Đêm khuya muộn, Vũ Minh Tân buông mình trên sofa nệm, đã rất khuya sao anh còn chưa chợp mắt?
Anh cứ ngồi ở sofa đệm, trên tay cầm một bức ảnh đã cũ, trong ảnh là một cặp đôi yêu đang ôm ấp trong vòng tay nhau, thẩn thờ ngồi tựa mình vào sofa. Giọng nói ngọt ngào run rẩy ấy lại phát ra bên tai, gương mặt đẫm nước mắt đau khổ lại hiện lên trong tâm trí.
"Tôi đã hai mươi bảy tuổi rồi..."
"Anh muốn tôi chờ thêm bao lâu nữa?"
"Năm năm... Chưa đủ sao?"
"Ừ... Không chờ anh..."
"Cho nên bây giờ tôi có thể lấy người khác rồi, phải không?"
Vì sao cô thê lương đến như thế? Vì sao ánh mắt khi ấy lại đớn đau như thể rằng cô mới chính là người bị bỏ rơi, như thể rằng cô đã chờ đợi anh suốt năm năm qua.
Đâu phải như thế, cô chẳng có chờ anh mà sa vào vòng tay của người khác, chính mắt anh đã nhìn thấy điều đó, vì sao cô lại bày tỏ sự đau khổ đó, kỹ năng diễn kịch của cô tài tình đến mức nếu không tận mắt nhìn thấy cô sa vào lòng người khác, cùng người khác hôn môi thì anh chắc chắn sẽ tin rằng cô đã thật lòng chờ đợi anh năm năm qua.
"Sao em lại như vậy?" Giọng nói Vũ Minh Tân trong đêm tối vọng lên, bàn tay siết chặt tấm ảnh cũ đến nhăn nheo, gương mặt xinh đẹp trong hàng nước mắt ấy lại hiện lên, nó không cho phép anh chợp mắt.
Chỉ cần nhắm mắt lại liền nhìn thấy Huỳnh Giai Mẫn, như một cách tra tấn anh, nhìn thấy vẻ mặt đó chính là phiền lòng, nó làm cho anh suy nghĩ đến chuyện có khi nào cô có vấn đề gì đó? Có khi nào chuyện đó chỉ là hiểu lầm nào đó?
Anh sẽ nghĩ như thế, cảm giác thật giống như một kẻ ngu lụy muốn níu kéo cô gái ấy.
Vũ Minh Tân bật cười, tiếng cười chứa đầy chua xót thảm thương, bàn tay buông ra, bức ảnh cũ rơi trong không trung đáp lên mặt đất lạnh.
Đúng rồi, anh không những là kẻ ngu lụy, mà anh còn là kẻ khờ dại lụy tình một người suốt ba năm qua, ngẫm lại năm năm qua trong tâm trí anh chỉ có một mình Huỳnh Giai Mẫn. Dù đã kéo cô xuống tận đáy của nỗi nhớ nhung, trôn vùi cô trong tầng sâu nhất của ký ức, bằng một cách nào đó cô vẫn hiện hữu trở lại.
Khi anh mới gặp được Phương Hoa, một cô gái ngây ngốc yếu đuối rất vô hại, yếu đuối cần có người che chở, hoàn toàn trái ngược với Huỳnh Giai Mẫn. Cho nên anh nghĩ rằng cô gái này có thể sẽ không phản bội, cô gái này cần được bao bọc, anh mới mở lòng mình một chút. Tận hưởng được một chút gì đó gọi là trái tim rung động, anh cho rằng anh đã thật sự động lòng yêu đương với Phương Hoa, cho đến khi nhìn thấy Huỳnh Giai Mẫn.
"Không, không quen."
"Tiên sinh hình như nhận nhầm người rồi."
Cô ấy bác bỏ mối quan hệ của cả hai, đau lòng từng ấy năm lặp lại, giằng xé trái tim anh gỉ máu, ấy thế rồi anh lại không thể ngừng nghĩ về cô, còn có ý muốn đến cửa hàng gặp cô, thế nên mới lái xe đến cửa hàng sớm hơn một chút, chỉ vì để nhìn thấy cô ấy. Bởi vì anh biết cô đang né tránh anh, luôn ra về rất sớm và giao lại chuyện khóa cửa hàng cho hai nhân viên.
Rồi anh nhìn thấy cô ấy trong một chiếc váy rất quyến rũ lộ da hở thịt, phút ấy anh lờ đi, nhưng rồi cũng không khống chế được mình muốn tìm xem cô đi đâu, anh chỉ nghĩ thầm chắc là một bữa tiệc nào đó, lái xe đến quán bar đó anh chỉ biết cầu nguyện rằng cô không có ở nơi này.
Nhưng không, không ai đáp ứng lời nguyện cầu của anh, anh nhìn thấy một kẻ lạ đang dìu dắt cô vào taxi, họp đêm hào nhoáng bê tha và dung túng, hai người lên taxi điểm đến chắc chắn chỉ có thể là khách sạn. Cô từ khi nào lại trở nên như vậy?
Rõ ràng từng chỉ là một cô gái thuần khuyết trao thân cho anh, hứa rằng sẽ đợi anh về, vì sao lại biến thành một người phụ nữ mà ai cũng có thể ngủ, ai cũng có thể chạm vào. Anh đã rất nổi giận đi đến bắt cô về, dự định chỉ là ngăn cảm cô không đi cùng người kia đêm nay, cô lại dùng gương xinh đẹp đỏ vì rượu kia cọ vào người anh gợi tình, còn bảo.
"Em tiếp anh."
Hệt như một con điếm chờ người mua vui, cô đã qua tay bao người? Thời gian vắng anh cô đã ân ái với bao nhiêu người, nghĩ đến việc cô nằm dưới thân người khác, máu đều dồn lên đầu não, anh phát điên mất. Thế là anh lôi kéo cô vào khách sạn, dự rằng sẽ cùng cô đêm nay, ban đầu là vì tức giận sau đó chính là ham muốn thật sự của bản thân, anh thật sự rất muốn chạm vào cô. Cô xinh đẹp, thật quyến rũ anh, mùi hương trên người cô ấy làm cho anh không khống chế được mình, anh hôn cô, hôn rất nhiều tạo lên những vết hôn màu đỏ thẫm.
Đến khi anh kéo váy cô xuống, Huỳnh Giai Mẫn lại bật khóc, tiếng khóc của cô đánh tỉnh anh. Vũ Minh Tân không thể tiếp tục cho nên đã bỏ cô ở khách sạn và rời đi, ngày hôm nay gặp mặt. Thật lòng anh chỉ muốn cô, chỉ cần cô có ý định níu giữ anh một chút.
Anh sẽ có thể bỏ qua hết, sẽ không truy cứu những chuyện cô làm nữa và cả hai sẽ bắt đầu lại, không có gì khó cả, nhưng lời từ miệng cô phung ra không phải níu kéo, không phải lưu giữ mà là chấm dứt, là từ bỏ.
"Chúng ta... Kết thúc rồi."
Vũ Minh Tân chìm vào trong đêm tối, hơi thở anh trở nên nặng nề, trên khóe mi bỗng chốc ánh lên màu lấp lánh, chỉ nghe thấy giọng nam trầm thấp khẽ run.
"Giai Mẫn... Sao em phải như vậy?"
...
Màn đêm vụt tắt cho mặt trời lên nắng, từng ánh nắng nhỏ len lỏi qua rèm cửa soi rọi vào phòng ngủ, một giường ngủ rất ấm áp của một gia đình nhỏ. Phương Hoa nằm trong vòng tay Trịnh Thành Dương ngủ say, hai người lớn chỉ chiếm một phần nhỏ giường ngủ, phần còn lại là của bé con lăn lóc. Giấc ngủ say mê, âm thanh chuông báo thức từ điện thoại khiến cho cô gái nhỏ giật mình run nhẹ, mi mắt nặng trĩu nâng lên.
Nhìn thấy đầu tiên là một vòm ngực to lớn, một bả vai vững chắc như tản đá to, Phương Hoa nâng đầu ngồi dậy, tay với lấy chiếc điện thoại bên tủ đầu giường tắt đi báo thức. Uể oải lắc lắc chiếc cổ, cảm nhận từng đoạn xương cốt thư giản rắc rắc, Phương Hoa vẫn chưa thư giản đủ, một bàn tay to đã bắt lấy vai cô ấn ngược xuống giường, ôm trọn cô vào lòng âu yếm không muốn rời, nam nhân mê ngủ không thèm mở mắt, giọng nói buổi sớm khàn đặc "Em đừng đi làm, ở nhà đi."
Phương Hoa giơ hai bàn tay bưng gương mặt của Trịnh Thành Dương, hai bàn tay còn vỗ bẹp bẹp vào hai gò má anh "Không được, đột nhiên nghỉ làm như thế cha em sẽ nghi ngờ."
Nếu mà cha cô, Phương Lão phát hiện ra chuyện cô qua lại với anh chắc chắn cô sẽ bị gả cho cậu Đình gì kia nga.
Nghe đến Phương Lão, hơi thở Trịnh Thành Dương trở nên nặng, nâng lên mi mắt nhìn cô gái nhỏ trong vòng tay "Ban đầu sợ cha em sẽ làm khó dễ cho em nên mới đuổi em đi."
Nghe đến việc bị đuổi đi, Phương Hoa ấm ức mếu môi, yếu xìu đi uất ức "Anh có thể nói với em mà, có cần phải đuổi như vậy không?"
Nhắc đến cô vẫn còn đau lòng đây, trái tim gỉ máu thành vũng, nhớ đến những ngày tháng bị anh đuổi đi như một con chó kia, những lời lẽ tuyệt tình ấy vẫn còn ám ảnh đeo bám Phương Hoa.
"Em có nghĩ đến một ngày, khi mà em phải đứng giữa anh và cha em không?" Anh hỏi khẽ, nhìn dáng vẻ cô gái uất ức liền đau lòng, bàn tay vuốt vuốt mái tóc mềm mại nâng niu từng lọng tóc "Cho nên anh chỉ nghĩ làm thế nào để hoàn toàn đẩy em đi thôi, sau này em sẽ không phải khó xử khi đứng giữa hai người."
"Thế sao bây giờ anh lại như này, chẳng phải là công cốc đi?" Phương Hoa biểu tình khó chịu, chau lại đôi mày "Bây giờ thì em cũng phải đứng giữa đây."
"Hmm" Trịnh Thành Dương ngẫm nghĩ, hôn lên mái tóc cô "Ban đầu là như thế, chỉ là... Đến khi thấy em và cậu luật sư kia thân thiết quá, mới không chịu được."
"Xùy" Phương Hoa bĩu môi, tay đập vào lòng ngực anh "Anh là đang nói rằng anh thích em à?"
Buồn cười, làm sao cô tin được? Những gì anh đối với cô, những lần anh phát điên lên vì căm ghét cô, bây giờ anh lại nói kiểu như rằng anh thương cô, điều đó là không thể.
"Không, anh không thích em" Trịnh Thành Dương đáp nhanh, Phương Hoa ngưng lại như một người máy hết điện, bỗng nhiên trong lòng cô vấy lên cơn đau thắt, nghẹn lại ở lòng ngực.
"Anh yêu em."
Đáp nhỏ, lần nữa hôn lên đỉnh đầu thơm hương hoa cỏ, Trịnh Thành Dương lần đầu tiên bộc bạch ba chữ này. Khiến cho Phương Hoa từ một người máy mất điện biến thành một tán đá đóng băng, ngẩn đầu mắt nhìn anh không chớp.
Bỗng chốc hạnh phúc ùa đến khóe mắt cay cay, những vết thương trong trái tim giống như được khâu vá lại, ngẩn ngơ "Anh... Nói cái gì vậy?"
"Nói là anh yêu em" Trịnh Thành Dương cười khổ, ôm chặt cô vào lòng, gương mặt nhỏ tựa vào lòng ngực anh, mắt đỏ hồng hoen ra hàng nước mắt trong veo, Phương Hoa nhăn mày lập tức nước mắt vì hạnh phúc kia chạy xuống.
Cô gái trong lòng anh trở nên mềm nhũng, tựa vào lòng ngực anh, hai bã vai nhỏ bắt đầu phát run, Trịnh Thành Dương xoa dịu tấm lưng nhỏ một cách âu yếm "Nhưng anh và cha em vẫn không thể dễ dàng được, chúng ta chỉ có thể lén lút qua lại như thế này thôi."
Đúng thật rằng cha cô và anh bây giờ không hòa hợp, quan hệ thậm chí còn tệ hơn là Phương hoa và mẹ anh, Phương Hoa gật gật đầu nhỏ, cô còn có thể đòi hỏi gì hơn chứ, ba chữ anh yêu em ngắn gọn kia lại có một sức mạnh phi thường làm sao, nó hoàn toàn xoa dịu đi những buồn đau của Phương Hoa, vui đến mức cô chỉ muốn nhảy cẩn lên. Trịnh Thành Dương cũng vui vẻ nâng môi, anh nắm lấy bàn tay nhỏ của Phương Hoa, xoa xoa mu bàn tay xinh đẹp, đã rất khó khăn để anh buông bỏ xuống bức tường thù hận để nắm lấy bàn tay nhỏ bé này.
Hi vọng rằng anh và cô có thể vượt qua được bước thử thách cuối cùng này.
Phương Hoa hít hít chiếc mũi, giống như nhớ đến chuyện lập tức đẩy anh ra, ngồi bật dậy, tay chùi đi nước mắt trên gương mặt. Hai chiếc má phồng lên, mi tâm nghiêm lại "Khoan đã, em không thể bỏ qua dễ dàng như thế này được."
"Thôi mà" Trịnh Thành Dương cười khổ, nắm lấy tay cô, Phương Hoa lập tức rút tay lắc đầu "Không."
Những gì mà cô chịu đựng từ anh, cả cái cô thư ký đáng yêu kia của anh nữa, cô không thể nào bỏ qua dễ dàng như thế, nhanh chóng bậm môi trừng mắt "Anh ở đó mà xám hối đi."
Trèo qua người Trịnh Thành Dương nhảy xuống giường, một loạt cảm xúc lạ lẫm giữa chân ồ lên khiến cho bước chân cô vừa hạ xuống mặt đất đã loạng choạng, nhớ đến đêm qua liền đỏ mặt hồng má liếc nhìn gã đàn ông cực kì sảng khoái nằm trên giường nâng môi cười kia.
Hận không thể giơ chân lên cho anh một đạp, chỉ có thể đăm đăm nhìn anh bằng con mắt muốn ăn thịt người, sau đó xoay người vào chuẩn bị đi làm, quăng cho anh một câu duy nhất trước khi ra khỏi phòng.
"Hôm nay em muốn ăn thịt hầm, bánh canh mặn, bánh flan phô mai, thịt bò áp chảo, thịt cá mập hầm cá xấu, thịt hải cẩu hấp bào ngư, cá heo ngâm nhân sâm nghìn năm, sư tử lăn dầu, hôm qua anh nói hôm nay làm đồ ngon, một đêm của em đổi đấy."
Anh làm cho được nga.
Trịnh Thành Dương ngây ra, bốn món đầu tiên thì tính được còn vế sau thì... Làm sao mà nấu được?
Danh Sách Chương: