• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Chủ nhân à, cái này ngon quá “

Thư Tất Phương thấy cô rất thích, anh ra hiệu cho đầu bếp mang ra thêm một bát, đặt thẳng trước mặt cô. Mộ Dung Sở vui sướng, quay sang chớp mắt với anh, sự dễ thương khiến Thư Tất Phương lạc lối, anh nhếch môi cưng chiều.

“ Tiểu bắn tỉa được nhiều đãi ngộ tốt thật đó"

Jack một lần nữa ganh tị, hắn nhìn cô cái vẻ uất ức đó khiến Mộ Dung Sở bật cười.

“ Sở, sợi dây này của em ? “, Thư Tất Phương xoay người cô hướng về phía mình, anh đưa ra trước mắt cô sợi dây chuyền, Mộ Dung Sở nhận ra sợi dây chuyền của mình liền gật đầu lia lịa, đây là sợi dây chỉ có một trên đời, sợi dây chuyền do chính tay cô làm ra nó có thể cảm nhận được dấu hiệu của boom đạn.

Cô liền nhớ ra từ lúc ở Tây Vực về đã không còn nhìn thấy nó, cứ nghĩ đã mất thật rồi nên cũng không để tâm.

Anh nhẹ nhàng xoay lưng cô về phía mình giúp cô đeo sợi dây lên cổ, còn tỉ mỉ chỉnh lại mái tóc đen dài, óng ả.

“ Tiểu bắn tỉa, sợi dây đó của cô không bình thường đúng không “, Tư Vũ nhướng mày nhìn cô, ánh mắt như đang thăm dò, lúc đầu Mộ Dung Sở không tính nói nhưng nghĩ lại nếu đã ở chỗ Thư Tất Phương thì chắc anh đã cho kiểm tra rồi, cô quay sang anh, mở to mắt.

“ Chủ nhân à, anh đã kiểm tra nó sao “

“ Ừm.. “, Thư Tất Phương, vuốt lấy gương mặt nhỏ.

Bọn người nhìn cô như đang mong chờ chuyện gì, nhưng lại không thấy Mộ Dung Sở nói gì thêm cô chỉ gật đầu với anh rồi quay ra tiếp tục ăn. Nếu anh đã biết rồi thì thôi cô cũng không cần nói gì nhiều, còn bọn họ có tò mò hay thắc mắc cô cũng không cần để tâm.

đoàng...đoàng...đoàng

Từ trên đỉnh đầu bọn họ phát ra liên hoàn tiếng súng, bên dưới vài hạ nhân đã bị bắn gục ngã, ngẩng đầu giữa bầu trời xanh vắt 3 chiếc phi cơ đang bay lượn vòng, cứ nhắm bắn xuống bọn người Thư Tất Phương không ngớt.

Bọn người đang an nhiên thì lật bàn, cúi gập người đi vào bên trong một cái đình lớn, Thư Tất Phương ôm lấy Mộ Dung Sở kéo cô phi như bay.

“ Bọn chó này từ đâu ra vậy “

“ Phong_Vũ chuẩn bị kích hoạt đại bác “, Thư Tất Phương nhíu chặt mày, xung quanh cơ thể anh bùng lửa, giọng khàn đặc không rời mắt khỏi thứ đang lượn lờ trên đầu.

Tư Vũ cùng Tư Phong chui người lăn ra khỏi đình, chạy ra phía sân sau của căn cứ ở đó có một khẩu đại bác cực lớn, lật tấm màn che ra bụi từ đó mà bay tứ tung.

Jack cùng Toàn Quy cũng quay người chụp lấy hai khẩu bắn tỉa, nhắm bắn bọn người trên đầu, tiếng súng từ lúc bắt đầu đã vang lên liên tục không một giây nào ngừng, Mộ Dung Sở dùng ống nhòm tập trung quan sát, gương mặt biến sắc.

“ Chủ nhân, có người tấn công đem tên người Thái đó đi rồi “

Một tên đàn ông tóc tỏ, người đẫm mồ hôi, thở gấp bên tay phải hắn đã bị thương máu không ngừng chảy xuống. Thư Tất Phương nghiến răng ken két, ra hiệu cho Toàn Quy đi giải quyết, Toàn Quy vứt cây súng cho Mộ Dung Sở chạy như bay, tên tóc đỏ cũng chạy theo phía sau.

Mộ Dung Sở có khẩu bắn tỉa trong tay, cô bước lên trên ba bước trong tư thế cô nhắm vào chiếc phi cơ thứ hai, một tiếng “ đoàng “ vang lên, một tên đàn ông từ trong đó rơi ra khỏi phi cơ, rơi xuống ngay cái bàn ăn chết tại chỗ, sau đó liền phát ra một tiếng “ bùm “ cực lớn một viên đại bác được bắn ra, chiếc phi cơ thứ hai đó nổ tung tỏa lửa cả bầu trời, những mảnh vụn rơi xuống như mưa, khói bay mù mịt khến Mộ Dung Sở không thể quan sát chiếc phi cơ đằng sau.

Mộ Dung Sở chuyển hướng sang chiếc phi cơ đầu tiên, một lần nữa bóp cò, lúc này vô tình trong tầm ngắm của cô bị một con chim cản trở không kịp bắn ra ngay sau đó cũng chỉnh lại tư thế rồi bóp cò phát đạn bắn trúng vào cánh chiếc phi cơ, tạo ra tiếng ken két khó nghe, thêm một viên bay thẳng vào đầu tên phi công, chiếc phi cơ đột ngột mất phương hướng tên còn lại trong đó liền nhảy qua chỉnh lại cần lái, nhưng chưa kịp ổn định đã ăn ngay một phát đạn từ Mộ Dung Sở, hắn rơi xuống, rơi vào hồ bơi, máu nhuộm dỏ cả cái hồ, từ phía sân sau hai quả đại bác được bắn ra làm nổ cả hai chiếc phi cơ còn lại, lửa tung đỏ bầu trời, sau tận chiến mưa boom mấy tên tấn công không còn ai sống sót. Thư Tất Phương từ lúc nào đã chạy đến chỗ khẩu đại bác, hai quả cuối chính là anh trực tếp bắn ra.

“ Tiểu bắn tỉa cô bị bắn rồi “, Jack gương mặt sợ hãi, ánh mắt dán chặt vào vết thương trên người cô, gào lên.

Mộ Dung Sở cúi đầu nhìn xuống phía eo mình, máu đang không ngừng chảy ra nhỏ giọt thấm đỏ bộ quần áo, cơ thể cũng dần run lên, viên đạn tuy chỉ xuyên qua một bên eo nhưng lại chảy rất nhiều máu, mọi thứ trước mắt dần mờ đi, hơi thở nặng nề hơn, Mộ Dung Sở buông mạnh khẩu súng cơ thể cũng mất trọng lực mà từ từ gục xuống, lúc này bọn người Thư Tất Phương chạy lại thấy cô cả thân dưới đầy máu, anh nhào đến ôm lấy.

Hai người Phong _Vũ cũng kinh ngạc nhìn nhau.

“ Sở, nhìn anh “

Thấy anh quá lo lắng, gương mặt kia cũng không ngừng tiết mồ hôi, cô cảm nhận được anh đang rất sợ hãi, Mộ Dung Sở nhếch miệng thành nụ cười, nắm lấy tay anh, trấn an.

“ Chủ nhân à, đừng lo, viên đạn chỉ sượt qua thôi “

Người phụ nữ trong lòng đang dần chìm vào bất tỉnh, hai mắt cô cứ nháy nháy nhắm rồi mở, cho đến khi ngất đi.

“ Sở,... Jack nhanh “

Thư Tất Phương hét lớn tên cô, rồi bế thốc người phụ nữ lên hai chân lao đi như vút, ba người đàn ông cũng hối hả chạy theo.

Nằm trên giường người phụ nữ dường như không thở, trên mặt đang đeo ống thở oxi, cả người cô trắng bệch đáng sợ những dây máu trên khuôn mặt cũng dần biến mất, cơ thể đang lạnh dần, tuy viên đạn chỉ sượt qua vòng eo cô nhưng lại khiến cô mất máu quá nhiều, Jack cả người ướt đẫm hai tay hắn không hề nghỉ dù chỉ một giây, thấy hắn đang lo lắng quá độ, sợ sẽ ảnh hưởng đến việc cứu chữa cho cô, Thư Tất Phương liền lên tếng, giọng anh lạnh như băng: “ Jack, bình tĩnh “

Jack không phải chưa từng cấp cứu cho người bị bắn, lần trước anh cũng đã thành công cứu cô khi Mộ Dung Sở bị bắn vào ngực, lần này viên đạn chỉ đi lướt qua người cô nhưng lại khiến hắn lo sợ, ngay cả hắn cũng không biết vì sao.

Chỗ bị bắn của cô, dù có làm gì cũng không ngừng chảy máu nhưng lượng máu so với lúc nãy ít hơn, Jack quay về phía bọn người Thư Tất Phương giọng rõ run.

“ Nếu máu cứ chảy như vậy thì nguy hiểm quá, tôi cũng không biết tại sao, viên đạn chỉ sượt qua sao lại chảy nhiều máu như vậy được “.

Dứt câu hắn lại quay ra tiếp tục cấp cứu cho cô, Thư Tất Phương tối sầm mặt, anh không nói gì cũng không làm gì chỉ bất động đứng nhìn chỉ số trên máy, nhịp tim lúc lên lúc xuống, huyết áp thì một phút trôi qua lại tăng, cả phòng chìm trong lo sợ, bất an.

Thời gian trôi qua thật chậm thật chậm, cả căn phòng vẫn chìm trong biển lặng nhìn cô, Jack thay hết bình khí này đến bình khí khác, ở vết thương cuối cùng cũng ngừng chảy máu lúc này hắn mới trấn tỉnh lại bản thân nhìn thấy chỉ số trên máy dần ổn định hơn, Jack thở phào nhẹ nhõm.

“ May quá, không sao rồi “

Ba tên đàn ông giãn cơ mặt ra, Tư Vũ hít một hơi dài, rồi nhếch môi, quay đi ra khỏi phòng.

Thư Tất Phương vẫn bất động đứng đó, mặt anh không một cảm xúc gì, chỉ lạnh nhạt nói một câu: “ Ra ngoài đi “

Tư Phong cùng Jack liền rời đi ngay, Thư Tất Phương im lặng đi đến bên giường ngồi xuống, anh nhìn những tấm vải thấm máu cô trong cái thau gần đó liền chau mày, mắt trợn trắng.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK