Sau khi ngủ dậy, Mộ Dung Sở được Thư Tất Phương đưa về nhà. Bầu không khí xung quanh hai người bọn họ đều rơi vào trầm lặng, hai người im lặng cả đoạn đường trở về, hai người Phong_Vũ cũng không dám mở miệng.
Vì vừa phá thai Mộ Dung Sở luôn thấy ở bụng khó chịu, cô cứ đặt tay ở bụng mà nhăn nhó, đột nhiên lại thấy chạnh lòng khi nghỉ đến đứa con chưa chào đời của mình, thậm chí đứa bé còn chưa có tim thai mà đã phải bị cô phá bỏ mất.
“ Chủ nhân à, em có thể nghỉ ngơi thêm một lát không “
“ Được “
Thư Tất Phương nhìn theo bóng lưng cô, anh thật rất đau lòng chỉ là không biết đau lòng vì thấy cô như vậy hay đau lòng vì đứa bé không còn nữa.
Mộ Dung Sở bây giờ hệt như người mất hồn, ánh mắt cũng trở nên không chút cảm xúc nào, về phòng ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ bên cạnh cửa sổ, Mộ Dung Sở ôm bụng mình thút thít, thì thầm với chính mình: “ Mẹ xin lỗi,...mẹ xin lỗi nhiều nhé “, cứ vậy mà một lúc một khóc nhiều hơn.
Đó là đứa con đầu lòng của cô, là lần đầu tiên cô có cảm giác được làm mẹ, là lần đầu tiên cô cảm thấy bản thân mình lại kiên nhẫn đến vậy, từng ngày từng ngày chờ mong nó, nhưng đứa con này của cô lại bị xem như gánh nặng, cố chấp sinh nó ra chỉ khiến nó bị người khác ruồng bỏ, coi thường,... có lẽ đây là cách giải quyết tốt nhất.
...
“ Chủ nhân, nhận được thông tin Jipp đã đến MaCau “, Tư Vũ mặt nghiêm túc, đứng nghiêm chỉnh đối diện Thư Tất Phương, giọng có phần bức xúc.
“ Hắn sang Trung Quốc rồi sao, đây là đang muốn tuyên cáo khiêu chiến chúng ta“, Tư Phong lườm Tư Vũ, gương mặt bình thản, lạnh đạm nói.
Thư Tất Phương chỉ nhìn hai người họ thay nhau bực bội mà không nói gì, anh chỉ đang bận suy nghĩ gì đó.
Đột nhiên anh cất giọng lạnh: “ Mấy hôm nay sao không thấy Toàn Quy ?”
“ Dạ, ở Bắc Sơn báo có chuyện nên Toàn Quy chủ nhân đã trở về từ 5 ngày trước rồi “, Tư Vũ giọng trầm hơn.
Thư Tất Phương nhìn hắn gật đầu rồi cầm lên sấp giấy gì đó tập trung xem.
“ Chủ nhân, ở bệnh viện Jack đang bị tấn công “, bên ngoài một tên đàn ông ba chân bốn cằng, hốt hoảng chạy vào, người đầy mồ hôi. Thư Tất Phương nghe thấy liền trừng mắt, anh vừa từ bệnh viện trở về chưa được nửa tiếng mà ở đó đã xảy ra chuyện rồi.
Thư Tất Phương đứng bậy dậy những bước chân to lớn nặng nề đi nhanh, theo sau là hai người Phong_Vũ cũng tràn đầy sát khí.
Ở bệnh viện vô cùng náo loạn, một nhóm người mặc đồ trên mình những bộ đồ như là đồ truyền thống của người Hồi giáo, bọn họ còn che kín mặt chỉ để hở hé ra đôi mắt, tất cả đều là đàn ông, trên tay ai cũng có một khẩu súng, đang khống chế tất cả bác sĩ lẫn y tá trong bệnh viện, Jack cũng đang nằm trong tay một tên, bị hắn núm chặt cổ áo đến mức khó thở nhưng gương mặt lại không chút sợ hãi, hay bấn loạng.
Có một tên trong tay không phải súng cũng không phải người mà là một cáu túi da màu đen rất to, đứng ngay bên cạnh tên cầm đầu.
“ Chúng mày ngồi im cho tao, không tao bắn nát não bọn mày “, tên cầm đầu bắn liền ba phát súng lên trần nhà rồi gào lên, sau đó đưa tay ngoắc cho tên cầm túi, hắn liền gật đầu rồi đi ngay.
Hắn đi lên tầng năm vào phòng làm việc của Jack, mở máy tính sao chép toàn bộ tài liệu về y học trong bệnh viện, sau đó lại xách cái túi sang phòng thí nghiệm, bên trong toàn là hóa chất và thuốc đang được chế tạo, có nhiều loại thuốc mà Thư Tất Phương đang gửi ở nơi này điều bị hắn lấy cắp hết, toàn bộ thông tin mật điều bị hắn lấy đi.
Quay lại sảnh bệnh viện, cũng là lúc Thư Tất Phương cùng người của anh đến, nhìn cục diện này Thư Tất Phương liền nổi cơn thịnh nộ, ánh mắt kia đã bùng lên ngọn lửa tức giận, Tư Vũ cùng Tư Phong cũng không khỏi ngạc nhiên, đi thêm vài bước liền thấy Jack đang quỵ rạp dưới nền đất phía trên là tên cầm đầu đang dí súng vào đầu Jack.
Thư Tất Phương hơi nheo mắt chầm chậm đi lại, phía sau bọn đàn em trên tay súng đã lên nòng.
Nhìn thấy Thư Tất Phương tên cầm đầu không chút sợ hãi mà lên tiếng: “ Mày chắc là Thư Tất Phương, bá chủ nơi này đúng không “
Nói xong hắn lại bật cười lớn như kẻ điên, rồi nói tiếp: “ Mày bước thêm một bước nữa tao sẽ khiến tất cả bọn người này chôn chung một ngày “.
Nói xong hắn đưa mắt ra hiệu cho tên cầm túi, hắn đặt cái túi xuống, từ từ lấy ra một hộp vuông vuông không to cũng không nhỏ, bên trong là những ống thuốc màu tim tím đỏ đỏ rất kỳ lạ. Hắn kéo đại một cô y tá gần đó đến rồi nhanh tiêm một ống vào người cô ta, hành động quá chớp nhoáng cả đám người Thư Tất Phương trố mắt, kinh ngạc, cô ý tá sau khi bị tim liền trở nên kỳ lạ gương mặt đột nhiên biến đổi trở nên đáng sợ hơn, còn trở nên sợ hãi cô ta không ngừng lấy tay che mặt rồi tránh xuống gầm bàn nép mình trong đó, cơ thể run rẩy rồi giật giật cứ như giật điện.
Thư Tất Phương quay sang chụp lấy khẩu súng từ tay Tư Vũ bắn lên trần nhà vài phát rồi chĩa về phía hắn, tên cầm đầu cười lớn: “ Đây là một loại vi rút, món quà tinh thần lão đại bọn ta muốn tặng ngươi “, dứt câu hắn hướng khẩu súng xuống bắn vào tay Jack một phát, máu liền tuôn ra, Jack ôm cánh tay mình đau đớn.
Thư Tất Phương liền bước lên một bước chớp mắt bóp cò, viên đạn xuyên thẳng vào ngực trái hắn, tên cầm đầu liền ngã ngửa ra sau, chỉ vài giây sau liền chầu trời.
Cả bọn đàn em của hắn cũng nổ súng, người Thư Tất Phương vùng lên, một cuộc nổ súng quyết liệt nổ ra, người chết cả bác sĩ, y tá lẫn bệnh nhân cũng phải gần cả một trăm người, bệnh viện nhuộm đỏ màu máu tươi. Thư Tất Phương đi lại chỗ số vi rút kia, có nhiều ống đã bị vở ra, vừa cúi người xuống nhặt thì phía sau Thư Tất Phương một tên bịt mặt ngồi bật dậy lao đến, cây kim tiêm trong tay đâm vào cổ Thư Tất Phương, khi Thư Tất Phương quay lại quật ngã hắn thì thuốc cũng đã đi hết vào người anh rồi.
“ Chủ nhân “
Tư Vũ cùng Tư Phong chạy vội đến đỡ lấy anh, Thư Tất Phương vẫn chưa thấy có những hiện tại lạ như nữ y tá kia, nhưng hai mắt đột nhiên đỏ lên.
Đến khi đỡ Jack vào phòng cấp cứu, Thư Tất Phương mới bắt đầu có những biểu hiện lạ, anh trở nên sợ hãi cứ lấy tay mình che chắn gì đó, hơi thở cũng mạnh hơn nhưng vẫn chưa đến mức mất kiểm soát, ngay sau đó Tư Vũ cùng Tư Phong liền đưa Thư Tất Phương trở về biệt viện.
Danh Sách Chương: