Cô không hề nhận ra ánh mắt anh đang thay đổi sự tức giận đã bắt đầu lộ rõ trong con ngươi xanh kia, anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: “ Dù có hỏng đi nữa thì chúng ta cũng không cần đền “
Vì nơi này là của anh.
Mộ Dung Sở trố mắt nhìn anh, lúc này khi ả nhân viên nghe xong câu đó của anh liền tức giận hồng hộc, cô ta vứt khăn lụa trên tay, nâng giọng: “ Ý anh là sao, nếu cô ta thật sự làm hỏng thì hai người sẽ không đền sao, hai người tính trốn à?”
Thư Tất Phương nhướng mày, anh không tức giận từ từ quay sang nhìn cô mỉm cười, nụ cười mang đầy mùi sát khí, anh lạnh lùng lập lại lời cô ta: “ Tôi,…bỏ trốn sao? “
Ánh mắt anh bây giờ đã trở nên đáng sợ hơn bội phần, ngọn lửa xanh đang cháy phừng phực trong đáy mắt kia, ả nhân viên bây giờ mới thấy run sợ, cô ta không dám nhìn thẳng vào anh mà nhìn sang Mộ Dung Sở.
Không khí trong cửa hàng trở nên lạnh lẽo, băng giá cái lạnh có thể giết chết người, ả nhân viên tuy có phần run nhưng vẫn rất mạnh miệng vẫn lí lẻ dài dòng với anh, Thư Tất Phương cảm thấy cô ta quá ồn ào dần mất kiên nhẫn, anh trừng mắt, nắm lấy tay Mộ Dung Sở tiến gần lại chỗ cái túi, anh giật cái túi từ tay cô vứt mạnh xuống sàn, đưa tay vào túi áo bên trong lấy ra cái bật lửa châm ngòi vứt vào cái túi, chớp mắt cái túi liền bị thiêu cháy dần, ả nhân viên hoảng hốt gào lên: “ Cháy, cháy rồi,…cháy “
Trong cửa hàng còn có 1 nhân viên khác và 1 quản lí từ bên trong phòng ba chân bốn cẳng chạy ra nhìn thấy đám cháy đã thiêu rụi cả cái túi bọn họ điên cuồng dập lửa, vật vã mấy phút liền cuối cùng lửa cũng tắt cái túi hóa thành tro tàn, Mộ Dung Sở sợ hãi ôm chặt lấy anh, vùi đầu vào lồng anh không dám nhìn, bây giờ ả nhân viên mới thật sự sợ hãi, cô ta nhìn anh không dám hó hé gì nữa, kinh ngạc trước hành động của người đàn ông đến giờ vẫn không biết bản thân đã chọc phải thần chết.
Thư Tất Phương bình thản đứng ôm chặt lấy Mộ Dung Sở thay vì vẻ tức giận thì cái vẻ bình thản của anh còn đáng sợ gấp mười lần. Người quản lí vừa ngẩng đầu nhìn anh liền hoảng, cúi gập đầu: “ Tất chủ, tôi không biết là anh đến “, nghe đến đây ả nhân viên nhướng mày nghi hoặc.
Anh vuốt nhẹ mái tóc Mộ Dung Sở, rồi thì thầm vào tai cô, trấn an người phụ nữ đang run rẩy, cái vuốt ve dịu dàng từ anh khiến cô bình tĩnh hơn, anh nhẹ nhàng nhìn người quản lí, giọng lạnh băng: “ Tất cả số túi đang ở đây mang đốt hết cho tôi “.
Quản lí nghe thấy cũng bắt đầu cảm nhận được mùi nguy hiểm, Thư Tất Phương tuy không thường xuyên đến đây nhưng chuyện ở đây anh đều nắm gọn trong bàn tay, một khi anh đặt chân đến chân thì nơi này chắc chắn sẽ có chuyện, quản lí ánh mắt nghi ngờ quay sang ả nhân viên, cao giọng: “ Cô đã làm gì khiến Tất chủ tức giận như vậy “.
Ả nhân viên cơ thể run lẩy bẩy ấp a ấp úng, lần này khi mở miệng không còn mang vẻ kiêu ngạo như lúc nãy nữa: “ Tôi,…là lúc nãy cô gái này đi vào cửa hàng chúng ta cô ta để tay trần chạm vào cái túi mẫu mới nhất tôi sợ cô ta làm hỏng nên mới nói vài lời thôi, tôi,…tôi không có làm gì quá đáng “.
Mộ Dung Sở liền ngóc đầu, ánh mắt lóe lên vài tia sợ hãi, nắm chặt tay anh: “ Tôi, tôi chỉ mới chạm một chút ở đầu ngón tay thôi, nó vẫn chưa hỏng đâu “, không đợi cô làm hỏng thì cũng bị anh thiêu rụi rồi, cô vừa nói miệng vừa run, Thư Tất Phương có thể nhìn thấy rõ anh liền vuốt xuống cánh tay cô, ánh mắt anh khi nhìn cô liền dịu dàng đi: “ Không sao, bọn họ không dám mắng em “.
Mộ Dung Sở biết tình hình hiện tại của bản thân, cô biết mình đang không được tỉnh táo, biết là mình đang bệnh, cô vốn chỉ muốn vào xem một chút không ngờ lại gây phiền phức cho anh, Mộ Dung Sở mím môi nhìn anh, hai mắt đỏ lên.
Quản lí nhìn lướt qua Mộ Dung Sở rồi cúi đầu, run rẩy hỏi anh: “ Tất chủ, cô ấy là,...”.
“ Gọi cô ấy là phu nhân “, gương mặt anh lạnh lẽo, quản lí có thể cảm nhận được cái lạnh từ anh đang dần xâm chiếm lấy cơ thể mình, bất giác lùi ra sau vài bước, ả nhân viên nghe hai chữ ‘ phu nhân ‘ cũng bật ngửa..
Sao có thể.
Ả nhân viên đứng bất động nhìn cô, tuy cô ta vẫn chưa rõ người đàn ông trước mặt có thân phận gì nhưng nhìn thấy quản lí dè chừng, kính trọng anh như vậy chỉ nghĩ anh ta chắc lại là thiếu gia nhà giàu có nào đó.
“ Quản lí, bọn họ,...”
“ Cô im miệng, ngài ấy là bá chủ Nam Sơn này, cô xem cô gây họa lớn gì rồi “.
Bá chủ Nam Sơn?
Thư Tất Phương
Ả biết, bá chủ Nam Sơn tên Thư Tất Phương mọi người hay gọi anh là Tất chủ, là ông trùm thế giới đen, người được ví như thần chết của Nam Sơn biết tất cả về anh chỉ là chưa từng thấy mặt, lần đầu gặp mặt lại là tự mình tìm chết.
Mộ Dung Sở chỉ đứng nếp trong lòng anh, cô không hiểu bọn họ đang nói gì, cũng không dám mở miệng nói gì nữa, không muốn gây thêm phiền phức cho anh.
Ả nhân viên lúng túng đi lại phía anh, còn chủ động đưa tay ra nắm lấy cánh tay người đàn ông hối lỗi, tay vừa chạm vào lớp áo vest đen, đã bị Mộ Dung Sở nắm lấy hấc ra, giọng cô trong trẻo vừa tức giận vừa vô hồn: “Không cho cô đụng vào anh ấy “
Thư Tất Phương né cô ta, ôm lấy Mộ Dung Sở: “ Đừng sợ, không ai dám đụng vào anh đâu “.
Anh trợn to mắt, ánh mắt nổi gân xanh xanh đỏ đỏ cực kỳ dọa người, giọng như thể vừa nói vừa gầm: “Cẩn thận cái tay của cô, tôi từ trước đến nay giết người không phân biệt nam nữ “
Cô ta nghe thấy liền tránh anh như tránh tà, chuyện này cô ta cũng nghe rõ biết rõ, anh giết người không chớp mắt càng không có khái niệm thương hoa tiếc ngọc, chỉ cần đụng vào anh dù là phụ nữ cũng phải chết.
Phụ nữ rơi vào tay anh không chết thì cũng trở thành món đồ chơi cho mấy tên đàn ông khác, cô ta không muốn chết càng không muốn biến thành đồ chơi cho đàn ông, sự sợ hãi đạt mức đỉnh điểm, ả nhân viên quỳ rạp xuống ngay chân anh vùi đầu van xin: “ Tất chủ, tôi sai rồi, phu nhân, tôi sai rồi; xin hai người tha cho tôi “.
Bây giờ mới biết sợ e là trễ rồi.
Quản lí tuy không dám nhưng vẫn phải mở miệng, bà ta biết rõ nếu hôm nay anh không trừng phạt bọn họ chắc chắn sẽ không rời đi.
Thần chết một khi đã tìm tới nhà thì trong nhà chắc chắn phải có người chết.
Danh Sách Chương: