Mạc Sở Sở cười hì hì, chỗ bị đánh không thấy đau: “Con biết ngay là mẹ không nỡ đánh con mà.”
Hà Tú Anh tức giận, giật giật trán, đứng dậy: “Bị thương thì nhớ chú ý, mẹ đi lấy chè đậu xanh cho cụ tổ.”
Mạc Sở Sở cười: “Con cũng muốn.”
Hà Tú Anh nhìn chân Mạc Sở Sở, không phải vết thương lớn nên có thể uống: “Biết rồi.”
Bà đi vào bếp lấy chén, sau đó lấy chè đậu xanh từ dưới giếng lên.
Hà Tú Anh sờ ngoài nồi, thấy chè đã lạnh, múc 3 bát, cầm hai bát lên cho Mach Vân Tình và Mạc Sở Sở.
Bản thân cũng lấy một chén ngồi bên cạnh hai người họ.
Mạc Vân Tình uống một ngụm, vị ngọt mang thêm một chút mát lạnh.
“Uống rất ngon.”
Hà Tú Anh nghe thấy Mạc Vân Tình thích uống, khuôn mặt nở nụ cười tươi như hoa: “Cụ thích uống thì uống thêm vào, cháu nấu nhiều lắm, tí nữa cụ cầm một ít về.”
Mạc Vân Tình cười, từ chối: “Không cần đâu, uống một bát là đủ rồi.”
Hà Tú Anh cố tình nấu nhiều là để cho Mạc Vân Tình ăn nhiều hơn, trời nóng thế này, uống bát chè đậu xanh rất mát.
“Có tí đó làm sao mà đủ được, chút nữa, cháu sẽ múc cho cụ một bát lớn, cụ mang về tối uống.”
Mạc Vân Tình định mở miệng nhưng thôi không từ chối nữa.
Cô nhớ ra buổi trưa cô cho họ hai cái bánh bao lớn, buổi chiều bọn họ nấu chè, không cần nghĩ cũng biết lí do là gì, cho nên không từ chối nữa.
Nhưng mà đã uống còn cầm đi, đúng là hơi do dự.
Mạc Vân Tình vừa uống vừa nghĩ lần sau nên mang cho bọn họ cái gì.
Uống chè xong đã không còn sớm nữa, Mạc vân Tình chuẩn bị trở về, không thể làm lỡ giờ cơm của nhà người ta.
Hà Tú Anh bê cái bát đi theo Mạc Vân Tình.
Mạc Vân Tình định đi lại hai lần cũng không sao, nhưng Hà Tú Anh không cho, đòi tự bê sang, tiết kiệm một lần cô đỡ phải mang trả bát.
Mạc Vân Tình đành phải nghe theo bà.
Cô về đến nhà, lấy một cái bát trong tủ cho Hà Tú Anh đổ chè vào, sau đó bà còn nhắc nhở cô thả vào giếng, rồi đi về.
Mạc Vân Tình đóng cửa, cất chè đậu xanh vào không gian.
Cô vừa ăn nên chưa thấy đói.
Không cần nấu cơm, trong không gian vẫn còn đồ có thể ăn, hơn nữa tay nghề nấu nướng của cô cũng không ổn lắm.
Sau khi thu dọn quần áo, cất đi, cô lấy nước đi tắm.
Vừa tắm xong, định đi giặt quần áo thì nghe thấy bên ngoài hình như có tiếng cãi nhau.
Cô bật dậy, thả quần áo xuống, xõa mái tóc còn ướt đi ra ngoài.
Bên ngoài có hai người phụ nữ đang cãi nhau, bên cạnh mỗi người còn có một đứa trẻ con.
Trên người hai thằng nhóc rất bẩn, nhìn như vừa lăn lộn mấy vòng trên đất.
Người phụ nữ cao hơn, chống nạnh, lớn tiếng: “Cẩu Tử nhà cô đánh Thiết Đản nhà tôi thành bộ dạng này, quần áo cũng rách rồi, bồi thường tiền đi.”
Người phụ nữ vừa thấp vừa gầy cũng không phải loại vừa, kéo Cẩu Tử trốn sau lưng ra trước mặt, chỉ vào mặt thằng bé: “Thiết Đản nhà cô cũng đánh Cẩu Tử nhà tôi, cô nhìn mặt mũi nó xem, bị đánh chảy cả máu mũi, có bồi thường cũng là nhà cô phải bồi thường cho nhà tôi mới đúng.”
Mẹ Thiết Đản tức giận, bật cười: “Đó là do Cẩu Tử nhà cô ngu ngốc, không đánh lại Thiết Đản nhà tôi.”
Mẹ Cẩu Tử run người, hung dữ trừng mắt nói to với mẹ Thiết Đản: “Nhà các người đừng có quá đáng, Cẩu Tử nhà chúng tôi mà có bị Thiết Đản đánh hỏng, nhà các người không xong với nhà tôi đâu.”
Danh Sách Chương: