Mạc Vân Tình nghe thấy lời này, trực tiếp nhắm mắt, không phản ứng lại nó nữa.
Lần nào hỏi cũng chưa đến thời gian, hoặc là không lên tiếng.
Không có gì cả.
Hệ thống: “...”…Sáng sớm hôm sau.
Trời tờ mờ sáng, Mạc Vân Tình tỉnh lại.
Cô nằm thêm một chút, tỉnh táo hơn thì rời giường đánh răng rửa mặt, ăn bữa sáng, cầm mũ rơm, mở cửa đi ra ngoài.
Mạc Vân Tình đi về phía ruộng.
Mẹ Thiết Đản không biết đi phía sau cô từ lúc nào: “Cụ tổ muốn quay lại làm việc ạ?”
Mạc Vân Tình gật đầu: “Ừ.”
Mẹ Thiết Đản nhìn quan tâm cô: “Không phải cơ thể cụ vẫn chưa tốt sao ạ?”
Mạc Vân Tình mỉm cười: “Không sao nữa rồi.”
Mẹ Thiết Đản thấy cô kiên trì nên không nói nữa: “Vậy cụ chú ý một chút, nếu khó chịu thì nói với đại đội trưởng, đừng cậy mạnh.”
Mạc Vân Tình ừ một tiếng: “Tôi sẽ chú ý.”
Cô đi tìm đại đội trưởng, mặc dù đại đội trưởng không đồng ý cho cô xuống ruộng, nhưng ông không khuyên được cô.
Cho nên ông phân cho cô đi vào sân phơi tách ngô.
Mạc Vân Tình gật đầu, đi về phía sân phơi của thôn.
Nói thật cô chưa tách hạt ngô bao giờ, nhưng trong ký ức cô có.
Khi Mạc Vân Tình đến sân phơi, mọi người đang tách hạt.
Phó đội trưởng thấy cô đến, gập sổ: “Cụ tổ.”
Mạc Vân Tình ừ một tiếng: “Đại đội trưởng bảo tôi đến tách ngô.”
Phó đội trưởng gật đầu: “Vâng, cụ đi theo cháu.”
Người đó sắp xếp cho cô ở chỗ có bóng cây.
Cô cũng không cần phải đi tìm công cụ, người đó đã lấy cho hết.
Sau đó ghi tên Mạc Vân Tình lên sổ.
Có lẽ có liên quan đến trí nhớ của cơ thể này, ngoại trừ lúc đầu làm không thuận tay, lúc sau cô đã làm dễ hơn.
Tốc độ tuy không nhanh nhưng cũng không chậm, thời gian bóc càng dài, tay càng đau.
Gần tới trưa, tầm hơn mười giờ, công việc kết thúc, mọi người xếp hàng cân ngô.Đưa lên cân, ghi lại, rồi đem đống ngô đã tách được đổ ra khoảng đất trống phía trước để phơi nắng hai ba ngày là có thể cất vào kho.
Sau khi về đến nhà, cả người Mạc Vân Tình toàn mồ hôi, tóc cũng ướt đẫm.
Cô cảm giác như tay chân không còn là của mình nữa.
Mạc Vân Tình chịu đựng cảm giác mệt mỏi, thay quần áo, tắm rửa, gội đầu, nằm xuống giường là cô không muốn động nữa.
Chẳng qua cô vẫn phải gắng gượng đứng lên, ăn bát mì gà, uống một cốc nước đá, mới cảm nhận được mình sống lại.
Sáng sớm không có mặt trời vẫn ổn, đến khi mặt trời lên cao vừa nắng vừa nóng.
May mà là buổi sáng, chứ buổi trưa với buổi chiều không chừng còn cháy nắng luôn.
Về đến nhà, cơ thể được thả lỏng, cảm giác mệt mỏi cũng ập tới.
Mạc Vân Tình không khống chế được cơn buồn ngủ nữa, vừa thu dọn xong, nằm một cái, chưa tới một phút, tiếng thở đều đều vang lên.…Thành phố A.
A Ngọc vội vàng đi về, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh năm, em vừa nhìn thấy người của chú mười bảy.”
A Húc đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy, hỏi: “Em chắc chứ?”
A Ngọc gật đầu: “Vâng, là một trong những trợ thủ đắc lực nhất bên chú ấy.”
A Vân đi từ bên ngoài vào, trên tay còn mang theo thức ăn, cảm thấy bầu không khí không đúng, hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
A Húc không giấu, nói thẳng: “A Ngọc nhìn thấy người của chú mười bảy ở bên ngoài.”
Trong đầu A Vân vang lên tiếng lộp bộp, nét mặt cũng trở nên nặng nề trong chớp mắt: “Người của chú mười bảy? A Ngọc, em chắc chắn em không nhìn nhầm chứ?”
A Ngọc thấy A Vân không tin, mặt xị xuống, giọng nói cũng nóng nảy hơn: “Đương nhiên là không nhầm, làm sao em có thể nhận sai mấy trợ thủ đắc thực bên người chú ấy được?”
A Vân vội vàng giải thích: “Chị không có ý đó, A Ngọc, em đừng giận.”
Cô chỉ muốn xác nhận lại thôi.
A Ngọc xoay người sang ngồi ghế khác: “Hừ.”
A Vân thở dài, nghiêm túc: “Chú mười bảy và chú mười chín luôn không hợp nhau, chúng ta vừa tới đây, người của chú mười bảy đã theo tới, không biết chú ấy có mục đích gì, chúng ta phải cẩn thận, nhân tiện báo cho người khác, để họ chú ý.”
A Húc nói: “Em sẽ nghĩ cách báo cho những người khác, hai người đợi ở đây đi.”
A Ngọc nhíu mày: “Một mình em đi có được không? Hay để chị đi cho.”
A Húc cười: “Không có chuyện gì đâu, người của chú mười bảy không dám làm gì em đâu.”
Trong ba người, A Ngọc nhỏ tuổi nhất, nhưng có năng lực chiến đấu rất mạnh, tuy nhiên tính cách có hơi tệ, A Vân thông minh nhất, lớn hơn hai người họ mấy tuổi, tính tình ôn hòa, có nhiều cách có thể quản lý A Ngọc.
A Ngọc nói: “Vậy anh cố về sớm, nhớ để lại ký hiệu trên đường.”
“Ừ, yên tâm, anh đi đây.”
A Húc nói xong thì đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại A Ngọc và A Vân.
A Ngọc không thích A Vân, bởi vì người A Ngọc thích, lại thích A Vân, không thích cô ấy. Trong khi hai người lại là chị em họ lớn lên từ nhỏ với nhau.
A Vân cũng biết trong lòng A Ngọc giận mình, nên không trách cô ấy: “Ăn chút gì đi.”
A Ngọc đứng dậy bỏ lại ba chữ: “Không đói bụng.”
Sau đó cô ấy lên giường nằm, nhắm mắt lại, từ chối giao tiếp với A Vân.
A Vân cảm thấy mất mát, để phần của cô ấy sang một bên, yên lặng ăn phần của mình.
Bên ngoài.
Sau khi A Húc rời khỏi nhà khách không lâu, nhận ra có người đang đi theo phía sau.
Không cần đoán cũng biết là ai, dẫn người đó đến một nói yên tĩnh không người, dừng lại.
“Đi theo cả đường rồi, ra đi.”
Một người mặc áo choàng, đầu đội mũ đen đi từ trong góc ra, giọng nói cung kính: “Thiếu gia.”
A Húc xoay người nhìn người đó, nhếch miệng cười, nhưng trong mắt không cười, giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng, giọng nói lạnh lùng.
“Quản lý Mộc theo dõi tôi theo ý của chú mười bảy sao? Chú ấy bảo ông theo dõi tôi làm gì? Hôm nay, nếu như ông không thể cho tôi một câu trả lời thuyết phục, tôi có thể gọi điện về cho mẹ tôi tới cửa hỏi thăm chú mười bảy xem sao.”
Mắt quản lý Mộc chìm xuống, giận mà không dám nói gì, cúi đầu giải thích: “Thiếu gia hiểu lầm rồi, thuộc hạ không phải theo dõi thiếu gia, chỉ là tình cờ đi qua thôi.”
A Húc vẫn cười: “Phải không? Một ngày hai lần, mà gọi là đi qua sao? Quản lý Mộc coi tôi là kẻ ngu à?”
Quản lý Mộc thở dài, cúi đầu: “Không dám, thuộc hạ thực sự chỉ đi qua thôi ạ.”
A Húc đi tới, vỗ vai ông ta: “Chuyện này tôi sẽ nhớ kỹ, nếu như lại để tôi gặp lại ông, đến lúc đó không dùng được cái lý do này nữa đâu, cho dù là chú mười bảy cũng không bảo vệ được ông.”
Quản lý Mộc thấy ớn lạnh, không cam lòng, gật đầu: “Vâng, thuộc hạ nhớ kỹ.”
Danh Sách Chương: