Khách sạn Phong Lâm Vãn.
Tên của khách sạn mang đậm chất thơ được lấy cảm hứng từ tên một bài thơ của Đỗ Mục, một nhà thơ thời Đường:
Đình xa tọa ái phong lâm vãn,
Sương diệp hồng ư nhị nguyệt hoa.
(Sơn hành - Đỗ Mục)
Vừa thanh cao lại độc đáo.
Lúc này trên giường lớn của khách sạn, Diệp Khuynh Thành cởi áo ngoài lộ ra thân thể đầy kiêu ngạo…
“Tiểu Lục Vân…”
Ánh mắt của Diệp Khuynh Thành mơ màng, trong miệng thì thào gọi tên Lục Vân.
Lục Vân giật mình, hắn còn chưa kịp sử dụng kim châm truyền khí cho Diệp Khuynh Thành thì đột nhiên cô lao về phía hắn.
Tuy nhiên lúc này đã quá muộn để sử dụng kim châm nên Lục Vân quyết định truyền khí trực tiếp cho Diệp Khuynh Thành. Vì thế, hắn vội nắm lấy hai bả vai của cô và bắt đầu truyền chân khí qua.
Diệp Khuynh Thành khẽ khịt mũi rồi ngủ thiếp đi.
Lục Vân ra ngoài mua một chiếc áo sơ mi cho Diệp Khuynh Thành. Khi hắn quay trở lại, cô đã tỉnh. Hai tay nắm chặt ga giường ngồi ở đầu giường trông rất đáng thương.
Cô không mất hết toàn bộ trí nhớ. Cô vẫn nhớ rất rõ một số cảnh quan trọng. Vì vậy khi nhìn thấy Lục Vân quay trở lại, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành đỏ bừng.
Trước mặt tiểu Lục Vân mà lại làm chuyện xấu hổ như vậy, hình tượng lạnh lùng của mình đã hoàn toàn bị hủy hoại. Không biết tiểu Lục Vân sẽ nghĩ như thế nào về mình đây, a a a!
Diệp Khuynh Thành muốn sụp đổ tới nơi rồi.
“Chị Khuynh Thành, em mua cho chị một chiếc áo sơ mi mới. Chị mặc thử xem có vừa không?”
Diệp Khuynh Thành không ngờ rằng Lục Vân không những không có ý giễu cợt cô mà hắn lại còn rất chu đáo đặt chiếc áo tới trước mặt cô.
“Ừm, cảm ơn tiểu Lục Vân.”
Diệp Khuynh Thành gật đầu, cô quay lưng đi thay áo.
Hai người nghỉ ngơi trong phòng thêm một lúc, sau đó trả phòng rồi rời đi.
Diệp Khuynh Thành ôm cánh tay của Lục Vân, trông hai người như thể một đôi yêu nhau.
Sau khi họ vừa rời khỏi phòng được vài phút, một người đàn ông mặc vest bước vào căn phòng mà họ ở trước đó. Anh ta mò mẫm trên giường một lúc và nhặt được vài sợi tóc dài mảnh.
Trên đường về nhà, Diệp Khuynh Thành vẫn còn cảm thấy hơi sợ một lúc.
Cô không ngờ Kim Chí Thành lại là người như vậy. Đầu tiên là từ chối yêu cầu gặp mặt của cô nhưng sau đó là bày mưu dụ cô vào bẫy, Loại người nham hiểm này thật sự vô cùng đáng sợ. Hơn nữa, điều mà khiến Diệp Khuynh Thành khó chấp nhận nhất đó chính là bạn cùng phòng thời đại học của cô, Trương Bình lại bắt tay cùng Kim Chí Thành hãm hại cô.
Quả nhiên sau khi bước chân vào xã hội, ngay cả người bạn cũ cùng phòng thời đại học cũng không còn đáng tin nữa.
Diệp Khuynh Thành thật sự sợ hãi.
Nhưng ngay sau khi nhìn sang Lục Vân ở bên cạnh, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác ấm áp.
Vẫn là Tiểu Lục Vân tuyệt nhất.
Nếu như hôm nay không có tiểu Lục Vân thì e rằng mưu kế của Kim Chí Thành sẽ thành công. Và nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy thì cô thà chết còn hơn.
Lúc này, chuông điện thoại di động của Lục Vân đột nhiên vang lên. Khi hắn bắt máy, một giọng nói lo lắng truyền tới: “Xin lỗi, anh có phải là Lục thần y không? Tôi là con gái của Thẩm Kim Hoa, là bố tôi bảo tôi gọi cuộc điện thoại này…”
“Gửi địa chỉ cho tôi!”
Vừa nghe nói đối phương là con gái của Thẩm Kim Hoa, Lục Vân biết ngay là chuyện gì nên hắn hỏi luôn địa chỉ.
“Chị Khuynh Thành, chị tự lái xe về trước nhé. Hiện giờ, em đang có một ca bệnh ở tỉnh, ca này hơi nghiêm trọng.”
Diệp Khuynh Thành gật đầu nói: “Cứu người là quan trọng nhất, em cũng nên chú ý an toàn.”
“Tuân lệnh.”
Cứ như vậy, Lục Vân rời khỏi từ ghế sau của chiếc Porsche dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Khuynh Thành rồi rời đi.
“Thẩm Kim Hoa, may mà hôm nay tôi ở tỉnh, nếu không ông thì ông chết chắc rồi!”
Danh Sách Chương: