Hệ thống: “...”
Mạc Vân Tình chờ hai người kia đi xa mới chui từ trong bụi cỏ ra.
Cô do dự một chút rồi xoay người lại.
Ban nãy ngồi hóng chuyện, cô quên mất chân Mạc Sở Sở bị thương, không biết là có nặng hay không?
Khi cô về đến nhà, cổng nhà Mạc Sở Sở đang mở.
Mạc Vân Tình hỏi hệ thống: “Nam chính có ở nhà nữ chính không?”
Hệ thống: “Không.”
Mạc Vân Tình đi qua, vừa khéo nhìn thấy Mạc Sở Sở đang ngồi trên ghế dưới mái hiên.
Trên người dính không ít đất và cỏ dại.
Mạc Vân Tình đi vào, hỏi: “Thế này là thế nào?”
Mạc Sở Sở ngượng ngùng: “Cháu ngã lộn một cái.”
Mạc Vân Tình cầm ghế ngồi trước mặt cô ấy: “Sao lại ngã?”
Cô thấy vết trầy chỗ mắt cá chân, trên mặt cũng có mấy vết.
Mạc Sở Sở che giấu nguyên nhân, nói rằng: “Cháu đào rau dại không cẩn thận bị trượt chân.”
Mạc Vân Tình thấy cô không muốn nói, cũng không hỏi nhiều: “Chảy hết cả máu rồi, ta đi lấy đồ xử lý cho cháu.”
Chưa kịp chờ cô ấy nói lại, cô đã đứng dậy đi ra ngoài.
Cô quay về cầm thuốc nước và thuốc bột tới.
Mấy thứ này đề là do cha “Mạc Vân Tình” mua về cho “cô” và mẹ dùng khi bị thương.
Vừa hay đến lúc cần dùng.
Trong không gian có đồ tốt hơn nhưng không tiện lấy ra.
Cô trừ độc, bôi thuốc, băng bó cho Mạc Sở Sở.
Nam chính vừa khéo tới nơi, trên tay cầm theo thuốc và băng gạc.
Mạc Vân Tình quay đầu nhìn sang, sau đó lại nhìn Mạc Sở Sở.
Hạ Đình Dục ngây người, đi vào cũng không được quay về cũng không xong: “Đồng chí Mạc.”
Mạc Vân Tình ừ một tiếng, hỏi: “Sao đồng chí Hạ lại biết Sở Sở bị thương?”
Hạ Đình Dục lúng túng: “Cái đó, xin lỗi, cô Mạc vì tôi nên mới bị thương.”
Mạc Vân Tình nhìn về phía Mạc Sở Sở: “À.”
Mạc Sở Sở giải thích: “Cụ tổ, chỉ là ngoài ý muốn thôi ạ.”
Mạc Vân Tình không nói gì, nhìn về phía Hạ Đình Dục: “Tôi đã xử lý cho Sở Sở rồi, anh có thể để lại thuốc, rồi đi.”
Hạ Đình Dục không biết phải làm sao, nghe Mạc Vân Tình nói, gật đầu, sau đó để thuốc sang một bên, xoay người rời đi.
Mạc Vân Tình vừa muốn hỏi, mẹ Mạc Sở Sở, Hà Tú Anh đã trở về.
Bà nhìn thấy Mạc Vân Tình và Mạc Sở Sở đang ở trong nhà.
“Cụ tổ, cụ tới đây khéo quá, buổi trưa cháu nấu chè đậu xanh đặt trong giếng, chắc ăn được rồi đó.”
Nói xong, bà đi vào bếp lấy bát, định múc cho cô một bát.
Kết quả vừa vào đã thấy trên chân con gái quấn băng, quần áo, mặt mũi dính toàn đất còn có mấy vết rách.
“Sao vậy?”
Mạc Sở Sở nói: “Con bị ngã.”
Hà Tú Anh lo lắng, kéo tay Mạc Sở Sở kiểm tra: “Ngã kiểu gì thành ra thế này?”
Bà biết, buổi chiều Mạc Sở Sở sẽ lên núi đào rau dại, cũng biết cô ấy tự đi một mình, nhưng không ngờ đoạn đường quen thuộc thế mà còn có thể ngã.
Mạc Sở Sở cười: “Không để ý nên ngã.”
Bà kiểm tra Mạc Sở Sở một lượt, phát hiện trừ bị thương trên chân là nặng ra, những chỗ khác chỉ có vết thương nhỏ, tức giận đánh một cái: “Còn cười à, nhỡ ngã xong bị thế nào, con muốn lấy mạng cha mẹ luôn hả?”
Mạc Sở Sở cười khổ: “Mẹ, con xuống núi nhanh bị trượt tí thôi, sao có thể bị thế nào được.”
Hà Tú Anh nghe xong tức giận, muốn nói, xong lại thấy cô ấy không việc gì, thở dài, yên lòng: “Con nhóc chết tiệt.”
Danh Sách Chương: