Mục lục
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dư Hồng Văn đã chứng kiến hết một màn vừa nãy ở cửa, nhất thời tâm tình càng thêm khó chịu.

Tôi cảm thấy rất bực, các người luôn mở miệng nói muốn tìm sư phụ của tôi, kết quả hiện tại sư phụ tôi đứng ngay trước mặt các người, mà một người chỉ biết nói năng thô lỗ với sư phụ tôi, một người thì làm như không thấy, đây không phải là hành vi mất dạy thì là cái gì?

Mắng các người là mất dạy là đã nương tay rồi.

Dư Hồng Văn là trung y đại sư đức cao vọng trọng, là một lão tiền bối vô cùng lịch thiệp, nhưng hôm nay gặp phải hai người này cũng nhịn không được mà bật ra lời thô tục.

"Lão già, ông mắng ai là mất dạy?"

Tề Minh nghe vậy, nhất thời nổi trận lôi đình, anh ta đã nhịn ba ngày rồi, hôm nay lại bị lời nói của Dư Hồng Văn kích thích, không nhịn được mà bộc phát, lúc này Chú Minh lại lớn tiếng quát: "Thiếu gia!”

"Hừ——"

Tề Minh nặng nề thở ra một hơi, nén lửa giận lại trong lòng, nhưng đôi mắt vẫn phảng phất như muốn ăn thịt người.

Hôm nay nếu phát hiện tên thần y kia chỉ là hư danh, ông đây nhất định sẽ phá nát cái y quán này!

Chú Minh trừng mắt nhìn Tề Minh một cái, sau đó dùng thái độ thành khẩn nói với Dư Hồng Văn: "Lão tiên sinh, vừa rồi ngài nói, sư phụ của ngài ở ngay dưới mí mắt chúng tôi, là có ý gì?”

Quả thật ông ta không nghĩ tới Lục Vân, chủ yếu là bởi vì Lục Vân còn quá trẻ, rất khó tưởng tượng được hắn sẽ là sư phụ của Dư Hồng Văn.

"Tôi chính là thần y ở Giang Thành mà các người muốn tìm."

Lúc này, Lục Vân đột nhiên mở miệng nói chuyện, vẻ mặt trêu chọc nhìn hai người.

"Mày?"

Hai người đều sửng sốt, ngay sau đó Tề Minh liền cười nhạo nói: "Mày đùa cái gì vậy? Lúc thì tự xưng là Vân Thiên Thần Quân, lúc lại tự xưng là thần y Giang Thành, tao thấy mày là tên điên thì có!”

Tất nhiên anh ta không thể tin mấy lời lừa đảo như vậy.

Chú Minh thì nhíu nhíu mày, liếc mắt nhìn Dư Hồng Văn một cái, thấy vẻ mặt Dư Hồng Văn không vui, liền biết lời nói vừa rồi của Tề Minh lại chọc vị lão tiên sinh này mất hứng, nói cách khác chính là, Lục Vân thật sự có thể là sư phụ của Dư Hồng Văn thật.

Để kiểm chứng, ông ta lại thành khẩn hỏi Dư Hồng Văn: "Lão tiên sinh, lời hắn vừa nói là sự thật sao?"

"Hừ!"

Dư Hồng Văn không vui hừ lạnh một tiếng, không trả lời, nhưng thái độ này đã là một đáp án vô cùng rõ ràng.

Người trẻ tuổi này, lại thật sự chính là vị thần y Giang Thành trong truyền thuyết kia?

Trong lòng Chú Minh cả kinh.

Nhưng ông ta rất nhanh cũng chấp nhận.

Bởi vì tuổi còn trẻ như vậy, cho nên mới được gọi là thần y.

Vì thế vội vàng nói: "Thiếu gia, mau xin lỗi thần y đi!”

"Cái gì? Xin lỗi anh ta? Chú Minh, đây rõ ràng là một trò lừa bịp, theo cháu thấy cái tên tự xưng thần y này chỉ khoe khoang mà thôi!"

Làm sao Tề Minh có thể tin tưởng, tên tình địch chết tiệt này sẽ là một thần y.

Trên thế giới này có thần y nào sẽ trẻ tuổi như vậy sao?

Thật vớ vẩn!

"Xin lỗi!"

Ai ngờ, thái độ của Chú Minh cực kỳ cường ngạnh, giống như đang đại diện cho mệnh lệnh của Tề gia lão gia tử, đây là quyền lực Tề gia giao cho ông ta.

Vẻ mặt Tề Minh rất khó chịu.

Nhưng ngay sau đó liền nghĩ lại, nếu tên nhãi này tự xưng là thần y, vậy lần này mời hắn qua chữa bệnh, nếu như điều trị không tốt, chẳng phải là có thể thuận lý thành chương* diệt trừ luôn tên tình địch này rồi sao?

Tuyệt vời!

Cái này là do hắn tự mình đưa đầu đến họng súng đó!

Tâm tình của Tề Minh đột nhiên chuyển biến tốt, cười nói: "Thì ra anh chính là thần y Giang Thành, thật sự xin lỗi về những hành động vừa rồi của tôi, xin lỗi, là tôi có mắt không tròng mà, mong anh bỏ qua!”

Thái độ thành khẩn!

Biểu cảm chân thành tha thiết!

Trông giống thật quá nhỉ!

Lục Vân lại liếc anh ta một cái nói: "Đúng là chó không sửa được thói ăn phân, tôi lười so đo với anh."

Tề Minh xém chút nữa lại bộc phát, tên chết tiệt này lại dám mắng mình là chó, nếu là bình thường, tuyệt đối anh ta sẽ làm thịt Lục Vân ngay lập tức, nhưng hôm nay có chú Minh đè ép, anh ta chỉ có thể tạm thời nhịn xuống cục tức này.

Chờ đến Tề gia đi, đến lúc anh chữa không được bệnh của gia gia tôi xem, đến lúc đó coi thử tôi cho anh chết như thế nào!

Tề Minh cố gắng đè nén lửa giận trong lòng.

Chú Minh nói: "Thần y, lần này chúng tôi đến Giang Thành là muốn mời ngài đi Kim Lăng một chuyến, trị liệu vết thương ở chân cho lão gia tử nhà chúng tôi, chỉ cần có thể chữa khỏi, tiền chẩn bệnh tùy ngài ra giá.”

Đây là chỗ tốt của việc có nhiều tiền.

Cũng là chỗ Tề Minh tự tin nhất.

Nhưng mà người đàn ông tên chú Minh này nói chuyện uyển chuyển hơn Tề Minh nhiều, không có giọng điệu khoe khoang như kiểu tôi có rất nhiều tiền, anh nhanh chóng đi chữa bệnh cho tôi, làm người ta nghe xong liền khó chịu.

Nhưng dù chú Minh có biểu đạt ra ý thỉnh cầu, Lục Vân vẫn lắc đầu như cũ, nói: "Xin lỗi, Kim Lăng quá xa, tôi lười đi lại, sở dĩ hôm nay gặp các người một lần, chỉ là vì để các người hết hy vọng."

Lục Vân cũng không thiếu tiền, hắn chữa bệnh cũng không vì tiền, nếu đã không vì tiền thì ai chịu chạy tới Kim Lăng xa xôi, có bệnh sao không tự mình đến đây khám chứ?

Hơn nữa chỉ là vết thương ở chân mà thôi, cũng đâu phải là tê liệt toàn thân, cho dù là tê liệt toàn thân, nếu người bệnh thật lòng muốn chữa bệnh, cứ để người thân của mình đưa tới là được, tại sao phải phái thứ khuyết tật trí tuệ như Tề Minh tới đây, muốn mời người chữa bệnh nhưng không hề có thái độ muốn mời.

Người có tiền thường có đủ thói xấu.

Nghe Lục Vân nói như vậy, sắc mặt chú Minh khẽ biến nói: "Thần y, thiếu gia nhà tôi đã xin lỗi vì hành vi lỗ mãng lúc trước, vì sao ngài không chịu cho một cơ hội, có câu lương y như từ mẫu..."

Lục Vân phất tay cắt đứt ông ta nói: "Đừng lải nhải ở đây, cái gì mà lương y như từ mẫu, hoặc là các người nhanh chóng cút đi, hoặc là đưa người bệnh của Tề gia các người đến đây, ngày nào đó tâm tình tôi tốt sẽ chữa trị cho người đó cũng không chừng."

Thấy thái độ có lệ này của hắn, trong mắt Chú Minh cũng hiện ra một tia lửa giận.

Ở trong mắt Chú Minh, Lục Vân chính là người thích đạp lên mặt mũi của người khác, ông ta đã nể mặt, nhưng Lục Vân lại còn không biết tốt xấu gì.

"Thần y..."

Ánh mắt Chú Minh hơi lạnh, nhìn chăm chú vào Lục Vân nói: "Có lẽ ngài không thiếu tiền, nhưng có một thứ, ngài bỏ lỡ, tương lai nhất định sẽ hối hận không kịp.”

"Ồ? Là cái gì vậy?” Lục Vân tò mò.

" Ân tình, ân tình của Tề gia Kim Lăng chúng tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK