Chiến đấu chính thức khai hỏa.
Khóe miệng Hầu Dũng toát ra một nụ cười vừa khiêu khích lại tự tin, ngay khi hiệu lệnh vừa dứt, liền như mãnh hổ xuống núi, phóng thẳng về phía Khương Thiên Viễn, khí tức cuồng bạo cũng đồng thời tuôn trào tứ hướng.
Ra tay quyết đoán, ác liệt tàn nhẫn.
Sẽ không có một chút đồng tình nào vì đối phương lớn tuổi.
Điều hắn ta muốn là đánh nhanh thắng nhanh, tốt nhất là có thể giải quyết Khương Thiên Viễn trong vòng ba chiêu, để cho phần đông phú hào ở Kim Lăng trông thấy khí thế mạnh mẽ bá đạo của hắn ta.
Đây sẽ là một hồi trống
Một hồi trống báo hiệu cho việc Hầu gia bọn hắn sẽ trở lại Kim Lăng, đồng thời là một hồi trống ăn mừng bọn hắn sắp xông lên vị trí bá chủ Kim Lăng này.
Chỉ có cách chiến đấu nhanh gọn, nghiền ép tuyệt đối, mới có thể phô bày đầy đủ sự cường thế của Hầu gia bọn họ.
Ầm!
Hầu Dũng vừa ra tay, hai đấm mạnh như sấm, nã đến trước người Khương Thiên Viễn, sắc mặt của mọi người đang quan sát bốn phía đều khẽ biến, trong nội tâm thầm thán phục không hổ là Bát Chỉ tông sư, vừa ra tay đã không giống người thường.
Còn lão già khọm Khương Thiên Viễn kia, có thể tiếp được một chiêu của Hầu Dũng hay không mới là vấn đề.
Bên chỗ Hầu gia.
Hầu Vân Sơn cười lạnh một tiếng nói: "Khương Thiên Viễn, có lẽ đánh chết ông cũng không ngờ được, đã cách nhiều năm như vậy mà Hầu gia tôi vẫn có thể quay về Kim Lăng lần nữa, nếu ông nhận thua sớm một chút đã không cần đứng ra hứng chịu đau khổ này rồi đúng không?"
Trước lúc luận võ, hai nhà trao đổi qua một lượt, nếu như lúc ấy Khương Thiên Viễn ngoan ngoãn thỏa hiệp thì trận luận võ này cũng không cần diễn ra nữa.
Khương gia trực tiếp giao ra chín phần tài sản, rồi rời khỏi Kim Lăng, nói không chừng còn có thể để lại ấn tượng thức thời cho mọi người, bảo toàn được vài phần mặt mũi.
Thế nhưng Khương Thiên Viễn không cam lòng, kiên trì muốn tiếp tục trận chiến này.
Đã vậy thì Hầu gia chỉ có thể thành toàn cho ông thôi.
Hầu Vân Sơn đã sớm đã thông báo cho Hầu Dũng biết, trận chiến này, phải cho Khương Thiên Viễn thua trong thê thảm và chật vật, tốt nhất là có thể đánh ông thành một con chó chết, rửa sạch sỉ nhục nhiều năm trước ông ta thua trong tay Khương Thiên Viễn.
Hầu Dũng thực sự đã không phụ sự kì vọng của ông ta, vừa ra tay đã sử dụng chiêu thức hung ác công kích Khương Thiên Viễn.
Nhưng ngay khi mọi người còn đang hoài nghi Khương Thiên Viễn có thể tránh thoát khỏi chiêu này của Hầu Dũng hay không, thì chỉ thấy Khương Thiên Viễn đưa bước chân đạp mạnh về phía trước, đối mặt với thế công bá đạo của Hầu Dũng, ông không lùi mà còn tiến tới, tựa như thật sự muốn trực tiếp đối đầu với Hầu Dũng.
"Lão già kia đang làm gì đó, không phải ông thực nghĩ là mình có thể đón được đòn công kích của Hầu Dũng đó chứ?"
"Theo tôi thấy chắc là ông thấy mình đã sống gần trăm năm rồi, giờ đột nhiên chán sống nữa."
"Muốn chết à!"
Ánh mắt của Hầu Dũng cũng nghiêm túc hẳn lên, khí lạnh trong mắt ánh lên sắc bén, nội kình trên hai đấm càng mãnh liệt hơn, hóa thành hào quang thực chất lan rộng ra xung quanh.
Ầm!
Cuối cùng khi nắm đấm của hai bên đánh vào nhau, khung cảnh đột nhiên như bị đóng băng.
Mọi người phía dưới càng lộ vẻ kinh ngạc.
Khương Thiên Viễn không bị đánh lui!
Không chỉ không có lui lại mà còn đứng vô cùng ổn định!
Ngược lại là Hầu Dũng đối diện ông, rõ ràng người là chủ động phát động công kích, dùng tư thế bá đạo phóng tới Khương Thiên Viễn, nhưng sau khi hai bên đâm vào nhau và khựng lại vài giây thì chính hắn ta lại là người rầm rầm lui về sau ba bước.
"Hízz——"
Bốn phía lập tức vang lên tiếng hít khí.
Hầu Dũng xếp hạng ba mươi tám trên Tông Sư Bảng, rõ ràng bỏ rất xa Khương Thiên Viễn xếp ngoài top tám mươi, nhưng vẫn bị ông ta dùng một quyền đẩy lui!
Chuyện này là như thế nào?
Lúc mọi người ở đây lâm vào yên lặng, Khương Thiên Viễn đột nhiên cười to nói: "Ha ha ha, Hầu Vân Sơn, chỉ sợ ông nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, hai ngày trước, lão phu đã liên tiếp đột phá, đến nay đã đạt đến Hóa cảnh đỉnh phong!"
Vừa dứt lời.
Thân hình già nua của ông như được hồi quang phản chiếu, đứng thẳng lên, khí thế trên người cũng theo đó mà cất cao.
Vụt vụt vụt!
Hóa cảnh đỉnh phong!
Quả nhiên là Hóa cảnh đỉnh phong!
Giờ khắc này.
Vẻ mặt của nhóm người đứng ở vị trí Hầu gia đều kịch liệt biến đổi!
Xác thực đúng như lời Khương Thiên Viễn nói, bọn họ thật sự là nằm mơ cũng không thể nghĩ đến, Khương Thiên Viễn lại có thể đột phá đến Hóa cảnh đỉnh phong chỉ hai ngày trước khi luận võ diễn ra.
Chẳng lẽ đây là ý trời?
Địa vị của Khương gia tại Kim Lăng, tạm thời vẫn không có người nào có thể rung chuyển được?
Hôm nay, bọn họ thật sự đã đứng sai đội rồi sao?
Sắc mặt Hầu Vân Sơn đã khó coi tới cực điểm, bên trong ánh mắt chứa đựng sát ý hận không thể hóa thành sấm chớp bao vây rồi đánh chết Khương Thiên Viễn!
Bên Ngô gia.
Vẻ mặt của Ngô Quế cũng biến đổi, khó có thể tin nhìn về phía nhóm người Khương gia.
Trách không được bọn họ lại bày ra bộ dáng nắm chắc phần thắng như vậy, thì ra là do Khương Thiên Viễn đã đột phá đến Hóa cảnh đỉnh phong.
Thật là đáng chết!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Mà phần đông gia tộc phú hào đối đầu với Hầu gia, đi theo Khương gia bên này thì mặt mày hồng hào, vẻ mặt kích động khó có thể nói nên lời.
Bọn họ theo đúng phe rồi!
Đi theo Khương gia quả nhiên không có sai!
Thực tế tâm trạng của người Khương gia càng kích động hơn hết, ngay cả Khương Chính Hồng, cũng thiếu chút nữa đã kích động nhảy lên tại chỗ...
Thật sự là quá hả giận...!
Trước khi luận võ, bọn đã bị đủ loại ánh nhìn bất thiện, những lời nói mỉa mai bỏ đá xuống giếng nhắm tới không ngừng.
Thực tế những người đã từng hợp tác với Khương gia sau lại đào ngũ trốn về phía Hầu gia, nhóm người dùng hết sức vùi dập Khương gia, tựa hồ chỉ có làm như vậy, mới có thể biểu hiện rõ ra quyết tâm cắt đứt với Khương gia của họ, để cho Hầu gia trông thấy thành ý của bọn họ.
Trong khoảng thời gian này đủ loại phiền muộn đọng lại trong lòng bọn người Khương gia, khiến lồng ngực bọn họ như muốn nổ tung.
Mà giờ khắc này.
Từ lúc lão tổ của bọn họ thể hiện ra thực lực, cũng là lúc những ấm ức của Khương gia bọn họ có thể thỏa thích trút đi.
Đặc biệt là khi chứng kiến sắc mặt như vừa ăn phải phân của mấy người kia, đã làm mọi người trong Khương gia thoải mái không thôi.
Đến đi!
Tiếp tục mỉa mai đi!
Tiếp tục bỏ đá xuống giếng đi!
Sao biến thành người câm hết rồi?
Thực là cmn hả giận!
Trên sân khấu luận võ.
Hầu Dũng cũng sửng sốt một lát, trên nắm tay truyền đến từng trận đau đớn như nói cho hắn ta biết, đây không phải ảo giác, lão già đối diện thật sự là một vị Hóa cảnh đỉnh phong, đủ để chen chân vào top hai mươi trên Tông Sư Bảng.
Mà chính Hầu Dũng chỉ Hóa cảnh hậu kỳ, xếp thứ ba mươi tám trên Tông Sư Bảng, nếu cứ tiếp tục đánh với Khương Thiên Viễn như vậy, không quá hai phút nữa chắc chắn sẽ thua
Cho nên......
"Luận võ còn chưa kết thúc, các người đắc ý cái gì? Này lão già, cho dù ông là Hóa cảnh đỉnh phong thì như thế nào, hôm nay đối đầu với Bát Chỉ Tông Sư tôi, ông cũng phải thua thôi!"
Hầu Dũng bỗng nhiên thẹn quá hóa giận, rống lớn một tiếng, mặt mũi tràn đầy biểu cảm hung ác, lại một lần nữa chủ động phát động công kích, giận dữ hét về phía Khương Thiên Viễn.
Chỉ có điều, lúc này đây trên tay phải của hắn ta, lấp ló một cây châm nhỏ có thoa độc dược.
Danh Sách Chương: