Hai nhà của nhóm trí thức cách nhau một bức tường.Đại đội trưởng cho người làm một cái cửa nhỏ, như vậy hai bên có thể qua lại.
Trần Tư Tư quay về nhà bên cạnh, oán giận: “Chị, người phụ nữ vừa rồi đúng là ngu ngốc.”
Trần Văn Văn liếc mắt cảnh cáo: “Đây không phải thủ đô, cũng không phải ở nhà, sau này em làm gì thì biết điều kiềm chế lại, hôm nay là lỗi của cô ta, người ta không truy cứu, lần sau em mà còn xúc động vậy, đừng trách chị mặc kệ em.”
Trần Tư Tư bĩu môi, ôm chị gái làm nũng: “Chị, chị đừng giận, sau này em sẽ chú ý.”
Trần Văn Văn không thể làm gì, thở dài: “Tư Tư, em phải nhớ đây không phải thủ đô, cũng không phải ở nhà, không thể tùy hứng như trước được.”
Trần Tư Tư bật cười, ngoan ngoãn: “Em nghe lời chị, chị đừng tức giận được không?”
Trần Văn Văn gật đầu, dí trán em gái: “Lần sau không được dùng lý do này nữa.”
Trần Tư Tư cười khúc khích: “Vâng, chị là tốt nhất.”
Hai người ở cùng một cô gái khác tên là Lâm Vân Khiết.
Trên đường từng nói chuyện, nhưng không thân.
Sau khi họ vào nhà, Lâm Vân Khiết đã dọn đồ xong.
Trần Tư Tư nhìn cô ấy một cái rồi lại giúp Trần Văn Văn dọn đồ.
Hai chị em mang rất nhiều, ngủ ở vị trí giữa và gần cửa.
Lâm Vân Khiết ngủ bên trong.
Trong phòng Hạ Đình Dục.
Thiệu Đông Dương nhìn Hạ Đình Dục, chậc chậc hai tiếng, nói: “Cậu đúng là hồng nhan họa thủy.”
Miệng Hạ Đình Dục giật giật: “Cậu học văn xong ném hết ở nhà à?”
Hạ Lăng Hủ nhìn Thiệu Đông Dương, giơ tay vỗ đầu cậu ta một cái.
“Bốn chữ này dùng thế sao?”
Thiệu Đông Dương ôm đầu, chạy đến bên cạnh Hạ Đình Dục.
“Chú nhỏ, cháu sai rồi.”
Hạ Lăng Hủ nhìn cậu ta bằng ánh mắt ghét bỏ, sau đó nhìn về phía Hạ Đình Dục: “Chuyện của mình thì tự giải quyết, đừng có liên lụy người khác.”
Hạ Đình Dục nghe Hạ Lăng Hủ nói, nghiêm mặt: “Chú yên tâm, cháu biết.”…Mạc Tinh Tinh nằm trên giường, nghiêng đầu hỏi Mạc Sở Sở: “Sở Sở, em có thấy hôm nay cụ tổ rất lạ không?”
Mạc Sở Sở giật mình, ngơ ngác, mông lung: “Có sao?”
Mạc Tinh Tinh trả lời lại: “Không có à?”
Mạc Sở Sở suy nghĩ một lúc, hình như đúng là có một chút, nhưng không phải là rất bình thường sao?
“Không phải bình thường cụ tổ cũng kỳ quái vậy ạ?”
Mạc Tinh Tinh ngạc nhiên, không phải là chê, nhưng mà hình như đúng là thế.
Sau khi Mạc Tinh Tinh suy nghĩ, nhận ra đã bị Mạc Sở Sở dẫn dắt, nhìn Mạc Sở Sở không nghi ngờ gì, nhận ra bản thân cần phải cứu vớt con nhóc này một chút.
“Em không nghe lời cụ tổ nói hôm nay à, hình như cụ ấy biết chuyện gì đó.”
Mạc Sở Sở cũng biết điều đó, nhưng theo quan điểm của cô ấy, Mạc Vân Tình thông minh hơn bọn họ, hơn nữa thời gian Mạc Tinh Tinh và Mạc Vân Tình quen nhau không nhiều, vì không hiểu nên mới ngạc nhiên.
“Chị ba, chị đừng quá ngạc nhiên, cụ tổ thông minh hơn chúng ta, chắc chắn cụ ấy đã nhìn ra hai nữ đồng chí hôm nay không dễ hòa hợp, sợ chúng ta bị bắt nạt, nên mới bảo chúng ta chú ý.”
Sau đó lại nói thêm: “Chị hiểu quá ít về cụ tổ.”
Trong giây lát Mạc Tinh Tinh trở nên nghi ngờ chính mình: “Vậy sao?”
Mạc Sở Sở ra sức gật đầu, vẻ mặt tự hào: “Đúng đó, từ nhỏ em đã lớn lên với cụ tổ mà.”
Mạc Tinh Tinh: “...” Hình như thấy mùi khoe khoang đâu đây.
Nghĩ lại, chắc do bản thân nghĩ nhiều.
Thôi, không nghĩ nữa, dù sao Mạc Sở Sở cũng nói thật, bản thân không biết nhiều về Mạc Vân Tình.
Hơn nữa cũng không hay qua lại, chỉ có mấy hôm nay mới tiếp xúc nhiều một chút.
Trước đây, nếu có lỡ gặp trên đường, gặp trên ruộng, cũng chỉ chào hỏi thôi.
Phòng bên cạnh.
Hà Tú Anh vừa cười vừa nói: “Quan hệ giữa hai oan gia Sở Sở và Tinh Tinh tốt lên không ít nhỉ?”
Mạc Trung Phúc gật đầu: “Đúng vậy, mấy hôm nay đều thấy chúng nó đang chơi với nhau.”
Bọn nhỏ có quan hệ tốt thì người làm trưởng bối như họ cũng vui vẻ.…Nhà Mạc Vân Tình.
Cô ngồi trên giường, nhíu mày: “Ý cậu là, chỉ khi gặp nhân vật quan trọng, cậu mới biết thân phận của bọn họ, sau đó nói cho tôi, đúng không?”
Hệ thống: “Đúng là vậy.”
Mạc Vân Tình thở dài, hỏi lại: “Kể cả cốt truyện cậu cũng chỉ biết một chút giống tôi?”
Hệ thống: “Ký chủ có thể hiểu như thế cũng được.”
Mười ngàn câu hỏi vụt qua trong đầu.
Hiện giờ cô không muốn thấy cái hệ thống chó má này nữa, lừa gạt, không lần nào không hố cô cả.
Cô tức giận lấy một miếng gà chiên KFC, bắt đầu gặm.
Tiện thể còn lấy một hộp sữa, uống hai ngụm.
Tâm trạng thoải mái không ít.
“Cậu làm thế có khác gì đang lừa tôi không, tôi phải nghĩ cách hủy cậu đi.”
Hệ thống: “...” Chẳng phải là do nó sợ cô hủy nó sao.
Hệ thống nhận đây là lỗi của nó, nhận sai: “Ký chủ yên tâm, tuyệt đối không có, ngoại trừ chưa đến thời điểm ra, thực sự không lừa cô, cô phải tin tôi.”
Mạc Vân Tình hừ hai tiếng: “Tốt nhất là vậy, nếu không cứ chờ xem tôi có hủy cậu không.”
Hệ thống có thể cảm nhận được cô thực sự muốn hủy nó, vội vàng: “Đúng là thật.”
Mạc Vân Tình không nói chuyện.
Cô nhắm mắt không biết đang nghĩ gì.
Qua một lúc.
Mạc Vân Tình thở dài.
Hệ thống quan tâm hỏi: “Ký chủ có tâm sự?”
Mạc Vân Tình: “Không có.”
Hệ thống yên lặng, rõ ràng nó nhận ra ký chủ có tâm sự.
Thời gian làm việc buổi chiều, Mạc Vân Tình không đi.
Cô ngồi trong nhà nhìn ra ngoài, không nhúc nhích, không biết đang nghĩ gì.
Mấy người Trần Văn Văn và Trần Tư Tư vừa tới, hôm nay không cần đi làm, đại đội trưởng cho bọn họ một ngày rưỡi, đi đổi, mua đồ dùng cần thiết.
Hai người đi cùng nhau, muốn đến chỗ thợ mộc trong thôn đổi ít đồ, nhưng không biết đường, đi tới đi lui một chỗ.
Họ nhìn thấy Mạc Vân Tình.
Trần Tư Tư kéo Trần Văn Văn: “Chị, ở đó có người, chúng ta đi hỏi đi.”
Trần Văn Văn nhìn sang, gật đầu nhắc nhở: “Chú ý thái độ.”
Trần Tư Tư bị nhắc nhiều lần, hơi khó chịu nhưng không dám phản bác: “Biết rồi, biết rồi, đi thôi, đi thôi.”
Trần Văn Văn dịu dàng hỏi Mạc Vân Tình: “Xin chào, quấy rầy một chút, đến nhà thợ mộc trong thôn đi thế nào vậy?”
Mạc Vân Tình ngẩng đầu nhìn hai người.
Chỉ tay về phía đối diện: “Từ đây đi thẳng, đến căn nhà thứ bảy, rẽ phải, đi thêm bốn nhà là tới.”
Trần Văn Văn cười: “Cảm ơn.”
Trần Tư Tư bị Trần Văn Văn dắt đi, bất đắc dĩ: “Cảm ơn.”
Mạc Vân Tình gật đầu, tiếp tục ngồi không.
Danh Sách Chương: