"Anh, anh đừng tái phạm sai lầm nữa, em không muốn để cho anh báo thù, em chỉ muốn ở cạnh anh thôi... Ba mẹ đều mất rồi, em chỉ còn có anh thôi, anh đừng bỏ em lại một mình mà!..."
Chương 12: Bắt hung thủ.
"Đông Đông! Con trai!" Hứa Học Uy lập tức từ dưới đất bò dậy, vọt tới trước lồng sắt, liều mạng lay động, "Con trai! Con trai, con sao rồi?!" Xuyên thấu qua lồng sắt, ông hoảng sợ phát hiện trên cánh tay Hứa Thiên Đông bị cắm vào dây chuyền dịch, bên trong ống truyền dịch lại là một mảnh đỏ tươi, ông thuận theo cái ống nhìn lại, chỉ thấy một đầu khác túi đựng máu đã hơi phồng lên, nhìn bộ dạng tựa hồ dòng máu bên trong đã vượt qua 500cc!!
"Hoa Nhạc Đường! Mày đến cùng muốn làm gì?!" Hứa Học Uy lôi kéo lồng sắt, trong mắt hoàn toàn đỏ ngầu: "Mày muốn báo thù thì báo thù tao! Con trai của tao nó vô tội! Mày buông tha cho nó đi!"
Hoa Nhạc Đường nhìn bộ dạng Hứa Học Uy sốt ruột mà không thể làm gì, gã không khỏi lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Có lẽ là tiếng gào của Hứa Học Uy quá lớn, Hứa Thiên Đông vốn đang hôn mê đột nhiên giật giật thân thể. Hứa Học Uy thấy thế lập tức kêu to: "Đông Đông! Con không sao chứ?"
Hứa Thiên Đông chậm rãi ngẩng đầu lên —— sắc mặt cậu hơi trắng bệch, cũng không biết là mất máu quá nhiều hay là tác dụng của thuốc mê chưa tan hết, Hứa Thiên Đông phản ứng hơi chậm chạp một chút, một lúc lâu cậu mới giật giật đôi môi, dùng thanh âm yếu ớt nói: "Ba ba..."
"Đông Đông! Con trai không có chuyện gì đâu! Đừng sợ! Ba ba rất nhanh sẽ tới cứu con!" Hứa Học Uy liền liều mạng lay động lồng sắt, nhưng lồng sắt quá thô cũng quá rắn chắc, Hứa Học Uy căn bản không thể làm gì được nó. Mà dây truyền dịch cắm ở trên cánh tay Hứa Thiên Đông, đang không ngừng mà đem máu trong người cậu rút đi.
"Hoa Nhạc Đường! Tao van cầu mày! Mày buông tha con trai của tao đi! Đừng lấy máu của nó! Đừng lấy máu của nó!!" Hứa Học Uy lớn tiếng xin Hoa Nhạc Đường, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở.
"Muốn cứu con trai mày? Dễ thôi!" Hoa Nhạc Đường chỉ vào trang bị bên cạnh, giọng nói nhẹ nhàng mà nói: "Mày thấy rồi đi, đây là một cái đòn bẩy, hiện tại bởi vì một bên chìm, cho nên máu của con mày sẽ không ngừng chảy. Chỉ cần mày có thể nghĩ biện pháp đem bên này nâng cao lên, cao hơn cánh tay của con trai mày, như vậy máu sẽ lưu trở lại."
Hứa Học Uy sốt sắng mà nhìn cái đòn bẩy đặc chế kia, hai đầu của nó đều có túi đựng máu, bên trái liên kết với cánh tay của Hứa Thiên Đông, bên trong đã đựng không ít máu, bên phải lại trống rỗng, ống truyền dịch vẫn luôn hướng phía dưới, kéo dài tới bên chân ông...
Hứa Học Uy toàn thân đột nhiên run lên, ômg đã hiểu dụng ý của Hoa Nhạc Đường.
"Xem hiểu chưa? Muốn cứu con trai mày, thì tự mày phải cố gắng." Hoa Nhạc Đường kéo tới một cái ghế ngồi xuống, chờ trò hay mở màn.
"Có phải là tao lấy máu của mình, thì mày sẽ thả con trai tao ra."
"Mày yên tâm, tao không máu lạnh như mày đâu, " Hoa Nhạc Đường gằn từng chữ nói: "Tao sẽ không hại người vô tội."
Hứa Học Uy đứng thẳng bất động trong chốc lát, sau đó, ông chậm rãi ngồi xổm người xuống, nhặt lên kim tiêm trên đất.
Nhìn thấy động tác của ông, trên mặt Hoa Nhạc Đường lộ ra nụ cười thoả mãn: "Ồ đúng rồi, tao phải nhắc nhở mày một chút, chỉ cần bên này của mày nhiều máu hơn so với bên kia, thì con trai mày sẽ không phải chịu khổ nữa. Cho nên, mày cần phải tăng nhanh tốc độ nha!"
Thân thể Hứa Học Uy run lên, ông dùng bàn tay run rẩy gỡ bỏ nắp ống tiêm, sau đó đem mũi kim nhắm ngay động mạch của mình, tàn nhẫn mà đâm xuống...
***
Cục cảnh sát.
"Thế nào?" Trình Tấn Tùng cùng Thẩm Nghiêm nhanh chân chạy vào bàn làm việc của Thẩm Hạo.
"Điện thoại di động của tên này đã tắt máy." Thẩm Hạo đang ngồi trước máy vi tính, trước mặt là hai màn hình máy vi tính. Cậu dùng tay chỉ vào bản đồ hiển thị trên màn hình máy tính bên phải, nói với hai người: "Thế nhưng tôi phát hiện tín hiệu di động cuối cùng của hắn nằm ở vị trí này, nếu như chúng ta giả định sau khi hắn tắt máy không hề rời đi nơi này quá xa, như vậy kẻ tình nghi chắc hẳn vẫn ở quanh đây; mà tín hiệu điện thoại di động thường thường xuất hiện khu vực như thế chỉ có mấy cái, vị trí trùng hợp có hai nơi"
—— đó là hai mảnh đất trong phạm vi năm km.
Trình Tấn Tùng lắc đầu một cái: "Phạm vi vẫn là quá lớn."
"Có phát hiện!" Lý Gia Vũ vọt vào văn phòng: "Từ trong nhà để xe của Hoa Nhạc Đường, tìm được bùn đất, thành phần bên trong có số lượng phấn hoa lan hồ điệp."
"Hoa lan hồ điệp?" Trình Tấn Tùng lập tức chạy vội tới một máy vi tính khác, bắt đầu bắt đầu tìm kiếm, hắn một bên tìm kiếm vừa nói: "Tôi nhớ tới hai ngày trước trên Tv có đưa tin, thời điểm quốc khánh thành phố của chúng ta sẽ tổ chức lễ hội hoa, gần đây có mấy vườn hoa cỡ lớn đều đang chăm bón hoa cỏ chuẩn bị xuất ra thị trường. " Đột nhiên, mắt hắn sáng mắt lên: "Chính là chỗ này!"...
***
Thời điểm Hứa Thiên Đông lần thứ hai mở mắt ra, thần trí tỉnh táo hơn so với lúc trước. Cậu rốt cục có thể nhìn thấy phụ thân đang đứng trước mặt mình.
"Ba?..."
"Đông Đông! Đông Đông con đã tỉnh rồi?..."Bất đồng so với lúc trước trung khí mười phần, giờ khắc này âm thanh Hứa Học Uy lộ ra suy yếu rõ ràng. Hứa Thiên Đông lúc này mới phát hiện, trên cổ tay của cha mình còn cắm vào một cái kim tiêm, dòng máu đỏ tươi dọc theo ống truyền dịch chậm rãi chảy ra.
"Ba! Ba ba làm sao vậy?!" Hứa Thiên Đông lúc này mới phát hiện không đúng. Cậu mạnh mẽ giãy dụa, thế nhưng sợi dây trên người trói quá chặt, Hứa Thiên Đông làm sao giãy giụa cũng giãy không ra.
"Đông Đông, ba không có chuyện gì, con chớ lộn xộn! Cẩn thận kim tiêm!" Hứa Học Uy nhắc nhở. Hứa Thiên Đông lúc này mới phát hiện cánh tay của mình còn đang cắm kim tiêm —— còn có người ngồi ở bên cạnh mình.
"Leon?... Anh làm cái gì vậy?..." Hứa Thiên Đông lấy làm kinh hãi, tiện đà càng thêm dùng lực mà giãy giụa: "Anh mau thả tôi và cha tôi ra đi!"
"Làm gì?" Hoa Nhạc Đường cười lạnh một tiếng, đứng dậy, ngồi xổm bên người Hứa Thiên Đông, chỉ vào Hứa Học Uy nói: "Cậu biết không? Tôi đã từng có một người cha rất tốt, còn có một người mẹ rất yêu thương tôi, thời điểm mẹ tôi mang thai em trai tôi đến bệnh viện ba cậu khám bệnh, ba cậu lại khai đơn thuốc có vấn đề cho mẹ tôi, làm hại em trai tôi sinh ra thì có bệnh! Bởi vì chuyện này, mẹ tôi tự sát, cha tôi cũng vì thế mà buồn bực mệt mỏi đến mức bệnh chết, em trai hiện tại phải dựa vào không ngừng truyền máu mới có thể bảo vệ một cái mạng..." Hoa Nhạc Đường càng nói càng kích động, cuối cùng lôi cổ áo của Hứa Thiên Đông rống to: "Đây chính là chuyện tốt ba cậu làm ra! Ông ta hại chết một nhà của tôi!"
"Không... Chuyện này không thể nào... Anh lừa người... Hứa Thiên Đông lo sợ nghi hoặc mà lắc đầu, cậu nhìn về phía Hứa Học Uy, cầu xin mà nói: "Ba, ba ba nói đi!Ba nói với con đây không phải sự thật đi! Ba nói anh ta đang nói dối gạt người đi!"
Bên trong lồng sắt, Hứa Học Uy nhìn con trai của mình, một mặt áy náy.
"Không... Không thể..." Hứa Thiên Đông ngây dại, không ngừng tự lẩm bẩm. Tuy rằng cậu vẫn bất hoà với phụ thân, nhưng ở trong lòng cậu, phụ thân thủy chung là một vị bác sĩ vĩ đại cứu sống người. Bây giờ hình tượng thần tượng ầm ầm sụp đổ, trong đầu Hứa Thiên Đông trống rỗng chẳng nghĩ được gì.
"Đông Đông, " Hứa Học Uy rốt cục mở miệng, thanh âm yếu ớt: "Xin lỗi..."
Thân thể Hứa Học Uy loáng một cái, rốt cục ngã xuống.
"Ba! Ba!!" Hứa Thiên Đông phục hồi tinh thần lại, cao giọng khóc lớn.
Nhìn tình cảnh này trước mắt, khoé miệng Hoa Nhạc Đường lộ ra nụ cười lạnh —— cha, mẹ, con rốt cục thay các người báo thù được rồi.
"Không được nhúc nhích! Cảnh sát đây!!" Đột nhiên, cửa phòng sau lưng Hứa Học Uy bị người phá tan, Thẩm Nghiêm, Phương Lễ Nguyên, Giang Lệ cùng Trình Hải Dương đều vọt vào, nòng súng cùng nhau nhắm ngay phía trước. Nhìn thấy Hứa Học Uy té xỉu trên đất, Phương Lễ Nguyên lập tức xông tới, rút ra kim tiêm trên cổ tay ông, sau đó gắt gao băng lại vết thương. Hoa Nhạc Đường nhìn thấy tình cảnh này, lập tức rống to: "Các người không được cứu ông ta!" Gã cầm lấy con dao bên cạnh, trực tiếp đặt ở trên cổ Hứa Thiên Đông, dữ tợn mà rống to: "Các người nếu dám cứu ông ta, tôi sẽ giết con trai ông ta!"
"Hoa Nhạc Đường, cậu bình tĩnh một chút, " Thẩm Nghiêm mở miệng: "Chúng tôi biết cậu muốn báo thù cho cha mẹ và em trai, thế nhưng giết người cũng không thể giải quyết vấn đề. Cậu thả dao xuống đi, Hứa Thiên Đông cậu ấy vô tội."
"Vô tội? Em trai tôi cũng là vô tội! Ba mẹ tôi rốt cục làm sai cái gì?! Bọn họ đám hỗn đản kia phạm lỗi lầm lại không dám thừa nhận, còn liều mạng muốn che giấu chân tướng! Bọn họ đều đáng chết!!" Hoa Nhạc Đường giống như điên rồi rống to, hai mắt gã đỏ ngầu, dao đặt trên cổ Hứa Thiên Đông cắt ra một vệt máu.
"Anh ơi!" Nhưng vào lúc này, một giọng trẻ con non nớt phá vỡ giằng co trong phòng, Tần Khải ôm một đứa bé trai đi vào nhà. Trên mặt đứa nhỏ mọc ra mụn mủ to to nhỏ nhỏ, nhưng một đôi mắt lại trong suốt sáng ngời.
"Tiểu Lệ!" Hoa Nhạc Đường đầu tiên là sững sờ, tiện đà càng thêm kích động: "Các người mau thả em trai tôi ra!"
"Anh " Hoa Nhạc lệ tiếp tục gọi, trong thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở: "Anh, anh đừng tái phạm sai lầm nữa, em không muốn để cho anh báo thù, em chỉ muốn ở cạnh anh thôi... Ba mẹ đều mất rồi, em chỉ còn có anh thôi, anh đừng bỏ em lại một mình mà!..."
Trong mắt Hoa Nhạc Đường chậm rãi tràn ra nước mắt, tay gã run không ngừng, rốt cục chậm rãi buông dao xuống...
Một phút sau, mọi người tổ trọng án từ bên trong đi ra. Hứa Học Uy cùng Hứa Thiên Đông lập tức bị đưa lên xe cứu thương, Hoa Nhạc Đường thì lại yên tĩnh lên xe cảnh sát. Một ít thôn dân đứng ở bên ngoài đường cảnh giới, đang tò mò nhìn về phía này. Tất cả mọi người không nghĩ tới, Hoa Nhạc Đường cùng em trai cậu lại ẩn thân ở trong một căn nhà nhỏ không đáng chú ý bên trong ngôi làng dưới chân núi gần nghĩa trang kia.
"Này Lễ Nguyên, anh nói xem lần trước hai ta tới đây lúc đó nghe nói có ma cà rồng, sẽ không phải là đứa nhỏ này chứ?" Trình Hải Dương nhìn Hoa Nhạc Lệ, lặng lẽ hỏi Phương Lễ Nguyên."Tôi nghe Gia Vũ nói, người bị bệnh không thể tắm nắng, bằng không da dẻ sẽ bị bỏng, trên mặt đứa bé kia chính là bị như vậy. Hơn nữa Gia Vũ còn nói, loại bệnh này máu trong hồng cầu rất ít, phải định kỳ truyền máu mới có thể cứu sống, mà nhóm máu của Hoa Nhạc Lệ lại là nhóm máu A RH-, đặc biệt hiếm thấy, cho nên anh trai cậu bé mới có thể để cho Hứa Học Uy giúp cậu ta tìm máu.
Phương Lễ Nguyên thở dài, giọng mang thương tiếc: "Đáng thương thật, đứa bé ngoan như vậy..."
—— Ánh mắt hai người chiếu tới nơi của đứa nhỏ kia, Hoa Nhạc Lệ mới tám tuổi nhìn anh trai mình bị áp giải lên xe cảnh sát, trong mắt chảy ra nước mắt đỏ như màu máu...
Thẩm Nghiêm là người cuối cùng đi ra khỏi tầng hầm, anh nhìn chung quanh một chút, cuối cùng ở một bên xe quân cảnh tìm được thân ảnh Trình Tấn Tùng cùng Thẩm Hạo.
"Thuận lợi không?" Trình Tấn Tùng hỏi Thẩm Nghiêm.
"Ừ, nhờ có có các anh." Thẩm Nghiêm nói. Anh đưa mắt nhìn sang Thẩm Hạo, thần sắc tựa hồ có hơi câu nệ: "Còn có em..."
"Vì cứu người mà thôi." Ngoài dự đoán mọi người, Thẩm Hạo vẫn luôn ôn hoà đáng yêu, thời điểm đối mặt Thẩm Nghiêm, ngữ khí đặc biệt băng lãnh đông cứng, mặt cậu không thay đổi nói xong câu này liền quay người đi ra.
"..."
Thẩm Nghiêm nhìn bóng lưng Thẩm Hạo rời đi, tựa hồ muốn mở miệng, lại chung quy không có phát ra bất kỳ thanh âm gì. Trên mặt vẫn luôn bình tĩnh, giờ khắc này càng mang theo cô đơn rõ ràng.
Trình Tấn Tùng đứng ở một bên, yên tĩnh nhìn tình cảnh này —— trước cũng không phát hiện, mà khi hai người đứng cùng một chỗ, Trình Tấn Tùng mới kinh ngạc phát hiện mặt mày Thẩm Nghiêm cùng Thẩm Hạo dĩ nhiên giống nhau như vậy. Chỉ là Thẩm Nghiêm cho người ta cảm giác thiên về lạnh lùng một chút, mà Thẩm Hạo thì lại bởi vì có gương mặt con nít có vẻ đáng yêu, đại khái chính là tính cách khác biệt, càng khiến cho dung mạo của hai người tương tự.
Thẩm Nghiêm, Thẩm Hạo —— Trình Tấn Tùng mặc niệm một chút tên của hai người, trong lòng đã có đáp án.
Bên kia, Thẩm Nghiêm cuối cùng từ bên trong thất lạc phục hồi tinh thần lại, anh liếc mắt nhìn Trình Tấn Tùng, hơi mang vẻ áy náy giật nhẹ khóe miệng. Trình Tấn Tùng chưa từng thấy dáng dấp Thẩm Nghiêm khó coi như vậy, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
"Đội trưởng! Anh tới đây một chút." Xa xa, Phương Lễ Nguyên kêu Thẩm Nghiêm một tiếng.
"Được." Thẩm Nghiêm trả lời một câu.
Thẩm Nghiêm điều chỉnh một chút biểu tình, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh lúc thường, anh gật đầu với Trình Tấn Tùng, quay người rời đi.
Hết chương 12.
Lời edit: Đúng là bi kịch nối tiếp bi kịch.
Danh Sách Chương: