Mục lục
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng Khương Thiên Viễn cười lớn làm rung chuyển toàn bộ Khương gia, tất cả mọi người trong Khương gia đều bị sốc: "Lão tổ ơi đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngài còn bình thường không?"

Ngày mốt chính là ngày luận võ với Hầu gia, giờ đây trong Khương gia là một mảng ảm đạm, từ trên xuống dưới ai cũng biết đây là trận đại họa đối với Khương gia bọn họ, muốn thắng thật sự quá khó khăn.

Nhưng vào lúc này, lão tổ đột nhiên phát ra một trận tiếng cười cực kỳ hưng phấn như vậy làm mọi người không rõ làm sao, tại sao phản ứng của lão tổ lại kích động như phát điên vậy!

Ông còn nói ông trời đang phù hộ cho Khương gia bọn họ, nhưng giờ Khương gia sắp sửa diệt vong đến nơi rồi.

Tất cả thành viên của Khương gia không còn hy vọng gì nữa, giờ phút này tâm trạng thê lương hơn cả khi đối mặt với cái chết.

Sau khi nghe được tiếng cười này, mọi người lần lượt chạy về sân sau, nhưng đến nơi bọn họ chỉ dám đứng ngoài cửa sân sau, không có sự đồng ý của lão tổ họ không dám bước vào.

Khương Chính Hồng cũng đến.

Một người đàn ông trung niên hỏi: "Ba, ông nội làm sao vậy?"

Người đàn ông trung niên này tên là Khương Thừa Nghiệp, là con trai trưởng của Khương Chính Hồng, hiện tại cũng là trụ cột quan trọng của thế hệ trung niên ở Khương gia.

Khương Chính Hồng không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ ra lệnh: "Tất cả các người đợi ở đây, không ai được phép đi vào làm phiền lão tổ."

Khi nói, giọng của ông ấy run run, khuôn mặt tràn đầy phấn khích, khiến mọi người càng cảm thấy khó hiểu vô cùng, đám người Khương Thừa Nghiệp run lên, làm sao ngay cả cha cũng có vẻ vui mừng như vậy?

Khương Chính Hồng phớt lờ đi câu hỏi kia, phấn khích bước vào sân sau, Lục Vân đi theo sau ông ấy, nhưng hắn vừa bước một bước vào trong, đã nghe thấy Khương Thừa Nghiệp hét lên đầy giận dữ: "Cậu đang làm gì đó? Cậu không phải người của Khương gia chúng tôi đúng không?"

Vừa rồi bọn họ đều tập trung nhìn vào sân sau nên không chú ý tới Lục Vân đang đi phía sau Khương Chính Hồng, lúc này mới phát hiện đó là một gương mặt xa lạ.

Lục Vân chưa kịp nói chuyện, Khương Chính Hồng đã quay lại và hét lên: "Làm càn! Không được vô lễ với Lục tiền bối!"

Lục tiền bối.

Mọi người trong Khương gia đều sững sờ.

Đối với một người trẻ tuổi như vậy, mà lão gia vẫn gọi là tiền bối?

Nghi vấn của bọn họ còn chưa được giải đáp, Khương Chính Hồng đã cung kính nói với Lục Vân: "Xin mời Lục tiền bối, hiện tại nhất định cha tôi rất nóng lòng muốn gặp người."

Lục Vân gật đầu, đi theo Khương Chính Hồng đi vào sân sau, để lại đám hậu bối Khương gia ngây người đứng đó.

Khương Thừa Nghĩa, con thứ hai của Khương gia, nói: "Anh cả, ông nội và cha đều phấn khích như vậy, anh nghĩ thử xem có phải tu vị của ông nội đã đột phá không?"

Ngay khi lời này vừa thốt ra, mọi người trong Khương gia đều run lên.

Dựa vào tình huống trước mắt mà nói, chỉ có khả năng này mới có thể khiến lão gia và lão tổ kích động như vậy, không còn khả năng nào khiến hai người họ đồng thời phát điên nữa đâu đúng không?

Khương Dung cũng nói: "Em cảm thấy anh hai nói rất có lý, vừa rồi em ở trong đại điện nghe cha nói, lần này nhất định sẽ cho đám người kia hối hận. Rõ ràng là cha rất có lòng tin đối với cuộc thi lần này."

"Hítzz——"

Nghe đến đây, mọi người đều hít sâu một hơi, nếu là như vậy, thì ông trời đã phù hộ cho Khương gia họ rồi, để cho lão tổ đột phá trước hai ngày trước khi luận võ diễn ra.

Lúc này ở sân sau.

Khương Thiên Viễn lao ra khỏi gian phòng với vẻ mặt đầy phấn khích.

Quả thực, như Khương Chính Hồng đã nói, ông rất nóng lòng muốn gặp Lục Vân, nóng lòng muốn nói lời cảm tạ với hắn, bởi vì nếu không có Lục Vân trợ giúp, ông không có khả năng đột phá đến Hóa Cảnh đỉnh phong trong thời khắc mấu chốt này.

"Tiền bối, xin hãy nhận một cái cúi đầu từ tôi!"

Khoảnh khắc Khương Thiên Viễn nhìn thấy Lục Vân, ông lập tức chạy đến và cúi đầu thật sâu để bày tỏ lòng biết ơn.

Lục Vân lắc đầu, nói: "Không cần phải làm như vậy, đây đều là thành quả mà chính bản thân ông nỗ lực mà có, nếu những năm qua ông đã không khắc khổ tu luyện, thì giờ đây cũng không thể nào đạt đến Hóa Cảnh đỉnh phong được."

Đây cũng là điều ngoài mong đợi của Lục Vân, điều mà hắn không bao giờ ngờ tới trước khi đến đây là Khương Thiên Viễn đã bị mắc kẹt trước cảnh giới này nhiều năm như vậy.

Khương Thiên Viễn cung kính nói: "Tiền bối đừng nói như vậy, nếu không phải có người chỉ điểm, tôi cũng không biết mình sẽ kẹt lại ở cảnh giới này bao lâu nữa."

Lục Vân cười nói: "Vậy bây giờ còn cần tôi giúp ông luận võ với Hầu Dũng nữa không?"

"Không cần làm phiền tiền bối nữa, giờ đây tôi chỉ muốn đánh tên Hầu Dũng kia một trận thật đã tay, năm đó tôi đem Hầu gia đuổi khỏi Kim Lăng như thế nào, thì lần này tôi cũng sẽ đuổi bọn họ đi như thế một lần nữa, hơn nữa lần này, tôi sẽ không cho Hầu gia có bất kì cơ hội nào quay trở lại nữa!"

Sau khi Khương Thiên Viễn đột phá đến Hóa Cảnh đỉnh phong, ông ấy cảm thấy tràn đầy năng lượng hơn trước, trông còn trẻ hơn Khương Chính Hồng vài phần.

Đồng thời, sự tự tin của ông cũng tăng lên rất nhiều.

Loại ân oán giữa các gia tộc võ giả như thế này nhất định phải có sự can thiệp của người đến từ Vũ Minh, nếu không, lỡ như bọn họ nóng nảy, trực tiếp diệt trừ gia tộc của đối thủ sẽ để lại đại họa.

Cả hai bên đều đã đặt cược, người thua cuộc sẽ rút khỏi Kim Lăng và 90% tài sản của người thua cuộc sẽ được trao lại cho người chiến thắng.

Nhiều năm trước, Khương Thiên Viễn đã giao thủ với lão tổ của Hầu gia Hầu Vân Sơn, khi đó Khương Thiên Viễn đã chiến thắng, nhưng cuối cùng ông ấy vẫn buông một tay, chỉ lấy đi một nửa tài sản của Hầu gia.

Không ngờ trải qua bao nhiêu năm như vậy, Hầu gia lại trở lại Kim Lăng một lần nữa để khiêu khích Khương gia.

Mặc dù Khương gia là một gia tộc võ giả, nhưng bây giơd rất nhiều tiểu hậu bối đều chỉ là người bình thường, nếu như có một ngày Hầu gia tới giết mấy tiểu bối quan trọng của Khương gia, e rằng ngay cả Vũ Minh cũng không có khả năng điều tra ra.

Vì vậy, Khương Thiên Viễn không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận trận luận võ ác liệt này.

Khương Thiên Viễn chỉ hối hận vì lúc trước đã không ra tay tàn nhẫn với Hầu gia hơn.

Liếc nhìn Khương Chính Hồng, người cũng đang phấn khích bên cạnh ông ấy một cái, Khương Thiên Viễn nhanh chóng quay lại nhìn Lục Vân, nói: "Tiền bối, trong thời gian tôi đột phá, thằng nhóc này không bỏ mặc ngài chứ?"

Lục Vân cũng đang liếc nhìn Khương Chính Hồng, khẽ cau mày, Khương Chính Hồng sợ đến mức không dám thở mạnh.

"Không, lão đầu này rất hiểu chuyện, khom lưng cúi đầu mà bưng trà rót nước đủ cả, có thể nói là rất chăm chỉ." Sau khi dọa Khương Chính Hồng một cái, lông mày của Lục Vân nhanh chóng giãn ra, cười nói.

"Vậy thì tốt rồi."

Khương Thiên Viễn cũng thở phào nhẹ nhõm: "Nếu như để cho tôi biết tên này coi thường người, tôi nhất định sẽ đánh hắn thành đầu heo!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK