Trứng gà là đồ hiếm, cụ tổ còn đi chuẩn bị cho bọn họ.
Mạc Hưng Quốc đi tới nghi ngờ: “Cha, gì thế?”Đại đội trưởng giật giật tay, đưa trứng gà cho hai anh em: “Cụ tổ cho.”
Mạc Hưng Quốc càng hoảng sợ: “Cha, trứng gà này quá quý.”Đại đội trưởng tức giận: “Sao cha không biết được, nhưng con cũng đâu phải không biết tính cách của cụ tổ.”
Mạc Hưng Quốc gãi đầu, đặt câu hỏi: “Vậy giờ phải làm sao?”Đại đội trưởng thở dài: “Cầm đi, quay về bảo mẹ con làm cho cụ mấy con cụ thích.”
Mạc Hưng Quốc và Mạc Hưng Nghĩa gật đầu: “Vâng.”…Mạc Vân Tình đi theo trí nhớ, đến cung tiêu xã, mua ít dầu hỏa và ít vải.
Sau đó cô rời đi, mới mua có hai thứ này mà đã tốn gần hết tiền, phiếu cha mẹ để lại cho cô.
“Hệ thống, thị trấn này có chợ đen không?”
Hệ thống bật định vị: “Phía Nam, ký chủ muốn đi chợ đen, hệ thống đề nghị nên cải trang một chút.”
Mạc Vân Tình ừ một tiếng, kêu hệ thống tìm một góc ẩn náu cho cô.
Cô vào không gian thay một bộ quần áo, dùng kỹ thuật đổi mặt của Trung Quốc, ai cũng không nhận ra được cô.
Cô cũng dùng cái sọt lúc mua đồ chủ quán đưa cho cô.
Lấy một ít gạo, thịt lợn, thịt gà, thịt vịt, thịt dê.
Không nhiều lắm, đủ để cô đeo được.
Thịt lợn cô lấy chủ yếu là thịt mỡ.
Cô đi theo con đường hệ thống chỉ đến chợ đen.
Mạc Vân Tình đeo sọt đi lại trong chợ đen một lúc, sau đó tìm một góc thả sọt xuống, kéo mũ thấp hơn.
Một lát sau, có một ông cụ đi từ từ tới dựa vào tường cách chỗ Mạc Vân Tình không xa, ngồi xuống.Ông cụ nhỏ tiếng: “Nhóc con, có thịt không?”
Mạc Vân Tình giả vờ không hiểu, nói: “Ông à, cháu chỉ đang ở đây chờ người thôi.”Ông cụ hiểu cô đang cảnh giác, mở miệng lần nữa: “Yên tâm, ta thực sự muốn mua.”
Hệ thống cũng nói: “Ký chủ yên tâm, ông ấy không phải lừa đảo, cũng không phải đến dò xét.”
Mạc Vân Tình nghe hệ thống nói, yên lòng, hỏi lại: “Ông muốn bao nhiêu?”Ông cụ hỏi: “Cháu có bao nhiêu?”
Mạc Vân Tình nhíu mày, nghe lời này có vẻ ăn rất nhiều.
“Năm cân thịt lợn, loại nhiều mỡ.”Ông cụ vừa nghe xong, bật người nói: “Ta lấy hết, cháu muốn tiền, muốn phiếu hay muốn cả hai?”Ông chỉ sợ chậm một giây là cả người và thịt đều chạy.
Mạc Vân Tình kinh ngạc, nhanh chóng phục hồi lại tinh thần: “Có thể, tiền hay phiếu đều được, chẳng qua chúng ta phải chuyển sang chỗ khác giao dịch.”Ông cụ cũng hiểu đây không phải nơi để giao dịch, suy nghĩ rồi nói: “Đi, yên tâm, đi theo ta.”
Mạc Vân Tình nghe ông ấy nói, hơi do dự.
Hệ thống: “Ký chủ yên tâm, tất cả có hệ thống ở đây.”
Mạc Vân Tình gật đầu: “Đi.”Ông cụ đi trước, chờ ông ấy đi xa chút, Mạc Vân Tình mới đi theo.
Sau khi rẽ vào mấy ngõ nhỏ, ông cụ đi đến gõ một cái cửa đóng kín, cửa mở ra.Ông cụ vẫy vẫy tay với Mạc Vân Tình.
Hệ thống: “Không có nguy hiểm, ký chủ yên tâm đi.”
Lúc này Mạc Vân Tình mới đi nhanh vào, trong sân, ngoại trừ ông cụ còn có một bà cụ tóc đã chuyển sang màu trắng.
Mạc Vân Tình đi vào trong nhà.Ông cụ đóng cửa lại, nói: “Bây giờ có thể yên tâm rồi, ngoài thịt ra cháu còn lương thực gì nữa không?”
Mạc Vân Tình gật đầu: “Có gạo, có điều giá cả hơi …”Ông cụ chặn ngang lời cô: “Ta biết, cháu nói giá đi.”
Mạc Vân Tình nghe ông cụ nói, gật đầu bỏ sọt xuống, lấy thịt lợn và gạo ra.
“Đây là gạo trắng, nhóc con, trong tay cháu có bao nhiêu?”
Mạc Vân Tình định dò xét: “Còn hơn mười cân.”Ông cụ suy nghĩ một lát, cắn răng nói: “Ta lấy hết.”
Mạc Vân Tình bất ngờ, lấy hết, giá của gạo trắng đùng là đắt hơn gạo bình thường.
Có điều cô hồi phục tinh thần rất nhanh, chắc ông cụ không thiếu tiền, nói: “Gạo trắng giá một đồng hai một cân, thịt lợn một đồng rưỡi, năm cân là bảy đồng rưỡi, gạo này trong một túi là năm cân giá sáu đồng, tổng là mười ba đồng rưỡi.”Ông cụ gật đầu, cầm mười ba đồng rưỡi đưa cho Mạc Vân Tình, nói thêm: “Sau này đến chợ đen thì mang cho ta nhiều gạo trắng một chút.”
Mạc Vân Tình do dự rồi gật đầu, nhưng vẫn nói: “Cháu không chắc bao giờ sẽ đến, nếu đến sẽ mang cho ông.”Ông cụ cũng hiểu, gật đầu: “Không sao, cháu nhớ kỹ là được.”
Tiếp đó Mạc Vân Tình rời khỏi nhà ông cụ, đi dạo chợ đen hai vòng, mua bán vài thứ, sau đó cầm tiền và phiếu rời đi.
Cô quay lại cung tiêu xã, mua hai dây buộc tóc, một cho cô, một cho Mạc Sở Sở.…Bưu điện.
Thiệu Đông Dương nhận tiền và phiếu, trên mặt nở nụ cười, nói: “Đã lâu không tới tiệm cơm nhà nước ăn bánh bao rồi, đi, đi ăn một bữa đi.”
Hạ Đình Dục cũng vui vẻ, nhìn thoáng qua Hạ Lăng Hủ thấy hắn không nói chuyện, Hạ Đình Dục biết hắn không có ý kiến, gật đầu: “Ừ.”
Ba người ra khỏi bưu điện đi về tiệm cơm nhà nước.
Bọn họ tới vừa đúng lúc, đồ ăn đều mới mang ra.
Hạ Đình Dục và Hạ Lăng Hủ mỗi người gọi ba cái bánh bao lớn, một bát mì nước.
Tay nghề đầu bếp ở tiệm cơm nhà nước rất tốt, trong bánh bao cũng có rất nhiều thịt, ăn khá ngon.
Mì nước cũng rất tốt, sau khi Thiệu Đông Dương ăn xong, dựa vào ghế, vuốt bụng: “Thoải mái.”
Hạ Đình Dục và Hạ Lăng Hủ mặc dù không khoa trương như Thiệu Đông Dương nhưng cũng có thể nhận ra tâm trạng của họ khá tốt.
Một lát sau, Hạ Lăng Hủ và Hạ Đình Dục đứng lên, nói: “Đi thôi.”
Bọn họ vừa chuẩn bị rời đi, Mạc Vân Tình đã đeo sọt đi từ ngoài vào.
Hạ Đình Dục nhìn thấy Mạc Vân Tình thì hơi bất ngờ, định gọi cô Mạc mà nhớ ra chú nhỏ còn gọi người ta là đồng chí Mạc, mình gọi bằng cô Mạc thì không hay lắm.
“Đồng chí Mạc.”
Mạc Vân Tình vừa nói với người bán hàng muốn mua năm cái bánh bao lớn, đưa tiền và phiếu cho người ta, đã nghe thấy giọng Hạ Đình Dục, ngẩng đầu thấy được cả đám người bọn họ.
Cô gật đầu chào hỏi: “Hai đồng chí Hạ, đồng chí Thiệu.”
Vừa dứt lời, người bán hàng đã gói bánh đưa cho Mạc Vân Tình.
Mạc Vân Tình nhận lấy bỏ vào trong sọt.
Hạ Lăng Hủ đột nhiên mở miệng hỏi: “Đồng chí Mạc mua xong chưa?”
Hạ Đình Dục và Thiệu Đông Dương còn tưởng nghe nhầm, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Hạ Lăng Hủ.
Cùng có suy nghĩ: chú nhỏ mà đi quan tâm người khác sao?
Mạc Vân Tình ngạc nhiên, gật đầu: “Mua xong rồi.”
Hạ Lăng Hủ nói tiếp: “Vậy cùng đi đi.”
Lời này nói xong, Thiệu Đông Dương và Hạ Đình Dục lại dùng vẻ mặt không dám tin nhìn Hạ Lăng Hủ.
Thật ra Mạc Vân Tình không nghĩ nhiều, bọn họ ở cùng một chỗ, gặp nhau, đi chung cũng rất bình thường nên cô gật đầu: “Được.”
Danh Sách Chương: