Trở về biệt viện Thư Tất Phương rơi vào trạng thái hoảng loạn bất thường, hơi thở lúc mạnh lúc yếu, còn tỏ ra sợ ánh sáng mặt trời, đối với người đối diện lại hay cáu gắt, ngồi trong phòng Thư Tất Phương tự hành hạ bản thân không để ai ở gần mình.
“ Phong, mau đi kiểm tra xem đây là loại vi rút gì “, Tư Phong nhận lấy gật đầu đi ngay.
Tư Vũ đứng trước phòng Thư Tất Phương không ngừng lo lắng nhưng lại chẳng biết làm gì, Mộ Dung Sở từ phòng mình đi ra thấy hắn cứ đứng run rẩy gương mặt khó coi liền lên tiếng: “ Vũ, anh làm sao vậy, chủ nhân đâu “
Tư Vũ kéo cô sang một bên kể hết đầu đuôi câu chuyện cho Mộ Dung Sở, nghe xong cô cũng kinh ngạc, bất động nhìn cánh cửa phòng kia. Lát sau Mộ Dung Sở hít một hơi sâu, từ từ mở cửa bước vào, nhìn thấy Thư Tất Phương ngồi trên giường quần áo sộc sệt, mồ hôi đẫm người, cả căn phòng tối thui như mực, còn điều hòa thì lại rất lạnh, Mộ Dung Sở im lặng đi về phía cửa sổ liền đưa tay kéo rèm thì bên này Thư Tất Phương gào lên với cô: “ Không được mở, không được mở rèm “.
Thư Tất Phương hoảng sợ, Mộ Dung Sở liền buông tay đi đến chỗ anh, ôm chặt người đàn ông an ủi: “ Chủ nhân à, anh làm sao vậy, chủ nhân “
Thư Tất Phương hấc mạnh cô ra, còn ngăn không cho cô đến gần mình, tuy có lúc mất bình tĩnh nhưng anh vẫn còn lại chút ý thức về mọi chuyện xung quanh, vẫn nhớ được ai là ai, vẫn biết bản thân mình là ai.
Mộ Dung Sở liền lo lắng tột độ, cô không thể đến gần anh cũng không muốn làm anh trở nên hoảng loạn hơn nên quay người đi ra.
“ Rốt cuộc là anh ấy làm sao vậy “, cô nhướng mày hỏi Tư Vũ
“ Tôi cũng không biết, Tư Phong đã đi kiểm tra loại vi rút đó rồi “, Tư Vũ hai tay hắn không để yên, cả cơ thể cũng không ngừng run rẩy.
Cả hai chỉ biết bất lực nhìn nhau.
Đến tận trời tối, vẫn không thấy Thư Tất Phương rời phòng, hai người bọn họ ngồi dưới phòng khách lo lắng không ngớt, liếc nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ tối, Mộ Dung Sở liền bảo Tư Vũ nấu chút gì đó rồi mang lên phòng cho anh.
Trong phòng người đàn ông vẫn ngồi, mọi thứ trong phòng trở nên lộn xộn, bây giờ trời đã tối nên căn phòng cũng trở nên tối mù hơn, Mộ Dung Sở mang bát mỳ đến ngồi lên giường đối diện anh, cô dịu giọng nói: “ Chủ nhân à, anh ăn một chút nhé “
Thư Tất Phương nghe thấy tiếng người liền giật mình, trở nên mất bình tĩnh, anh quơ tay hấc mạnh bát mỳ trên tay cô rơi xuống vỡ nát, Mộ Dung Sở giật bắn mình nhìn ánh hai mắt óng ánh nước.
Mộ Dung Sở cuối người nhặt những mãnh vỡ trong lúc không để ý liền bị mảnh tủy tinh cứa vào ngón tay, một vết cứa dài máu liền ứa ra rất nhanh, từ trên giường Thư Tất Phương đột nhiên trợn to mắt hơi thở mạnh lên, chụp lấy bàn tay đang chảy máu của Mộ Dung Sở đưa vào miệng mút mạnh, vết máu càng chảy ra anh càng điên cuồng mút lấy, Mộ Dung Sở bây giờ đã sợ hãi tột cùng, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt, người đàn ông này lại đang thèm khát liếm máu mình, Mộ Dung Sở run giọng: “ Chủ nhân à, anh,...anh làm sao vậy “. Sợ hãi đến mức khóc, Thư Tất Phương sau khi hút lấy máu cô lại trở nên bình tĩnh, anh liền trở về trạng thái bình thường nhìn thấy người phụ nữ trước mắt đang khóc, rồi nhận ra bản thân đang thèm khát liếm lấy máu cô, Thư Tất Phương đẩy mạnh Mộ Dung Sở ra sau, anh gào lên: “ Em mau ra ngoài, mau ra ngoài đi,...nhanh “.
Thư Tất Phương gào lên liền khiến Mộ Dung Sở như nhìn thấy ma, lập tức đứng dậy rời đi ngay, Thư Tất Phương đưa tay lau đi vệt máu lem ở khéo miệng rồi nhìn chăm chăm.
Tư Vũ nhìn Mộ Dung Sở thất thần, lại còn đang khóc, hắn thấy cũng muốn khóc theo
“ Tiểu bắn tỉa, chủ nhân thế nào “
“ Anh ấy không ăn, hấc đổ hết rồi “, Mộ Dung Sở nhìn hắn rồi im bặt, trở lại sofa ngồi bất động.
Những gì cô vừa chứng kiến đúng là quá sưc tưởng tượng, nó đối với không phải lạ cũng không quen, hành động này của anh nói đúng hơn là chứng bệnh này giống như là…
“ Vũ, tôi đã điều tra rồi loại vi rút này là được chế tạo bí mật hơn nữa chỉ với số lượng nhỏ, không có mặt trên thị trường, nói đúng hơn đây là một loại thuốc phi pháp “, Tư Phong mồ hôi thấm đẫm cả người, ánh mắt hắn nhìn hai người họ chỉ có thất vọng, nói xong hắn liền thở dài ngồi xuống, nói tiếp: “Tôi cũng không biết đây rốt cuộc là loại vi rút gì “, im lặng vài giây hắn nhướng người: “ chủ nhân có những biểu hiện lạ gì không “.
Tư Vũ suy nghĩ hồi lâu rồi từ từ nói: “ Chủ nhân, cứ tránh né không chịu tiếp xúc với chúng ta, còn sợ ánh sáng mặt trời, hơi thở lúc nhẹ lúc mạnh, còn có…..”
“ máu, anh ấy còn thèm khát máu người nữa “, Mộ Dung Sở cúi đầu, bình thản nói.
Hai người Phong_Vũ nghe thấy liền lóe lên tia kinh ngạc, bọn họ nhình cô như thể muốn ăn tươi nuốt sống.
“ Tiểu bắn tỉa, cô có ý gì “, Tư Phong giống như nói cũng giống như là đang gầm, hắn trợn mắt.
Mộ Dung Sở nhìn bọn họ rồi kể lại chuyện ban tối, hai người đàn ông nghe xong nhìn cô có phần nghi ngờ có phần kinh sợ.
Mộ Dung Sở không quan tâm đến biểu hiện của bọn họ, cô nhìn lướt qua hai người rồi nói tiếp: “ Đây giống như được gọi là chứng bệnh ma cà rồng,… các anh đã nghe qua chưa “
Hai người Phong_Vũ nhận liên hoàn sự kinh ngạc đến mức bây giờ không còn một cảm xúc gì khi nghe cô nói nữa, ba người nhìn nhau có khó hiểu, có nghi ngờ cũng có bất lực.
Từ trên phòng Thư Tất Phương đột nhiên phát ra tiếng động, ba người liền bật dậy chạy lên, mở cửa phòng đã thấy một mớ hỗn độn, Thư Tất Phương đang mất kiểm soát anh đập phá loạn xạ, còn không ngừng cào cấu cơ thể mình, sau đó lại khụy xuống, cả người bất động cứng đờ ra, hơi thở yếu dần, Mộ Dung Sở liền chạy lại đỡ lấy anh, nhìn thấy cô anh cang tỏ ra hoảng loạn hơn, Tư Vũ cùng Tư Phong đến khống chế người đàn ông từ từ đỡ anh lên giường.
Hơi thở anh một lúc một yếu đi cứ như sắp tắt, Mộ Dung Sở im lặng đi lại cô mở lớp băng bó trên tay mình ra, vừa mở ra máu liền rỉ chảy, cô đưa lại gần Thư Tất Phương, anh liền chụp lấy cánh tay kia rồi điên cuồng hút lấy, còn bóp chặt khiến máu chảy ra nhiều hơn rồi **** ***, Mộ Dung Sở bị anh bóp chặt đến phát khóc nhưng cô vẫn im lặng mặc anh, hai người Vũ_Phong trợn to mắt nhìn, bọn họ vừa thấy cảnh tượng dường như chỉ có trong phim mới có, hai người đàn ông rơi vào nỗi kinh sợ tột độ, nhìn nhau khó tin.
Sau vài giây Thư Tất Phương buông lỏng cánh tay cô, hơi thở đều hơn, trở lại trạng thái bình tĩnh như ban đầu, anh liền nhận thức được bản thân lại vừa hút máu người, Thư Tất Phương nhìn ba con người ánh mắt anh hệt như dã thú: “ Tôi cho phép em vào đây sao, từ nay về sau em không được bước vào đây nữa, hai cậu cũng không dược phép bước….”
Mộ Dung Sở lao đến ôm chặt lấy anh, bàn tay nhỏ dịu dàng vuốt ve tấm lưng to lớn, cô vừa run vừa nói, trấn an anh: “ Chủ nhân à, anh sẽ không sao, sẽ không sao “.
Thư Tất Phương hấc mạnh cô về sau, ánh mắt nổi lửa: “ Cút hết ra ngoài, cút hết cho tôi “.
Ba người chỉ đành cúi đầu ra ngoài, Mộ Dung Sở nhìn anh đau lòng.
Ngồi ở phòng khách không khí ảm đạm, đáng sợ, Tư Phong nhìn Mộ Dung Sở rồi thều thào lên tiếng: “ Chủ nhân, lại thèm máu của cô sao “.
“ Tôi không biết, cũng có thể đối với máu của người khác anh ấy cũng sẽ như vậy”, Mộ Dung Sở dứt câu liền thở dài.
“ Vậy nếu sau này mỗi lần chủ nhân trở nên mất kiểm soát thì chúng ta phải dùng máu người cho anh ấy uống sao “, Tư Phong nói với giọng mệt mỏi.
Cả ba người cứ ngồi vậy đến khi trời sáng, gương mặt ai cũng mệt mỏi trắng bệch. Mộ Dung Sở lại bảo Tư Phong nấu gì đó cho Thư Tất Phương nhưng lần này cô còn trộn máu của mình vào trong.
* Lưu ý: Nội dung chỉ mang tính giải trí.
Danh Sách Chương: