Mùa đông đang dần đi qua, không còn khí lạnh đến nghẹn thở nữa, mùa xuân sắp đến bằng những cơn mưa, không khí se se lạnh của sự chuyển mùa, vỗ về bé con ngủ trên chiếc giường bông mềm.
Bé con đã ngủ say, gương mặt non nớt tựa vào chiếc gối ôm say mê. Phương Hoa mở chiếc tủ nhỏ cạnh giường, như mọi khi mở hộp lấy ra một viên thuốc, hộp thuốc đã vơi dần đi rất nhiều. Cô trầm lắng ngồi bất động trên giường với viên thuốc còn nằm trong tay, chỉ có một tiếng thở dài, vì căn phòng yên tĩnh, tiếng thở dài của Phương Hoa nặng trĩu có thể nghe rõ mồn một.
Không do dự nữa, cô đóng lại tủ bên cạnh giường, đi đến bình lọc nước. Sau một loạt thao tác uống thuốc thành thạo, Phương Hoa vuốt vuốt lại mái tóc ngay thẳng, còn không ngừng chỉnh lại áo ngủ ngay ngắn.
Cơ mà... Có tư chỉnh lại đến mấy thì cũng đâu có tác dụng, đến phòng anh trước sau gì cũng bị cởi xuống. Hơn nữa, Trịnh Thành Dương chẳng có để ý đến cô như nào, cần gì phải tư chỉnh chứ? Bàn tay vuốt tóc hạ xuống, bước chân chậm chạp rời khỏi phòng.
Trịnh Thành Dương thân ảnh thảnh thơi ngồi ở sofa, mái tóc vừa kịp khô ráo, mặc áo ngủ màu xám lả lướt. Thảnh nhiên ngồi tận hưởng cùng ly rượu đỏ trên tay, giống như đang chờ đợi, đôi mắt đen hút đê mê nhìn ly rượu đỏ trên tay. Rượu đỏ cay nồng khiến anh nuốt ực một ngụm nước bọt, yết hầu lên xuống mê mẩn, một bóng hình bỗng xuất hiện trong tâm trí anh, Trịnh Thành Dương rít lên một hơi thật dài.
Nâng ly rượu uống một ngụm, vị cay nồng trong miệng sọc lên mũi, hình dáng cô gái trong tâm trí dần rõ rệt, anh còn có thể hình dung ra mùi hương của cô ấy. Thân thể không nhịn được phát nóng, phía dưới nóng vội ngẩn đầu, lớp áo ngủ mỏng đội lên một hình thù kì lạ.
Cách cửa vừa lúc được mở ra, Trịnh Thành Dương lười biếng nâng ánh mắt đến phía cửa, Phương Hoa với bộ pijama dài như mọi khi đi vào. Không tìm ra được dù là một kẻ hở trên người cô, có vẻ như cô rất thích quần áo ngủ dài tay dài chân như thế.
Phương Hoa bước đi vào phòng, như thói quen bước đến phía giường ngủ. Giọng nói trầm ấm phát lên, ngăn lại bước chân Phương Hoa.
"Đến đây."
Phương Hoa quay đầu, nhìn anh ngồi ở sofa, bộ dạng lười biếng ngã trên sofa đó, hôm nay anh muốn ở sofa?
Phương Hoa nâng bước đi đến trước mặt anh. Cô ngây người đứng ở trước mặt anh, Trịnh Thành Dương nhướng mi xuống vị trí nhấp nhô của chính mình, đôi mắt đã ngấm màu dục vọng từ sớm đăm chiêu nhìn cô.
Phương Hoa nuốt xuống ngại ngùng, bàn tay vì ngượng cuộn tròn lại, đầu móng tay bấu vào lòng bàn tay đau đau để trấn tỉnh. Đối với việc thân mật này, Phương Hoa hiện tại không còn thấy sợ, nhưng cô vẫn rất đỗi ngại ngùng. Bước chân nâng lên, đem chính mình ngồi lên người anh, hai người viết thành chữ u hoàn hảo.
Vừa ngồi lên người anh, Phương Hoa liền cảm nhận được hơi nóng quen thuộc kia. Trịnh Thành Dương nâng lên bàn tay chạm vào gò má Phương Hoa, từ từ lôi kéo gương mặt của cô hướng đến gần anh hơn. Tay nâng gò má nhỏ nhắn, bàn tay hững hờ đặt ở chiếc eo nhỏ, kéo gương mặt cô đến trước mặt anh hôn.
Hai cánh môi đỏ mọng chạm vào nhau, quen thuộc cại mở, bắt lấy lưỡi mềm quấn quích. Anh hoàn toàn kéo Phương Hoa tựa vào người anh, nụ hôn cuồng nhiệt khiến thân nhiệt cả hai ngày một lên cao. Căn phòng yên tĩnh, chỉ có âm thanh của nụ hôn ướt át, thanh âm cô gái lâu lâu lại mị lên một tiếng.
Bàn tay chui vào bên trong lớp áo ngủ, lần mò chạm tấm lưng nhỏ mềm mại, thành thạo tháo ra bra áo nhỏ. Phương Hoa đắm chìm trong nụ hôn, thanh âm bra áo bị mở đánh cô tỉnh táo, gương mặt đỏ bừng xoay đi.
Trịnh Thành Dương nâng bàn tay cởi ra từng chiếc cúc, đôi mắt đăm đăm dáng vào thân thể mềm mại như ngọc dần dần lộ mở.
Cô nhanh chóng bị lột trần, thân nhiệt bên trong nóng bức, áo bị cởi ra, làn da tiếp xúc với khí lạnh của điều hoà. Một trần hỗn độn Phương Hoa rùng người, mắt đẹp lấp lánh không dám nhìn người đàn ông trước mặt.
Cởi ra áo ngủ, thân thể mềm mại có thể giết chết anh hiện ra, vẫn còn mờ mờ những vết hôn của lần trước. Anh cực kì hài lòng về chúng, bàn tay nâng lên chạm vào một bên mềm mại, chạm vào liền như tan chảy, anh có thể nắn nó thành mọi loại hình thù mà anh muốn.
Trịnh Thành Dương nâng người, gương mặt áp vào chiếc cổ mềm mại, ma mị ấn lên trên làn da ấy một nụ hôn. Chiếc lưỡi ma mị chà lên làn da ấy, môi nâng lên **** ***, giống như một sinh vật hút máu yêu thích món ăn của mình.
"A..." Phương Hoa lỡ nấc, vội vàng cắn cánh môi hận không thể bịch lại âm thanh dâm mị kia. Bàn tay đặt ở bờ vai rộng lớn kia làm điểm tựa, Trịnh Thành Dương nghiêng đầu, bàn tay giữa cánh tay của Phương Hoa. Nụ hôn dần dần chạy trước ngực, làn da Phương Hoa óng ánh vệt nước, những vết hôn đỏ hồng ướt át lấp lánh. Thoáng chốc, cô đã được anh thanh tẩy, trên người cô chỉ toàn mùi của Trịnh Thành Dương.
Nụ hôn càng di chuyển đến trước ngực, Phương Hoa càng phải ưỡn người về sau. Anh đã tìm được nụ hoa xinh đẹp, nhanh chóng ngậm ấy cắn mút.
"Ách..."
Bàn tay nhỏ túm vải vóc trên vai Trịnh Thành Dương, gương mặt cô đỏ bừng, đến cả làn da ửng hồng như sắp phát nổ. Nụ hoa nhỏ giống như bị một đứa trẻ mút sữa, phía còn lại cũng không được yên phận bị kẹp bởi hai ngón tay se se nắn nắn. Khiến cho nụ hoa ngẩn đầu căn cứng, cơ thể nóng bừng run run.
Vị trí Phương Hoa ngồi lên đã vô cùng cứng rắn, như muốn chọc thủng vải vóc để chen vào nơi nó thuộc về. Chiếc lưỡi vẽ vòng tròn chơi đùa cùng nụ hoa đỏ hồng, cùng với bên kia se se nụ hoa. Phương Hoa run rẩy nhịn xuống khoái cảm, đến một lúc bàn tay vội vàng đẩy gương mặt anh ra, mặt đỏ bừng lấp lánh nước mắt giống như đứa bé bị bắt nạt nhưng không dám khóc.
Hai tay ôm lại đồi hoa, suýt xoa nhẹ nhàng nụ hoa bị anh làm cho căng cứng phản ứng "Đủ rồi."
Trịnh Thành Dương mím môi tiếc nuối, đôi mắt sâu hoắc như một hố đen vẫn đăm đăm nhìn vào trước ngực của Phương Hoa. Cô ngượng chín mặt, phát hoả ôm cứng chính mình nhắc nhở "Anh không có phải Hiểu Minh."
Anh là người lớn rồi đấy, sao lại hành xử chẳng khác một đứa bé đói sữa thế kia, trông rất không hợp với bộ dạng quý ông của anh đi. Trịnh Thành Dương nâng ánh mắt khỏi mềm mại, hướng đến gương mặt ửng đỏ thẹn thùng, không ngần ngại hướng đến.
Nhận thấy hành động muốn hôn của anh, Phương Hoa giống như bị điện giật né tránh, rất nhanh xoay mặt đi khi môi anh vừa hướng đến. Mắt trừng to nhìn khoảng không vô định, Trịnh Thành Dương không chạm được môi nhỏ, lần nữa hướng gương mặt đến phía môi nhỏ.
Bàn tay nhỏ nhanh chóng chặn lại nụ hôn của Trịnh Thành Dương, bàn tay cô chắn ngang môi cô và môi anh.
Hai lần hôn trượt khiến cho Trịnh Thành Dương bắt đầu khó chịu, mắt đen sâu hoắc trừng lên. Nhìn đăm đăm vào đôi mắt to tròn lấp lánh của cô, bàn tay nâng lên nắm lấy cánh tay Phương Hoa ghì xuống.
Chính thức chạm được đôi môi mềm mại hôn, không giống như vừa rồi ôn nhu, anh vội cắn lấy cánh môi dưới đỏ mọng. Một cách để bày tỏ sự khó chịu với hành động né tránh của Phương Hoa, dạo gần đây cô rất ngoan ngoãn đến mức anh vô cùng ưng ý. Thậm chí Phương Hoa giống như biến thành vật của anh, không có lấy một sự phản kháng né tránh nào, vô cùng thuận ý của Trịnh Thành Dương.
Đột nhiên hôm nay lại né đi nụ hôn của anh như thế, thật sự khiến anh không thoải mái...
"Ưm..." Môi dưới tê rần, bàn tay bị anh siết chặt ghì xuống phát đau. Nhưng Phương Hoa thật sự không muốn bị hôn, chỉ cần anh buông ra môi cô liền xoay mặt đi, không muốn kéo dài hay đáp ứng nụ hôn kia.
Bàn tay cũng cuộn tròn thành quả đấm muốn rút khỏi vây chặt của anh, bàn tay kia nâng lên kéo gương mặt của Phương Hoa xoay lại. Phương Hoa nhanh nâng tay còn lại giữ lấy tay của anh, đôi môi như quả cherry đỏ ửng mấp mấy "Anh muốn chuyện sinh hoạt thì nhanh một chút."
Mi tâm Thành Dương chau lại, tay vẫn giữ ở bên gò má xinh đẹp, gương mặt cô đỏ đỏ vì thẹn, ánh mắt lại quật cường một cách kì lạ "Có thể một mạch làm cho xong không?"
Phương Hoa không muốn thân mật, không muốn anh cùng cô dây dưa hành động ngọt ngào như thế kia. Cô sẽ nảy sinh thứ tình cảm kì lạ kia mất, nhịp tim ở cạnh anh ngày càng loạn nhịp đi, cô không muốn phát sinh nó, cho nên cô không muốn anh ôm ấp hay hôn cô như thế, nó sẽ khiến cô hiểu lầm.
Trái lại Trịnh Thành Dương nghe như nào cũng thấy một sự chán ghét từ Phương Hoa, có vẻ cô chán nản việc tiếp xúc cùng anh, không muốn dông dài, mắt đen xẹt qua tia lửa "Em chán?"
"Không phải" Phương Hoa nhanh biện hộ "Chỉ là... Ừ... Không nên..."
Nếu anh từng cấm cô không được phép có bất kì ý nghĩa tình cảm nào lên người anh thì ít nhất, anh không nên hành động thân mật như thế, cô sẽ hiểu lầm, cô sẽ nảy sinh ý nghĩ kia.
"Không nên cái gì?" Trịnh Thành Dương nhăn mặt, không rõ giữa hai người họ còn có cái gì không nên. Thời gian qua Phương Hoa chẳng phải đều rất ngoan ngoãn sao? Như thế nào hôm nay lại bảo không nên?
Bàn tay giữ chặt lấy gò má, anh nghiêng đầu hướng đến hôn, ngấu nghiến cắn đôi môi nhỏ đỏ mọng sưng phù kia. Chính là muốn cô mở miệng, nhưng Phương Hoa lại cắn chặt răng, không có ý định tiếp ức. Môi dưới lẫn môi trên đều bị anh cắn mút đến sưng tẩy, cô nhắm chặt mắt chịu đựng, anh vừa buông ra liền xoay mặt đi bất lực nấc tiếng "Em bảo anh muốn cái gì thì anh nhanh một chút, em không muốn dài dòng."
Trịnh Thành Dương trừng mắt, mắt đen không chớp chằm chằm nhìn Phương Hoa. Môi đẹp mím chặt, buông tay cô ra nâng lấy ly rượu uống cạn. Vội vàng đẩy Phương Hoa qua một bên sofa, thân hình to lớn đứng dậy.
"Được thôi."
Giọng nói anh lạnh băng, chất chứa vô vàng khó chịu, tay nhanh cởi ra thắc lưng áo ngủ, dan thịt lấp ló hé mở, kéo cô ngã khụy, hai chân quỳ rạp trên sàn, hai tay chống đỡ trên sàn lạnh.
"Như ý em" Trịnh Thành Dương túm lấy quần ngủ tuột xuống, mông trắng lộ ra cùng u hoa ẩm ướt, từ phía sau không chần chừ đi thẳng vào.
"Ách..." Phương Hoa mếu máo, cơ thể bắt đầu đung đưa lay lắc vì chuyển động của anh phía sau, môi mím chặt không bỏ ra bất kì một âm thanh rên rỉ nào. Chỉ có hơi thở nặng trĩu theo nhịp động của anh ta, mi tâm không ngừng thống khổ chau chặt, phía dưới như bão tố xâm nhập, *** ***** rất nhanh co rút hút chặt nhiệt thiết nóng bừng kia.
"Hừ..." Phương Hoa mím môi, mắt hồng nhìn hai bàn tay đang chống đỡ, dần dần cuộn tròn mười ngón tay lại.
Trịnh Thành Dương chỉ thêm khó chịu, bàn tay nắm chặt mông mềm, mắt đen trừng to. Thoái lui chính mình, lật ngược Phương Hoa nằm ngửa lại, tách hai đùi ngọc lên cao, lần nữa nhét chính mình đi vào.
Biểu thị một cái chau mày khi anh đi vào, môi đỏ sưng mím chặt, mắt đẹp cam chịu óng ánh. Một gương mặt kiên quyết làm sao, nó khiến anh khó chịu vô cùng. Nhanh chóng đâm vào lại vội vã đi ra, bàn tay hạ xuống chạm vào viên ngọc trước u hoa chà xát.
"Ưm..." Phương Hoa giật bắn, bàn tay nhỏ nâng lên miệng, cắn lên mu bàn tay sau đó hoàn toàn không có một âm rên rỉ nào ngoài hơi thở nặng trĩu. Gương mặt Trịnh Thành Dương trở nên lạnh tanh, chiếc lưỡi nâng lên liếm môi một vòng môi, mắt đen trừng lấy cô gái dưới thân.
Thắc lưng di chuyển điên cuồng, hai tay nắm chặt đùi ngọc trắng nõn, u hoa hút chặt anh hơn, nhiệt thiết chạy qua từng thơ da lớp thịt nóng hổi chạm vào miệng u cốc bên trong. Mỗi lần đều đâm sâu chạm vào miệng u cốc kia lụp bụp như giã thóc, mu bàn tay Phương Hoa phát đau.
Đầu óc quay cuồng cuộng, lông tơ đều dựng đứng, mồ hôi không ngừng toát ra, bụng dưới co rút mỗi lần anh đâm vào, cô không ngừng nuốt nước bọt. Cơn khoái cảm dần dần đánh chiếm tâm trí, nhã ra mu bàn tay in đậm dấu răng, lắc lắc đầu muốn vẫy khỏi khoái cảm kia, bàn tay nhỏ lần tìm bàn tay của Trịnh Thành Dương bên hông.
Năm ngón tay nhỏ nắm lấy ngón tay của anh níu giữ, cuối cùng cũng không nhịn được phát ra âm thanh rên rỉ "Aa... Anh..."
"Chậm... Aa..." Phương Hoa mếu máo, bàn tay nắm chặt ngón tay Trịnh Thành Dương, bàn tay kia lau nước mắt cuộn thành quả đấm lớn.
Âm thanh tiếng nước ướt át, hai thân thể va đập lấn át cả rên rỉ của Phương Hoa. Biết rõ Phương Hoa sắp đến cao trào, Trịnh Thành Dương càng chạy nước rút hơn, la ba lạch bạch ma mị cả một căn phòng nồng mùi vị riêng tư.
"Hic... Aaa..." Cơ thể run rẩy bần bật, một cao trào sảng khoải ập đến khiến cô mềm nhũng. Phân thân anh ta bị cô nhuộm màu ướt đẫm, Trịnh Thành Dương rút ra ngón tay cô đang níu giữ, lui ra chính mình đã ướt một màu trắng trong suốt.
Phương Hoa mềm nhũng, nhìn trần nhà trắng tinh mơ màng, hơi thở gấp rút làm cho lòng ngực phập phồng. Một chút nghèn nghẹn ở mũi, Phương Hoa hít thở khó khăn. Bế Phương Hoa tiến đến giường lớn, vừa đặt cô xuống liền đem mình áp sát.
Phụt, đã có thể nhét lại chính mình vào trong.
"Ừm hưm..." Cô gái rên rỉ, hai tay nhỏ lại tìm thứ gì đó để níu nắm, Trịnh Thành Dương nâng lên bàn tay nắm lấy một bên bàn tay nhỏ của cô.
Phương Hoa mơ màng nắm lấy anh, mỗi lần cùng anh như thế, Phương Hoa có một thói quen níu giữ bất kì thứ gì đó, là dra giường, nệm giường, gối nằm, đôi khi là áo anh hoặc là tay anh. Giống như một cách để cô cảm thấy an tâm, hai người lại tiếp tục mây mưa.
Ngoài trời chuyển gió lớn, cơn mưa về đêm bắt đầu nặng hạt. Trong căn phòng này cũng chẳng thua kém ngoài trời kia là bao, Phương Hoa chỉ thấy đầu nặng trĩu đi, mơ hồ nhìn người đàn ông ngự trị trên người mình. Bụng dưới căn cứng phìn to, không rõ là bản thân đã cao trào bao nhiêu lần, còn của anh... Có vẻ đã ba lần.
Lật cô úp xuống lại lật cô ngửa lên, Phương Hoa lúc này không nhận định được bên nào là bên trái, bên nào là bên phải. Mồ hôi ướt đẫm, mái tóc bê bết mồ hôi, đúng như cô muốn, anh không hề ôm ấp hay hôn cô. Chỉ hoạt động nơi cần hoạt động, chỉ có lâu lâu nắm tay cô một chút.
"Hic..." Phương Hoa rên rỉ, mi mắt không mở nổi, bàn tay nâng lên chùi nước mắt ôm mặt "Anh Dương... Em không được..."
Trịnh Thành Dương lười biếng nâng đầu, khoé môi nâng cao cổ vũ cô bé dưới thân "Gáng thêm một chút."
"Không được... Huhu không được" Cô lắc đầu, hai tay ôm mặt nức nở, khoé môi tê dại, những ngón chân co rụt, cơ thể lần nữa giật nẩy run lên bần bật "Á..."
Trịnh Thành Dương thúc mạnh, mầm móng nóng hổi lần nữa phung ra rót đầy Phương Hoa, thoả mãn thở ra một hơi đầy sảng khoái. Khoái cảm đến mức đầu óc anh có chút mơ hồ, nhìn cô gái nhăn nhúm đi vì dục vọng không khỏi nuốt xuống một ngụm nước bọt.
"Ư..." Mi tâm chau chặt, đôi mắt mơ màn nhìn chần nhà, tay chân cô không nhấc lên nổi, cơn khó chịu ập đến, một cơn buồn nôn.
Cô vội xoay người, nhích người đến mép giường, buồn nôn từ bao tử trào lên miệng "Oẹ..."
Danh Sách Chương: