Bất lực là loại cảm giác như thế nào?
Là khoảnh khắc nhận ra những người ta tin tưởng nhất lại lừa dối mình, nhưng ta không thể nào oán trách, họ lừa dối chỉ vì họ muốn tốt cho ta, họ có lý do của riêng họ.
Là khoảnh khắc khi ta nói ra sự thật thật nhưng lại chẳng có một ai tin tưởng, họ cho rằng ta đang nói dối, lừa bịp.
Là cảm giác chứng kiến, nghe thấy từng người ta yêu thương lần lượt rời bỏ thế giới này, nhưng lại chẳng thể oán trách, hận thù bất kì ai cả. Cô hóa thành một con búp bê mặc người này xoay, mặc người kia định đoạt.
Cảm giác thắt nghẹn ở lòng ngực khi đứng giữa một phiên tòa vắng người, chịu đựng những lời chất vấn những câu hỏi thẩm tra hốc búa đến đau điếng, khoảnh khắc ngơ mắt nhìn những vị chủ trì phiên tòa thảo luận.
Sau đó họ lạnh lùng nhìn Phương Hoa, lãnh đạm tuyên bố "Bị cáo Phương Hoa, tội danh cố ý gây thương tích, mưu sát bất thành, năm năm tù giam."
Ba tiếng búa gõ lùng cất lên.
Âm thanh sắt bén của chiếc kéo kêu roẹt roẹt sau gáy, họ lạnh lùng cắt xén đi mái tóc dài mềm mại mà cô nâng niu từng chút, thẫn thờ nhìn từng lọng tóc cứ thể rơi trên mặt đất lạnh. Còng tay màu bạc tuyên bố sự giam cầm, khoác trên người y phục màu xám bạc tù nhân của nhà tù nữ ngoại thành A, chưa bao giờ cô nghĩ đến bản thân sẽ đến nơi này.
Chỉ chưa đầy hai tháng, thay đổi toàn bộ cuộc đời Phương Hoa, từ một người có tất cả đến chẳng còn gì để mất.
Hai tháng trước, Phương Hoa là một cô gái trẻ trung và năng động với bao ước mơ hoài bảo. Mong chờ vào tuổi thanh xuân tươi đẹp, tình cảm đầu đời với vị học trưởng, đó chỉ là một mối tình thầm kín. Chờ đợi từng ngày của năm học cuối cấp, mong chờ vào chuyến dã ngoại thực địa cùng cả lớp.
Vô vàng phấn khích và háo hức vào cái gọi là thanh xuân năm mười tám tuổi của cô thiếu nữ hồn nhiên.
Đã từng chờ mong như vậy, bây giờ lại biến thành một cô gái với chiếc còng sắt lạnh lẽo, y phục bạc màu, người ta gọi cô bằng số hiệu "1003, Phương Hoa."
...Hai tháng trước...
Thành phố S tráng lệ và phồn hoa, nhịp sống tấp nập và bận rộn, chỉ mới sáng sớm, khi sương mai còn đọng trên những tán lá đã có lớp người bận rộn chạy đua với thời gian. Đối với nhịp sống vội vàng của lớp người ngoài kia, ở trong một căn phòng màu lam, có một cô công chúa nhỏ chỉ mới trở mình.
Đồng hồ báo thức ren chuông, cô gái cuối cùng cũng mở mắt thức dậy, vung đôi vai thật sảng khoái. Cô gái bước xuống giường nhanh chóng chuẩn bị cho ngày đi học đầu tiên của năm cuối cấp.
So với lớp người trưởng thành bận rộn, cô ấy nay chỉ mới chập chững trưởng thành. Người ta nói tuổi mười tám, cái tuổi thanh xuân tươi đẹp và đầy những mộng mơ. Phương Hoa chính là đang ở cái tuổi mộng mơ mới lớn, tuổi vẫn chưa hiểu về bận rộn xô bồ của lớp người ngoài kia. Chuẩn bị xong đồng phục tươm tất, mái tóc dài được xoã xinh đẹp, Phương Hoa có một đôi mắt đẹp với đôi mi dày. Đôi mắt cô ấy to tròn và đen ánh, một khi bị đôi mắt ấy nhìn không ít nhiều gì cũng sẽ bị thu hút một phần.
Phương Hoa là con gái út của Phương gia, một trong những tập đoàn có tiếng ở thành phố S từ bao lâu nay, cho nên việc Phương Hoa được cưng chiều từ nhỏ là chuyện đơn nhiên, từ nhỏ đến lớn, món đồ gì chỉ cần là Phương Hoa thích, ba mẹ sẽ mang cho Phương Hoa.
Chỉ cần là Phương Hoa muốn, anh trai sẽ lấy đến cho Phương Hoa. Sống trong sự yêu thương và đùm bọc của ba mẹ, anh trai, Phương Hoa có thể chắc chắn rằng cô là cô gái may mắn và hạnh phúc nhất thế gian này. Tuy lớn lên trong gia cảnh ở vạch đích, thế nhưng Phương Hoa chưa bao giờ vì điều đó mà hóng hách với bất cứ ai cả.
Cô có một trái tim nhân hậu và đáng yêu.
Trước giờ, món đồ gì Phương Hoa muốn điều sẽ có được, chỉ duy nhất một thứ đến giờ, Phương Hoa chưa thể có được. Đó chính là trái tim của Trần Nghĩa, người mà Phương Hoa thương thầm đã được hai năm.
Đó là một bí mật nho nhỏ của riêng Phương Hoa, Phương Hoa đem lòng yêu thích Trần Nghĩa từ ngày đầu tiên cô bước chân vào cấp ba, bị thu hút bởi nụ cười thiếu niên của Trần Nghĩa. Đơn nhiên bí mất vẫn sẽ mãi là bí mật, chuyện này chỉ của riêng Phương Hoa, không một ai biết.
Trần Nghĩa là con trai duy nhất của Trần gia, một trong những gia thế rất quyền lực ở thành phố S, tập đoàn thương mại Trần gia với phong cách thu mua và sát nhập cho nên Trần gia đã và đang trở nên lớn mạnh hơn bao giờ hết. Trần Nghĩa xuất thân giống như Phương Hoa, đều là tầng lớp thượng lưu, điểm đặc biệt mà Phương Hoa yêu thích ở Trần Nghĩa. Đó chính là bởi vì anh có trái tim ấm áp, vô cùng ấm áp, anh không vì bản thân có quyền thế mà khinh thường bất cứ ai cả, anh giống như cô vậy. Trần Nghĩa đối với mọi người đều rất ôn nhu và tình cảm, trái tim của anh thật sự có thể sưởi ấm cả một mùa đông lạnh lẽo.
Phương Hoa nhanh chân chạy xuống cầu thang, nhanh nhanh hối thúc anh trai đưa cô đi học. Phương Hoa có một chút khẩn trương và một chút hồi hộp, bởi vì chỉ khi đi học Phương Hoa mới được gặp Trần Nghĩa.
Xe rất nhanh rời khỏi Phương gia tiến đến ngôi trường có tiếng ở thành phố S, ngắm nhìn những cảnh vật chạy ngược ngoài ô cửa xe, Phương Hoa nâng lên khoé môi xinh xắn "Anh hai biết gì không? Năm nay em đã mười tám tuổi rồi đó, em gái anh đã trưởng thành rồi a."
Anh trai Phương Lâm khẽ cười, bàn tay xoa đầu em gái nhỏ "Đứa ngốc, em còn trẻ con lắm."
"Xùy" Phương Hoa cào cào lại mái tóc bị anh trai làm rối "Anh mới trẻ con, em trưởng thành."
Anh trai bật cười, tay cầm vô lăng lái xe "Trưởng thành là một chuyện rất khó, em vẫn còn non nớt lắm."
"Hừ" Phương Hoa liếc mắt, chăm chí ngắm nhìn cảnh vật ngoài ô cửa.
Khi đến trường, Phương Hoa tạm biệt anh trai, sau đó nhanh chân chạy vào bên trong trường.
Bước chân Phương Hoa rất vội, bởi vì Phương Hoa muốn nhanh nhanh được gặp Trần Nghĩa một chút.
Một cô gái tuổi yêu, tình yêu đầu lại còn vô cùng mãnh liệt và thơ ngây.
Bởi vì chỉ có thời gian ở lớp mới có thể nhìn thấy Trần Nghĩa, cho nên Phương Hoa rất biết tiết kiệm thời gian nga.
Trường học của Phương Hoa, trường học hạng nhất ở thành phố S, để có thể học được ở ngôi trường này không ít nhiều cũng phải có một chút gia thế. Phương Hoa vì vội mà va chạm vào một bạn trên đường, cô đụng ngã bạn ấy.
Phương Hoa vội vàng đỡ bạn nữ kia dậy, cô rối rít "Mình xin lỗi, mình vô ý quá."
Bạn nữ sau khi được Phương Hoa đỡ dậy cũng nở nụ cười tươi tắn "Không sao."
Phương Hoa vì vội, cô vẽ ra nụ cười xinh đẹp "Vậy mình đi nhé, cậu một ngày tốt lành."
"Ừm" Cô gái vui cười đáp lại, Phương Hoa vẫy tay rồi nhanh chân chạy lên lầu.
Chân nhỏ từng bước dậm trên đất, nhìn thấy lớp học ở trước mặt, Phương Hoa vui vẻ đứng trước cửa lớp, bàn tay nâng lên kéo ra cánh cửa.
"Ah, Phương Hoa" Tiểu Linh nhìn thấy cô liền vui vẻ gọi tên, có cả Ái Nhi cùng đang ngồi đợi. Phương Hoa không kiềm nén được nụ cười toe toét khi nhìn hai cô bạn của mình, cô cất bước đi vào trong.
Khi Phương Hoa bước vào lớp, bạn nam tên là Minh Khôi ở góc kia cũng vui vẻ nhìn về hướng của Phương Hoa vẫy tay "Đại ca đến rồi a!"
Phương Hoa nghe thấy cậu ấy vẫy chào, cô xoay người nhìn về phía sau lưng, chính là Trần Nghĩa, anh đứng ở sau lưng cô. Khoảng cách gần như vậy cộng thêm đã lâu không gặp lại, Phương Hoa không có phòng bị lập tức hai gò má đỏ hoe.
Ặc, chính là nam thần của cô đây mà!
Danh Sách Chương: