Thấy nét mặt Lục Vân nghiêm túc, hơn nữa trong ánh mắt không có chút tạp niệm nào, người phụ nữ liền biết là mình hiểu lầm hắn, vì thế nghiêm túc hồi đáp: "Niếp Niếp nói con bé lạnh.”
“Lạnh?”
“Trời đang nóng thế này sao lạnh được chứ?”
Lục Vân nhíu nhíu mày, tiến lên một bước nói: "Cô ơi, có thể để tôi bắt mạch cho cô bé một lần được không?"
Người phụ nữ gật gật đầu.
Liên quan đến vấn đề tính mạng của con gái bà, người phụ nữ đương nhiên phải cẩn thận, chẩn đoán thêm một lần thì an tâm thêm một lần.
Vì thế Lục Vân đặt ngón tay lên cổ tay cô bé.
"Mạch tượng tuy rằng bình thường, nhưng không có lực, thân thể rõ ràng là đang nóng, sao lại cảm thấy lạnh..."
Lục Vân lại nắm ngón trỏ cô bé nhìn một chút, cuối cùng ngữ khí ngưng trọng nói: "Đây không phải nhiệt chứng, mà là hàn chứng.”
Hàn chứng?
Lời này vừa nói ra, nhất thời những người xếp hàng xem bệnh trong Hạnh Lâm Đường, đều không nhịn được cười ra tiếng.
"Ha ha ha, tiểu tử ngươi là đang đùa mọi người sao, xem trên trán đứa nhỏ này sắp thành cái lồng hấp rồi, cậu lại còn nói con bé là hàn chứng, cũng thật hài hước."
"Đúng nha, bác sĩ Lý đã nói là nhiệt chứng, cậu còn nói ngược lại, có phải cảm thấy y thuật của cậu còn cao hơn bác sĩ Lý?"
“Thật sự là làm tôi cười chết, ha ha ha......”
Những bệnh nhân này tuy rằng không có học qua y, nhưng là bọn họ còn có mắt, người sáng suốt vừa nhìn liền biết, cô bé này đang bị nóng trong người.
Có dấu hiệu nào là bị hàn chứng đâu, nói dối cũng không biết viết nháp ra trước à?
Người phụ nữ cũng biến sắc, tức giận nói: "Cậu rốt cuộc có hiểu hay không, không hiểu cũng đừng chẩn đoán bừa, xảy ra chuyện cậu chịu trách nhiệm sao?”
Lục Vân với bác sĩ Lý, cô ta đương nhiên tin tưởng chẩn đoán của bác sĩ Lý.
Lúc này Lý Tuyền cũng hừ lạnh một tiếng nói ra: "Một người mới tới học việc, bản lĩnh còn chưa học được bao nhiêu, liền dám nhảy ra nghi ngờ y thuật của tôi, Lâm Thanh Đàn sao lại tuyển loại người như cậu vào vậy?”
Ngay từ đầu Lục Vân nói muốn bắt mạch cho cô bé, Lý Tuyền cũng đã rất khó chịu, nhưng hắn không lên tiếng, mà là muốn nhìn xem người này rốt cuộc có thể chẩn đoán ra thứ gì.
Nếu như chẩn đoán như nhau, Lý Tuyền sẽ không nói gì, nhưng người này hay rồi chẩn đoán hoàn toàn ngược lại.
Đây không phải là đang đối đầu với mình sao?
Lý Tuyền đương nhiên khó chịu.
"Hóa ra là người mới tới, y thuật bác sĩ Lý cũng có thể so sánh với cậu sao?”
"Tiểu tử, khuyên cậu một câu, không hiểu thì đừng nói, nhảy ra làm gì, chỉ chuốt lấy mất mặt thôi?"
Ha ha, bác sĩ Lý là đệ tử của Quốc y đại sư, cậu là cái thá gì, ngay cả một ngón chân của bác sĩ Lý cũng không bằng.”
Người trẻ tuổi bây giờ thích nổi tiếng thế ư!
Mọi người vừa nghe Lục Vân là người mới tới, càng thêm trào phúng châm chọc hắn.
“Đều câm miệng cho tôi!”
Lúc này, Lục Vân đột nhiên quát lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mọi người: "Đệ tử của Quốc Y đại sư sẽ không phạm sai lầm sao? Đệ tử của Quốc Y đại sư là thần sao? Đệ tử của Quốc Y đại sư không cho phép nghi ngờ sao?”
Thanh âm của hắn trong nháy mắt chấn động mọi người.
Tiếp theo, Lục Vân lại nhìn về phía Lý Tuyền, lớn tiếng chất vấn: "Trong lạnh ngoài nóng, ông nói cho tôi biết đây là cái gì?"
Bùm!
Lý Tuyền giống như là bị khí thế của Lục Vân hù dọa, mạnh mẽ lui về phía sau một bước, thái dương cũng đột nhiên lăn xuống một giọt mồ hôi.
Trong lạnh ngoài nóng, ý tứ chính là, người bệnh trong cơ thể hàn khí ngưng tụ, dương khí bao trùm ở bên ngoài, do đó biểu hiện ra nhiệt tượng.
Triệu chứng của loại bệnh nhân này chính là mạch tượng vô lực, lưỡi trắng nhạt, thân nhiệt cao nhưng lại muốn mặc thêm áo, khát nước nhưng không muốn uống, vừa vặn giống với tình hình của cô bé.
Chẳng qua loại dấu hiệu này không thường thấy, Lý Tuyền sơ sẩy một cái liền chẩn đoán sai.
Nhưng mà, đối mặt với sự hung hăng của Lục Vân, Lý Tuyền lại cắn răng một cái, nói: "Nói bậy, tôi không hiểu cậu đang nói gì?”
Ban đầu mọi người thấy Lục Vân lý luận sắc bắn, cũng cho rằng hắn nói là thật, nhưng sau khi nghe được những lời này của Lý Tuyền, lại cảm thấy Lục Vân đang nói nhảm.
Ngay cả bác sĩ Lý cũng chưa từng nghe nói qua khẳng định tên này đang nói bậy.
Thần sắc Lục Vân lạnh lùng, thất vọng lắc đầu nói: "Lang băm, ông quả thực là sỉ nhục của ngành y.”
Nếu như Lý Tuyền biết sai có thể sửa, ngược lại còn không có gì, vốn y học chính là cần không ngừng tích lũy kinh nghiệm, ai cũng có lúc phạm sai lầm.
Nhưng Lý Tuyền này, rõ ràng sai rồi, lại còn sống chết không thừa nhận.
Hắn không xứng đáng làm bác sĩ.
“Cậu nói ai là lang băm?”
Lý Tuyền vừa nghe Lục Vân mắng hắn là lang băm, nhất thời liền tức giận.
Lục Vân lại mắng: "Mắng ông là lang băm.”
“Cậu lặp lại lần nữa đi?”
“Lang băm!”
Lý Tuyền nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa muốn xông lên đánh nhau với Lục Vân, nhưng vừa nhìn khí thế này của Lục Vân, lại lập tức sợ hãi.
Lục Vân lười quan tâm hắn ta, xoay người nói với người phụ nữ: "Cô ơi, đơn thuốc canh Bạch Hổ thật sự không thể uống, tôi giúp cô đổi đơn thuốc khác!"
“Tôi nói có thể uống là có thể uống!”
Lý Tuyền lớn tiếng nói, nhưng vừa dứt lời, lại đột nhiên vang lên một tiếng bạt tai.
“Không có uống chỉ có ăn tát thôi.”
Lục Vân tát Lý Tuyền một cái, hiển nhiên là vô cùng tức giận.
Một hung thủ giết người vì bảo toàn thể diện của mình, có thể coi tính mạng cô bé không ra gì, không đánh hắn chẳng lẽ còn giữ lại để bái tế sao?
Lục Vân đương nhiên biết Lý Tuyền nghĩ gì.
Nói chung, thuốc Đông y mặc dù uống sai, cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, đến lúc đó Lý Tuyền hoàn toàn có thể nói là hiệu quả trị liệu không tốt, một lần nữa kê cho cô bé một đơn thuốc khác là được.
Nhưng vừa rồi Lục Vân đang quan sát ngón trỏ của cô bé thì phát hiện, bệnh tình của cô bé đã vô cùng nghiêm trọng, căn bản không cho phép trì hoãn thêm một lát nữa.
Hoa văn ngón trỏ của trẻ em từ trong ra ngoài, có thể chia làm ba cửa gió, khí, mệnh, càng ra ngoài thì bệnh càng nặng.
Mà hoa văn trên ngón trỏ cô bé, đã lan đến đầu ngón tay, đây là dấu hiệu cực kỳ nguy hiểm.
Cho nên đơn thuốc canh Bạch Hổ này ăn vào, chính là giết người.
Danh Sách Chương: