Quốc y Đại sư Dư Hồng Văn, từng là giáo sư đại học Đông y, giáo sư nghiên cứu sinh, sinh viên dưới tay ông ta bồi dưỡng ra, ở các bệnh viện Long Quốc đều rất nổi tiếng.
Ngay cả cục trưởng cục y tế thành phố Giang Thành, cũng là học sinh của ông ấy.
Chẳng qua Dư Hồng Văn đã về hưu gần mười năm, hiện giờ đang trong trạng thái an hưởng tuổi già.
Lúc Hồ Vĩ Bình đi tới nhà thầy, thật trùng hợp, vừa vặn gặp được Lý Tuyền đi ra.
Hai người đều hừ lạnh một tiếng, làm bộ như không quen biết nhau.
Trong đình viện, chỉ thấy một vị lão già mặc áo vải màu trắng đứng ở dưới bóng cây, chậm rãi từ từ đánh Thái Cực quyền.
Chính là quốc y đại sư Dư Hồng Văn.
Tuy rằng đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng thân thể lão già vẫn rất khỏe mạnh, điều này có liên quan đến mỗi ngày ông ta đều kiên trì đánh Thái Cực quyền dưỡng sinh.
Nhưng một vị lão già khỏe mạnh như vậy, khi nghe nói có người thi triển ra Cửu Chuyển Hồi Dương Châm, lại kích động hộc máu tại chỗ, có thể tưởng tượng được, Cửu Chuyển Hồi Dương Châm là một môn châm pháp trân quý cỡ nào.
Vĩ Bình, anh đến rồi.
Thấy Hồ Vĩ Bình, Dư Hồng Văn dừng động tác trong tay, cười hỏi.
Hồ Vĩ Bình gật đầu: "Thầy, vừa rồi em nhìn thấy Lý Tuyền.”
Ừ, hắn nói hắn chuẩn bị mở một trung y quán, muốn mời tôi đi trợ trận.
“Sư phụ ngài đồng ý?”
Dư Hồng Văn cười lắc đầu," Mở y quán phải dựa vào trình độ của bản thân, mà hắn lại dựa vào những thứ bàng môn tả đạo này e là đi không xa, cho nên tôi đã phê bình anh ta một trận.”
“Sư phụ nói rất đúng.”
"Anh hôm nay tới tìm tôi, có phải có tin tức của vị thần y kia?"
“Vâng.”
“Thật sao?”
Dư Hồng Văn "Vèo" một cái nhảy đến trước mặt Hồ Vĩ Bình, bắt lấy bả vai hắn lắc mạnh một cái, làm cho Hồ Vĩ Bình hoảng sợ.
“Sư phụ, xin ngài bình tĩnh!”
Dư Hồng Văn vội vàng nói: "Mau, mau dẫn ta đi gặp thần y, ta muốn dập đầu, bái thân y làm thầy.”
Có câu nói, sáng có được chiều chết đi cũng không hối tiếc
Dư Hồng Văn chính là người như vậy.
Cả đời ông ta đều đắm chìm trong học thuật Trung y, đối với Trung y cực kỳ si mê, đây cũng là nguyên nhân ông ta có thể trở thành quốc y đại sư.
Mặc dù về hưu, nhưng cũng không ngừng nhắc nhở những thành tựu trong quá khứ của mình.
Trong đó có cửu chuyển hồi dương châm.
Môn châm pháp này, là lúc còn thanh niên Dư Hồng Văn ở trong một môn sách cổ học được, chính là dựa vào môn châm pháp này, để cho hắn ở giới Trung y nổi danh một đời.
Sau khi thành danh Dư Hồng Văn cũng không keo kiệt, trực tiếp truyền thụ môn châm pháp này cho các học sinh của ông.
Nhưng hai năm trước.
Khi Dư Hồng Văn xem lại Cửu Chuyển Hồi Dương Châm, phát hiện môn châm pháp này lại không trọn vẹn.
Hóa ra, bên trong 'Cửu Chuyển' của Cửu Chuyển Hồi Dương Châm, không phải là nói cần dùng chín cây châm, mà ý nói là hiệu quả của châm này có chín tầng.
Chỉ có khi đạt tới tầng thứ chín, mới có thể chân chính hồi dương cứu nghịch, sinh tử độ hồn.
Mà với trình độ hiện tại của Dư Hồng Văn, tối đa cũng chỉ có thể thi triển đến tầng thứ bảy, còn lại hai tầng, hắn tốn thời gian hai năm cũng không thể nghiên cứu ra.
Cho nên khi hắn nghe thấy Hồ Vĩ Bình nói có người thi triển ra cửu chuyển hồi dương âm, còn cố ý hỏi Hồ Vĩ Bình, người nọ tổng cộng hạ mấy mũi, Hồ Vĩ Bình trả lời là mười hai mũi.
Mười hai châm, nhiều hơn ông ta tận ba châm.
Đây không chỉ là số lượng gia tăng, nó càng có nghĩa là, người kia đã ngộ ra được hàm ý ‘cửu chuyển’ bên trong môn châm pháp này.
Khi đó Dư Hồng Văn liền quyết định, nhất định phải bái Lục Vân làm thầy.
Hồ Vĩ Bình thấy thầy kích động như vậy, lại vô cùng bất đắc dĩ nói một câu: "Thầy, em cảm thấy hiện tại đi tìm Lục tiên sinh, không ổn.”
“Sao, anh cũng bắt đầu ra điều kiện với tôi?" Dư Hồng Văn không vui nói.
Hồ Vĩ Bình sắc mặt đột nhiên biến đổi, vội vàng cười khổ nói: "Sư phụ, ngài hiểu lầm ý của học trò rồi, ý của trò là, ngài vô duyên vô cớ đi bái phỏng Lục tiên sinh, Lục tiên sinh nhất định không chịu thu ngài làm đồ đệ."
Hồ Vĩnh Bình không có nói rõ cho Dư Hồng Văn là Lục Vân đã quyết định đem Cửu Chuyển Hồi Dương Châm truyền thụ cho bọn họ.
Dư Hồng Văn nhíu nhíu mày nói: "Vậy ý của anh là?”
“Học trò cảm thấy sư phụ nên để Lục tiên sinh nợ ngài một cái nhân tình.”
“Anh có cách gì?”
Hồ Vĩ Bình cười cười, đôi mắt nhỏ màu đậu tương dưới kính tròn lóe ra quang mang thông minh, nói ra:
“Theo học trò được biết, Lục tiên sinh có một người chị, mở một y quán tên Hạnh Lâm Đường, nhưng gần đây, lại có một tên không có mắt, cố ý mở một y quán mới đối diện Hạnh Lâm Đường, muốn phá hủy Hạnh Lâm Đường của người ta.”
“Lại còn có người làm ra chuyện ghê tởm như vậy?”
Hồ Vĩ Bình đảo tròng mắt nói: "Học trò cảm thấy mặc kệ là người nào, chắc chắn sẽ nể mặt mũi của người, cho nên, không bằng đợi đến khi y quán mới đó khai trương, ngài tự mình đi một chuyến, như vậy có thể thuận nước đẩy thuyền đưa cho Lục tiên sinh một cái nhân tình."
Dư Hồng Văn vỗ đùi nói: "Ý kiến hay, tôi đã nói tiểu tử anh thông minh mà, chuyện này cứ làm như vậy, đợi ngày cái y quán kia khai trương, anh tự mình tới đón tôi."
“Vâng sư phụ.”
Lúc Hồ Vĩ Bình rời khỏi dinh thự của Dư Hồng Văn, bước đi đều cảm giác bay bổng, trong lòng không ngừng cười lạnh, Lý Tuyền a Lý Tuyền, đúng là cách của Hồ Vĩ Bình tôi cao hơn ông một bậc!
Hồ Siêu hỏi: "Ba, Dư lão nói thế nào?”
“Chờ xem kịch hay đi!”
……
Hai ngày sau.
Tứ Hợp Đường của Lý Tuyền khai trương.
Hai ngày nay, ông ta không chỉ liên hệ với rất nhiều đồng môn sư huynh đệ, hơn nữa còn bỏ rất nhiều công sức ra tuyên truyền.
Cho nên vào ngày khai trương, người đến chật ních.
Còn Lâm Thanh Đàn bên này có bao nhiêu khó chịu liền có bấy nhiêu khó chịu, nếu như không phải Lục Vân an ủi cô, hôm nay cô cũng không muốn mở cửa Hạnh Lâm Đường.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên hấp dẫn ánh mắt của cô.
“Tiểu Tĩnh, em làm sao vậy?”
Lâm Thanh Đàn kinh ngạc mở to hai mắt, bởi vì cô nhìn thấy Hà Tĩnh, từ tứ hợp đường đối diện đi ra.
“Tiểu Tĩnh, không phải em nói muốn thi nghiên cứu sinh sao?" Lâm Thanh Đàn đã dự cảm được điều gì, sắc mặt khó coi hỏi.
Hà Tĩnh tựa hồ có chút lo lắng, ánh mắt né tránh nói: "Em có lỗi với chị Lâm, là bởi vì... bác sĩ Lý đã đồng ý sẽ trả tiền lương gấp ba..."
Danh Sách Chương: