Mục lục
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chân khí biến mất một cách quỷ dị, Liễu Yên Nhi bỗng tỉnh táo lại, thì ra tất cả đều là Lục Vân giở trò quỷ.

Lúc trước chân khí Liễu Yên Nhi vừa cô đọng ra cũng biến mất một cách khó hiểu như thế, Lục Vân còn lừa cô nói là vì vừa bắt đầu tu luyện, không thuần thục mà thôi.

Liễu Yên Nhi tin.

Một khoảng thời gian rất lâu sau đó cũng thật sự không xuất hiện vấn đề nữa.

Nhưng hôm nay, tình huống quỷ dị này lại trình diễn lần nữa, kết hợp với nụ cười xấu xa của Lục Vân, sao Liễu Yên Nhi còn không rõ tất cả căn nguyên tội ác đều là tên khốn kiếp Lục Vân này gây nên.

Quỷ mới tin em!

Liễu Yên Nhi nổi giận giống con cọp mẹ nổi lửa, giương nanh múa vuốt nhào về hướng Lục Vân rồi thét to: “A a, tên chết tiệt Lục Vân này, em giấu chân khí của chị đi đâu, mau trả chân khí lại cho chị!"

Lục Vân gian nan chống lại mà nói: “Liễu Yên Nhi, em nói thật cho chị biết, chân khí của chị đã bị em rút ra, chỉ cần chị không nghe lời thì em có thể rút ra bất cứ lúc nào, làm chị tu luyện thất bại trong gang tấc."

Hừ, xem chị còn dám uy hiếp em không!

"Thứ chết tiệt! Trộm chân khí thì thôi, còn dám gọi thẳng tên của chị, tin bà đây đánh chết em không!"

Liễu Yên Nhi cực kỳ phẫn nộ, cởi giày ra đánh thẳng lên người Lục Vân.

Thẩm Tĩnh Nghi trợn mắt há hốc mồm mà nói: “Rốt cuộc các người đang đùa giỡn hay thật sự đánh nhau vậy?"

"Cô xem tôi có giống đùa giỡn không? Cô Thẩm tôi nói cho cô biết, tên nhãi họ Lục này căn bản không xứng với cô, nếu cô còn khăng khăng muốn ở bên cạnh nó thì kiến nghị cô nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, bởi vì cả bà đây còn có khả năng đánh chết nó đây mà!"

Liễu Yên Nhi tức giận thật thì rất đáng sợ, đuổi theo Lục Vân đánh một trận, thẳng đến trên người Lục Vân đầy dấu giày, trên cánh tay đầy dấu răng, trên mặt cũng đầy dấu son thì Liễu Yên Nhi mới thở phì phì ngồi trở lại sô pha.

Cô đưa đôi tay ôm ngực, vai ngọc run run, quay đầu đi không nhìn Lục Vân lấy một cái.

Cô thật sự tức giận!

Đây là lần đầu tiên Lục Vân nhìn thấy Liễu Yên Nhi giận đến vậy, hắn biết hôm nay mình làm hơi quá trớn.

Đổi vị trí mà suy ngẫm, nếu chân khí mình thật vất vả mới cô đọng ra đột nhiên bị người ta cướp đi, Lục Vân cũng sẽ rất phẫn nộ.

"Chị Yên Nhi, em..."

"Đừng gọi tôi là chị Yên Nhi, Liễu Yên Nhi này không có quan hệ gì với cậu cả!"

"Người chị tốt của em..."

"Ai là chị cậu, bà đây cắt đứt quan hệ với cậu, cút được bao xa thì cút cho tôi!"

"Nhưng căn nhà này là Thẩm Kim Hoa thuê cho em mà."

"…”

Thao tác tệ hại của Lục Vân làm Thẩm Tĩnh Nghi sợ ngây người, có ai dỗ dành con gái như anh không?

Quả nhiên Liễu Yên Nhi nghe xong những lời này thì giận dữ đứng dậy: “Được, đây là căn nhà người khác thuê cho cậu, Liễu Yên Nhi này không xứng ở đây, vậy tôi đi ngay!"

Liễu Yên Nhi nói xong thì muốn tông cửa xông ra.

Nhưng lúc này, Lục Vân bỗng sải bước vọt qua, ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Liễu Yên Nhi từ phía sau, nói: “Chị Yên Nhi, em biết sai rồi, lần sau cũng không dám nữa."

Rõ ràng đã nói phải bảo vệ các chị, mà mình lại chọc chị Yên Nhi tức giận như vậy, trong lòng Lục Vân cũng rất khó chịu. Xem ra đôi lúc cũng không nên đùa quá trớn được.

"Cậu buông tôi ra!"

"Không buông."

"Tôi cắn cậu!"

"Chị cắn đi, chỉ cần chị hả giận thì cứ dùng sức cắn."

Vì thế Liễu Yên Nhi thật sự dùng hàm răng trắng tinh của mình cắn lên cánh tay đang ôm lấy cổ cô, hơn nữa còn dùng sức cắn, mượn cách này trút hết phẫn nộ và tủi thân trong lòng ra.

Chân khí cực cực khổ khổ tích góp lại đột nhiên hết sạch, đổi lại là ai cũng cảm thấy phẫn nộ và uất ức. Liễu Yên Nhi là người thần kinh thô mà cũng suýt tức đến bật khóc.

Cắn chết em cắn chết em!

Liễu Yên Nhi càng cắn càng dùng sức, vẫn duy trì tư thế này không biết bao lâu, đột nhiên cảm thấy trong miệng truyền đến một vị tanh ngọt, cô bỗng bừng tỉnh, buông hàm răng ra mới phát hiện trên cánh tay Lục Vân đã là một vệt đỏ tươi.

Cắn chảy cả máu rồi.

Nhưng Lục Vân lại không rên một tiếng, vẫn ôm chặt thân thể của Liễu Yên Nhi.

"Tiểu Lục Vân….Xin, xin lỗi. Chị không cố ý, cánh tay em đau lắm không!"

Liễu Yên Nhi thật sự muốn cắt đứt quan hệ với Lục Vân sao?

Đương nhiên không phải, cô chỉ quá tức giận, nhất thời nổi nóng mà thôi, cho dù hôm nay Lục Vân không ngăn cản, để cô rời đi thì không đến mấy ngày cô cũng sẽ không biết xấu hổ chạy tới tìm Lục Vân.

Tính cách của Liễu Yên Nhi chính là như thế.

"Tiểu Lục Vân buông chị ra, chị không giận nữa." Liễu Yên Nhi thấy cánh tay Lục Vân bị cô cắn ra máu thì lập tức mềm lòng, đầy mặt đau lòng.

Lúc này Lục Vân mới buông tay.

Liễu Yên Nhi xoay người lại, bắt lấy cánh tay chảy máu của Lục Vân đau lòng trách cứ: “Rõ ràng em biết rất đau, vì sao không lên tiếng, nếu em la lên thì chị sẽ không cắn mạnh như vậy."

Lục Vân dịu dàng nhìn khuôn mặt quyến rũ gần trong gang tấc của Liễu Yên Nhi, cười nói: “Bởi vì em chọc chị Yên Nhi tức giận, cho dù đau đến mấy em cũng không có câu oán hận nào."

Trong lòng Liễu Yên Nhi tràn qua dòng nước ấm, đôi mắt cũng hơi hơi ướt át, nhẹ nhàng trừng Lục Vân một cái rồi nói: “Thật là ngu ngốc."

Lúc này Thẩm Tĩnh Nghi đã lấy băng gạc tới, hiểu chuyện đưa cho Liễu Yên Nhi.

Lục Vân vốn muốn nói chút vết thương này không cần băng bó, nhưng lại sợ chọc giận Liễu Yên Nhi, đành phải để mặc cô cẩn thận băng bó cho mình.

Băng bó xong, Lục Vân nói: “Chị Yên Nhi, vì đền bù sai lầm trước đó, về sau mỗi ngày em sẽ giúp chị tu luyện một lần, chân khí của chị sẽ nhanh chóng được bổ sung lại."

Liễu Yên Nhi trợn trắng mắt mà nói: “Bà đây không thèm, ai biết cậu có đột nhiên trộm mất chân khí của bà nữa không."

"Em thề, trước khi chị chưa thể cô đọng ra chân khí trong giây lát thì em tuyệt đối không động vào chân khí của chị, lừa chị là chó."

"Em vốn chính là chó."

"Không biết vừa rồi là ai cắn người."

"Em nói cái gì?"

"Không có gì không có gì, chị Yên Nhi nói gì cũng đúng!"

Lục Vân lập tức chịu thua, chỉ thấy Liễu Yên Nhi hất cằm lên, đắc ý nói: “Hừ, biết thì tốt, về sau hiểu chuyện một chút cho chị, lần sau còn dám chọc chị tức giận thì bà thiến luôn."

"…”

Nhìn hai chị em này, Thẩm Tĩnh Nghi đứng bên cạnh cảm thấy đầu mình như đang tỏa sáng, cho nên cuối cùng là tôi biến thành bóng đèn sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK