Mắt Mạc Sở Sở ửng đỏ, tức giận, đau khổ, không hiểu: “Tại sao Lý Minh không thích đồng chí Văn còn muốn kết hôn với cô ấy? Người anh ta yêu là chị ba của cháu, tại sao lại đối xử với chị ấy như vậy? Cháu không hiểu nổi.”
Mạc Vân Tình cười, không biết phải làm sao, đúng là suy nghĩ của trẻ con, cô dịu dàng trả lời: “Cháu còn nhỏ, sau này sẽ hiểu, nhưng cháu phải biết, không phải tất cả mọi người đều giống như Lý Minh, không thể vì chuyện của người xung quanh mà cảm thấy tất cả đàn ông đều không tốt.”
“Như vậy không công bằng với những người khác, cháu nhìn thử cha cháu, các bác, các chú của cháu, còn có các anh trai trong thôn có giống với Lý Minh không?”
Mạc Sở Sở nghe cô nói, nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu: “Không giống.”
Mạc Vân Tình nhìn nhà bà cụ Diệp ở bên cạnh: “Đúng vậy, cháu xem có phải tất cả người trong thôn đều coi ta làm trưởng bối đâu, ví dụ như nhà bên kia.”
Mạc Sở Sở nhìn sang, vừa khéo đối diện với ánh mắt chanh chua của bà cụ Diệp.
Cô ấy sợ đến mức rụt cổ lại.
Tuy trong lòng vẫn sợ nhưng Mạc Sở Sở vẫn nghiêm túc nói với Mạc Vân Tình: “Cụ tổ, cụ không cần sợ, bà ấy không dám làm gì đâu, nếu bà ấy bắt nạt cụ, cháu sẽ đi nói với đại đội trưởng.”
Mạc Vân Tình nhìn Mạc Sở Sở sợ nhưng vẫn cứng miệng, còn đi an ủi cô, cười: “Đứa ngốc, mấy hôm nay tâm trạng chị ba của cháu không tốt, có chuyện gì tối sang đây nói với ta.”
Mạc Sở Sở gật đầu, cười: “Vâng, cụ tổ, cháu đi tìm chị ba đây ạ.”
Mạc Vân Tình ừ một tiếng, sau đó xếp lại bàn ghế, cầm mũ và nước, đóng cửa, đi ra ngoài làm việc.
Khi cô đến sân phơi thì nhìn thấy Văn Mẫn Ngọc.
Mới ngồi xuống đã nghe thấy cô ta nói với phó đội trưởng.
“Tôi đang mang thai, có thể đổi với cô ấy không?”Ánh mắt Văn Mẫn Ngọc rơi xuống vị trí của Mạc Vân Tình.
Giọng cô ta không nhỏ, dẫn đến sự phản đối của những người khác, người đầu tiên mở miệng là mẹ Thiết Đản: “Vậy thì sao? Ai mà chẳng từng mang thai, nếu quý trọng thế thì nằm ở nhà luôn đi, ra đây làm gì?”
“Đúng đấy, chỉ có thai của cô là quý thôi à, quý quá thì ở nhà chờ đi, ra sân làm gì?”
“Vừa mở miệng đã muốn đổi với cụ tổ, cô nghĩ mình là ai?”
Văn Mẫn Ngọc không ngờ chỉ vì muốn đổi vị trí mà khiến nhiều người tức giận như vậy.
Mặt cô ta đỏ bừng, vừa thẹn vừa bực.
Mạc Vân Tình lạnh nhạt liếc cô ta một cái, không nói gì.
Cô ngồi vị trí này cũng tầm mười ngày, già hay trẻ đều cố tình chăm sóc cô, không ngờ còn có người muốn đổi với cô.
Lá gan của Văn Mẫn Ngọc lớn thật, người đầu tiên muốn cướp vị trí của cô.
Không biết nên khen cô ta thông minh hay nói cô ta ngu ngốc nữa.
Phó đội trưởng chờ mọi người nói xong mới mở miệng.
“Trong thôn cũng không phải là không có người mang thai, nếu mệt quá thì đồng chí Văn về nhà nghỉ trước đi, cơ thể của cụ tổ chúng tôi cũng không tốt lắm, nhỡ xảy ra chuyện gì, đồng chí Văn cũng không gánh nổi.”
Văn Mẫn Ngọc khóc oan ức: “Tôi, tôi, tôi không đổi nữa là được.”
Mẹ Thiết Đản nói bóng gió: “Ơ, cụ tổ của chúng tôi còn chưa tủi thân, cô tủi thân cái gì?”
Danh Sách Chương: