Sau đó nói thêm: “Người nam thì không sao, chỉ là hai nữ đồng chí kia sợ rằng không dễ hòa hợp.”
Mạc Sở Sở nói: “Vừa nãy đại đội trưởng đọc tên họ, hình như là hai chị em.”
Mạc Vân Tình dò hỏi trước: “Hai đứa thấy hai người đó thế nào?”
Mạc Sở Sở ngơ ngác nhìn cô: “Thấy gì ạ? Không có cảm giác gì.”
Mạc Tinh Tinh cũng lộ vẻ nghi ngờ, không thể hiểu được nhưng vẫn thành thật trả lời: “Không có cảm giác gì.”
Mạc Vân Tình nhìn hai cô nhóc mơ màng, nói bằng ý họ không hiểu được: “Sau này nếu gặp họ thì cẩn thận chút.”
Mạc Sở Sở không hiểu hỏi lại: “Vì sao ạ?”
Mạc Tinh Tinh nhíu mày, nhìn Mạc Vân Tình, lời này hình như có ẩn ý.
“Có phải cụ tổ đã nhìn ra gì rồi không ạ?”
Mạc Vân Tình cười, không nói.
Cô có dự cảm, hai chị em này không phải người sẽ an phận, trong thôn sẽ náo nhiệt lắm đây.…Sau khi lên tầng, A Tinh nhìn A Cẩn: “A Du đi theo chúng ta, em nhớ chăm sóc cho A Tầm.”
A Cẩn gật đầu: “Em biết, chị bảy, anh chín, mọi người yên tâm.”
Sau khi nói xong nhìn về phía A Du, xoa đầu: “A Du, ngoan ngoãn, nhớ nghe lời chị bảy và anh chín.”
A Du vỗ ngực, thành thật: “Vâng, em sẽ nghe lời, anh mười lăm, anh mười tám yên tâm.”
A Tinh vỗ vai hai người: “Được rồi, đi thôi, có việc nhớ truyền tin.”
A Tinh và A Tầm gật đầu, đi mấy bước đã quay đầu lại vẫy tay: “Vâng, bọn em đi đây, hẹn gặp lại chị bảy, anh chín, A Du.”
Nhìn bọn họ rời đi, A Tinh, A Ninh dẫn A Du đi theo hướng khác.Đám người đi được mấy tiếng, một người mặc áo Tôn Trung Sơn, phía sau còn có ba người đến trước căn phòng mấy người từng ở.
Những người đó vào rồi ra luôn.
Một người hỏi người đàn ông: “Quản lý, làm sao đây? Chúng ta đến chậm một bước.”
Người được gọi là quản lý không sợ hãi: “Đi trạm xe lửa.”
Ba người đáp: “Vâng.”
Trạm xe lửa.
Nhìn trạm xe vắng tanh: “Quản lý, hình như chúng ta vẫn đến chậm.”
Quản lý: “Đi tra xem.”
Ba người gật đầu: “Vâng.”
Sau đó chia nhau ra tìm.
Người kia đứng một chỗ, híp mắt: “Đã coi thường mấy vị thiếu gia, tiểu thư này rồi.”
Sau đó hắn nhếch miệng, cười lạnh: “Nhưng mà vậy mới thú vị.”
Người qua đường nghe thấy câu nói và biểu cảm quái dị của vị quản lý kia thì khẽ bàn tán.
Một người cách hắn rất xa, còn tưởng đầu óc người đó có vấn đề: “Chắc đầu óc người này không bình thường?”
Một người khác tiếp lời: “Đi nhanh lên, không biết có bị truyền nhiễm không?”
Người quản lý nghe thấy lời bọn họ: “...”
Hắn hít một hơi sâu, đè nén cơn tức giận trong ngực, không ngừng tự tẩy não: Đám người ngu ngốc, không cần tính toán với bọn họ.
Một lát sau, ba người quay về, không dám ngẩng đầu.
Quản lý nhíu mày, không vui: “Không tra được?”
Một người trong đó cúi đầu nói: “Không thấy tên của các thiếu gia, tiểu thư.”
Mặt quản lý nặng nề: “Đặt vé xe lửa sớm nhất đến thành phố S.”
“Vâng.”
Một người đi mua vé, hai người ở lại.
Không lâu sau, người đó quay về.
“Quản lý, sớm nhất là đêm nay.”
Quản lý gật đầu: “Ừ, tìm chỗ nghỉ tạm.”
Lúc này, đám người A Tinh đang ngồi trên xe lửa đến thành phố S.
Bọn họ không biết chuyện xảy ra sau khi họ đi.…Nơi ở của thanh niên trí thức.
Trần Tư Tư ôm thịt hộp mang đến cửa phòng Hạ Lăng Hủ, gõ cửa, giọng ngọt ngào: “Anh Dục.”
Trong phòng, Thiệu Đông Dương dựa vào Hạ Đình Dục, liếc mắt, ý bảo: Cậu thấy tôi nói chưa?
Hạ Đình Dục không quan tâm anh ta, đi mở cửa.
Lạnh nhạt nhìn cô ta, giọng điệu xa cách: “Có việc gì?”
Trần Tư Tư đã quen với chuyện Hạ Đình Dục lạnh nhạt, nhìn cậu ta bằng ánh mắt thỏa mãn, vui mừng, làm như không thấy thái độ lạnh lùng đó.
“Anh Dục, em mang thịt hộp cho em, đã lâu chúng ta không gặp nhau rồi.”
Hạ Đình Dục lạnh lùng: “Không cần, cảm ơn, không có việc gì thì cô về đi, ảnh hưởng không tốt.”
Trần Tư Tư còn muốn nói gì đó, Hạ Đình Dục đã đóng cửa lại.
Mạc Lâm Lâm đi tới, mỉm cười: “Hai người quen nhau à?”
Trần Tư Tư nhíu mày, trên mặt ra vẻ ngang ngược, hất cằm, nhìn từ trên xuống: “Liên quan gì đến cô? Cô là ai? Chúng ta thân nhau lắm sao?”
Mạc Lâm Lâm không ngờ Trần Tư Tư có thể đối xử với mình như vậy.
Nụ cười trên mặt không duy trì được nữa.
Thu lại nụ cười, không khách sáo: “Không biết, cũng không quen, chẳng qua là nhìn hành động của cô không phù hợp, nên nhắc nhở cô một câu, hành động này có hơi mất tự trọng đấy.”
Một giây sau, tay của Trần Tư Tư đã đánh lên mặt Mạc Lâm Lâm.
m thanh vang vọng cả nhà.
“Bốp…”
Mạc Lâm Lâm bị tát, choáng váng, quay đầu.
Cảm giác đau rát trên mặt khiến Mạc Lâm Lâm hồi phục tinh thần, che mặt.
Không dám tin nhìn Trần Tư Tư: “Cô đánh tôi?”
Trần Tư Tư ngang ngược, kiêu ngạo, không coi người khác ra gì: “Đánh cô thì đã sao? Không nhìn xem cô có thân phận gì mà dám đến trước mặt tôi khua chân múa tay. Cô xứng sao?”
Trần Văn Văn đến sau Trần Tư Tư, không ngờ mới quay đi quay lại mà đã tát nữ đồng chí kia một cái.
Trần Văn Văn nhíu mày, giọng nói có hơi tức giận: “Tư Tư.”
Trần Tư Tư bĩu môi, nói: “Chị, em không sai, là cô ta đi chọc em, còn nói em không có tự trọng.”
Mặt Trần Văn Văn lạnh đi, ánh mắt nhìn Mạc Lâm Lâm trở nên sắc bén.
“Vị đồng chí này, nói hơi quá rồi đấy, em gái tôi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, có chỗ gì chưa tốt thì còn có người chị là tôi quản lý, từ khi nào đến lượt một người ngoài như cô khua chân múa tay, cái tát hôm nay tôi coi như cho đồng chí nhớ, nếu lần sau còn tái phạm, đừng trách chúng tôi không khách sáo.”
Mạc Lâm Lâm nhìn ánh mắt sắc lạnh của Trần Văn Văn, cảm giác như cổ họng bị cái gì đó chặn, không nói nên lời.
Sau khi Trần Văn Văn cảnh cáo Mạc Lâm Lâm, nhìn về phía Trần Tư Tư: “Còn không mau theo chị về dọn đồ.”
Trần Tư Tư bĩu môi, đi theo sau Trần Văn Văn.Đến khi Mạc Lâm Lâm hồi phục tinh thần, người đã đi, mặt vẫn còn đau.
Những người khác cũng nhìn cô ta bằng ánh mắt kì lạ.
Mạc Lâm Lâm che mặt, rũ mắt, mắt hiện lên tia oán hận, thù hôm nay cô ta sẽ nhớ kỹ.
Cô ta không quan tâm người khác nghĩ gì, bực bội, xoay người, về phòng.
Danh Sách Chương: