Loảng xoảng!
Đồ sứ Thanh Hoa rơi xuống đất, trong nháy mắt chia năm xẻ bảy.
Sắc mặt hai huynh đệ Tôn Thiên Lỗi nhất thời liền thay đổi.
Bình thường lão gia tử thích nhất chính là mấy thứ này, mỗi ngày đều phải dùng vải bông lau chùi nhiều lần, so với số lần lão tự chùi mông còn nhiều hơn.
Lần này thì tốt rồi, Lục Vân trực tiếp ném một cái nát bét.
Cái này đâu phải là ném sứ Thanh Hoa, rõ ràng là némTôn lão gia tử vào cửa môn quan!
"Tên điên này, là chê cha tôi bệnh còn chưa đủ nặng sao? dám ném đồ cha tôi sưu tầm, tôi phải làm thịt ngươi cậu!"
Tôn Thiên Quý phẫn nộ rít gào một tiếng, xông lên chuẩn bị đánh Lục Vân, kết quả lại bị Tôn Thiên Lỗi ngăn lại.
“Đừng xúc động, Lục tiên sinh làm như vậy, nhất định có đạo lý của cậu ấy.”
Sắc mặt Tôn Thiên Lỗi cũng rất khó coi, không rõ Lục Vân vì sao phải làm như vậy, nhưng hắn lựa chọn nhẫn nại.
Tôn Thiên Quý vẻ mặt khó hiểu quát: "Anh cả, chẳng lẽ anh còn nhìn không ra sao, tiểu tử này rõ ràng là cố ý chọc cha chúng ta tức giận, sao anh còn che chở cậu ta?"
Tôn Thiên Lỗi trầm mặc không nói.
Chuyện cho tới bây giờ hắn có thể có biện pháp gì đây, đắc tội lại đắc tội không nổi, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Lục Vân.
Mà lúc này, Lục Vân đã giơ lên món đồ sứ Thanh Hoa thứ hai, làm bộ lại muốn đập xuống.
Khóe mắt Tôn Thiên Quý nứt ra, cũng không thể tiếp tục khoan dung Lục Vân làm bậy, một bước dài xông lên đoạt lấy bình sứ kia.
Nhưng đúng lúc này......
Nôn......
Chỉ thấy Tôn lão gia tử trên giường bệnh vẻ mặt tức giận, xoay người đứng lên chuẩn bị mắng to Lục Vân, nhưng vừa mới mở miệng, lại đột nhiên phun ra một đống thức ăn vừa chua vừa thối trong dạ dày.
Cái bụng trống rỗng như quả bóng rổ kia cũng xẹp xuống.
Hóa ra, bệnh của Tôn lão gia tử là do “tỳ thất kiện vận” dẫn đến trướng bụng, tích trữ thực phẩm không tiêu hóa được.
Trong Đông y ngũ hành học thuyết, tỳ thuộc thổ, can thuộc mộc, mộc khắc thổ.
Lục Vân cố ý chọc giận Tôn lão gia tử, khiến cho gan mộc chi hỏa thiêu đốt, tỳ thổ mất đi khắc chế, cho nên mới dẫn đến nôn mửa.
Không cần uống thuốc không cần châm cứu, đã chữa khỏi bệnh cho lão gia tử.
Hai huynh đệ Tôn gia trong nháy mắt trợn mắt há hốc mồm.
“Vừa rồi ông cười rất vui vẻ nha!”
Lúc này, Lục Vân đột nhiên đi tới bên cạnh Khâu thần y, vỗ một cái vào gáy.
Vừa rồi.
Lúc Lục Vân đập đồ sứ Thanh Hoa, Khâu thần y là cười vui vẻ nhất, thậm chí còn nói một câu: "Đập bể hết những thứ này cũng không chữa được bệnh đâu, mấy cậu là đang xem khỉ diễn xiếc mà thôi!"
Bởi vì lúc ấy thanh âm ồn ào, những người khác không nghe thấy, hoặc là nói tất cả mọi người đem lực chú ý đặt ở đồ sứ Thanh Hoa, nên không chú ý nghe.
Nhưng Lục Vân nghe thấy.
Hắn đường đường là Vân Thiên Thần Quân, còn có thể bị người mắng thành đồ lang băm?
Điều này tuyệt đối không thể nhịn.
Vì thế Lục Vân vung tay tát vào gáy Khâu thần y, hơi dùng sức một chút.
Chỉ thấy Khâu thần y lảo đảo nhào về phía trước, thật khéo, vừa vặn ngã vào bãi nôn của Tôn lão gia tử, lại thật khéo, ăn vào một.
Tư vị này, quá là sảng khoái.
Tôn Thiên Lỗi thật sự không nhìn nỗi nữa, vội gọi hai vệ sĩ tới, kéo Khâu thần y ra ngoài.
“Lục tiên sinh, thật ngại quá, vừa rồi thiếu chút nữa hiểu lầm cậu.”
Tôn Thiên Quý vẻ mặt áy náy nói.
Thật sự vừa rồi thiếu chút nữa, hắn sẽ động thủ với Lục Vân, may mà lão gia tử nôn đúng lúc.
Lục Vân thờ ơ nói: "Không sao, con yêu cha là chuyện thường.”
Tiếp theo Lục Vân lại nhìn về phía Tôn lão gia tử, cười nói: "Lão gia tử, ông không trách tôi đập bảo bối của ông chứ?"
“Ha ha...... Không thể nào, Lục tiên sinh cứu mạng tôi, sao tôi còn dám trách tội Lục tiên sinh." Tôn lão gia vội vàng cười xua tay.
Tuy rằng nát một món đồ sứ Thanh Hoa, rất đau lòng, nhưng mạng của mình lại nhặt về, có lời quá đi chứ.
Tôn Thiên Lỗi vẻ mặt tôn kính nói: “Lục tiên sinh, về tiền khám bệnh, cậu cứ mở miệng.”
Không cần, dù nói thế nào tôi cũng làm hỏng đồ cổ của cha anh, tiền khám bệnh cũng không nhận, chỉ cần Tôn gia các anh sau này ủng hộ tập đoàn Khuynh Thành của chị tôi là được.
Lục Vân sang sảng nói xong, sau đó liền nhanh chóng rời khỏi Tôn gia.
Nhìn bóng lưng hào hiệp của Lục Vân, Tôn Thiên Lỗi mãnh liệt cắn răng một cái, làm ra một quyết định thật lớn.
Lập tức triệu tập hội nghị gia tộc, tôi muốn tuyên bố, sau này tất cả các kênh tiêu thụ của Tôn gia chúng ta đều chỉ phục vụ cho sản phẩm của tập đoàn Khuynh Thành.
“Anh cả, như vậy có phải quá mạo hiểm không?" Tôn Thiên Quý lo lắng nói.
Tất cả các kênh tiêu thụ đều chỉ phục vụ sản phẩm của tập đoàn Khuynh Thành, có nghĩa là Tôn gia bọn họ, hoàn toàn cùng tập đoàn Khuynh Thành buộc vào một sợi dây thừng.
Đó là một hành động vô cùng mạo hiểm.
Một khi tập đoàn Khuynh Thành gặp chuyện không may, Tôn gia bọn họ sẽ gặp phải tai ương ngập đầu.
“Những người làm ăn như chúng ta, có ngày nào đó không phải đang mạo hiểm?”
Tôn Thiên Lỗi tâm ý đã quyết, lại nhìn về phía lão gia tử.
Lão gia tử hướng hắn gật đầu nói: "Nếu cha đã đem gia tộc giao cho con, con có bất kỳ quyết định nào cha đều ủng hộ, huống hồ, cha cũng cảm thấy Lục tiên sinh không phải ếch trong ao, tương lai nhất định có thể mưa gió hóa rồng."
Lục tiên sinh?
Ánh mắt Tôn Thiên Lỗi híp híp lại, thúc đẩy hắn ra quyết định này, cũng không chỉ vì chuyện vừa rồi mà còn có, người đàn ông thần bí phía sau kia.
……
Lục Vân trở lại biệt thự.
Liễu Yên Nhi cười cười hỏi: "Tiểu Lục Vân, cậu nói xem, sao lại Vân Lộc đại sư đột nhiên lại tặng cho chị một bức tranh?”
“Vấn đề này chị hẳn là đi hỏi Vân Lộc đại sư.”
"Hừ hừ, cậu đừng cho là chị ngốc nha, thành thật khai báo mau, có phải cậu có chuyện gạt chị hay không?"
“Được rồi, em thừa nhận, là em thỉnh cầu Vân Lộc đại sư vẽ bức Tường Vi Thịnh Thế kia.”
“Còn không chịu nói thật!”
Liễu Yên Nhi kéo Lục Vân vào phòng, chỉ vào mấy tờ giấy Tuyên Thành nhăn nhúm trên bàn nói: "Chị đã lật qua thùng rác của cậu, ngoại trừ có mấy cục giấy vệ sinh kỳ quái, còn lại chính là những thứ này.”
Lục Vân nhất thời im lặng, chị Yên Nhi, chị là chó sao, người đứng đắn ai lại đi lục thùng rác chứ!
Bất quá Lục Vân cũng biết những giấy Tuyên Thành nhăn nhúm này là cái gì, chính là bản nháp lúc hắn vẽ "Tường Vi Thịnh Thế"
Danh Sách Chương: