• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là một toà nhà kiến trúc ba tầng, hội trường nhỏ nằm ở tầng hai. Thời điểm Thẩm Nghiêm chạy vào hội trường, bên trong từ lâu đã không còn chỗ ngồi. Trên sân khấu bày một dãy bàn, phía trên có gần hàng chục lãnh đạo ngồi ở đó. Thẩm Nghiêm nhanh chóng chạy về phía sân khấu, hoàn toàn không rảnh bận tâm ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người ở dưới.

Trong lúc anh xông lên sân khấu, một nhân viên công tác kéo anh lại, "Ơ cái anh này làm cái gì vậy?"

"Tôi là đội trưởng tổ trọng án thành phố S, tôi có việc trọng yếu muốn nói cho lãnh đạo trên sân khấu!"

"Chúng tôi đang họp đây! Có chuyện gì chờ một lát! Anh cũng là cảnh sát, làm sao không hiểu quy củ như vậy!" Nhân viên công tác kia lôi kéo Thẩm Nghiêm không tha.

"Thẩm Nghiêm, xảy ra chuyện gì vậy?" Trình Tấn Tùng nhanh chóng đi tới. Ngày hôm nay hắn cũng ngồi trên sân khấu, vừa nãy Thẩm Nghiêm chạy vào, hắn liền nhìn thấy.

Thẩm Nghiêm một phát bắt được cánh tay Trình Tấn Tùng, vội vàng nói: "Tấn Tùng, mau để cho mọi người rút đi, nơi này rất có thể có bom!"

"Cái gì?!" Trình Tấn Tùng nhất thời cả kinh: "Em nói thật chứ?!"

"Vâng, Gia Vũ tìm được một lượng thuốc nổ lớn trong căn phòng Đổng Văn Huân thuê ở tạm, ông ta là giáo sư hoá học, hoàn toàn có năng lực chế tạo thuốc nổ. Đổng Văn Huân đi tự thú, chính là muốn chúng ta thả lỏng cảnh giác. Ông ta nói muốn giết chết tất cả những người làm ông ta tan cửa nát nhà, mà người ông ta hận nhất chắc chắn là cảnh sát."

Nghe xong Thẩm Nghiêm nói lời này, Trình Tấn Tùng không do dự nữa, lập tức quay người trở lại trên sân khấu, nói nhỏ vài câu với sếp Vương, sếp Vương nghe xong lập tức đổi sắc mặt, sau đó nhanh chóng đứng dậy, cùng Trình Tấn Tùng đi đến bên cạnh Thẩm Nghiêm.

"Thẩm Nghiêm, cậu thật sự xác định tên kia đã đặt bom ở chỗ này."

"Khả năng này lớn vô cùng. Con gái hung thủ bởi vì tai nạn xe cộ tử vong, vợ ông ta cũng nhảy lầu tự sát. Vì thế ông ta giết chết ông chủ công ty vật liệu xây dựng, trưởng phòng quản lý đèn đường, và quận trưởng thành phố, những người này ít nhiều cũng dính dáng đến cái chết của con gái ông ta. Nếu như ông ta còn hận ai nhất, thì nhất định là cảnh sát! Hải Dương tìm được trong máy vi tính của hung thủ, phát hiện ông ta gần đây tìm kiếm thông tin của cục cảnh sát, mà tin tức hội nghị lần này đã sớm công khai ở trên mạng! Nếu không phải ông ta lựa chọn hội nghị này, tại sao phải đi tự thú vào đúng lúc này?!"

"Sếp Vương, " Trình Tấn Tùng ở một bên nói: "An toàn là số một, trước tiên để cho mọi người rút lui ra ngoài đi, chúng ta kiểm tra một chút, như vậy cũng có thể yên tâm. Nơi này nhiều người như vậy, nếu như xảy ra chuyện thì rất kinh động."

Vương trưởng suy tư hai giây đồng hồ, sau đó liền gật đầu. Ông trở lại sân khấu, đối mặt mấy vị lãnh đạo khác thấp giọng nói vài câu, rất nhanh, mấy vị kia cũng gật đầu, vì vậy Vương trưởng đi tới trước mircro nói với tất cả mọi người trong hội trường: "Mới vừa nhận được tin tức, hội trường này khả năng có kẻ đặt bom, hiện tại xin mọi người khẩn trương theo thứ tự rút đi, chúng tôi muốn tiến hành sắp xếp kiểm tra nơi này."

Nghe nói như thế, dưới sân khấu nhất thời vang lên âm thanh sợ hãi, nhưng mà, dù sao cũng là cảnh sát, mọi người rất nhanh liền bình tĩnh lại, bắt đầu cấp tốc có thứ tự rút ra bên ngoài

Thẩm Nghiêm nhìn mọi người bắt đầu rút đi, lập tức hỏi Vương trưởng: "Vương trưởng, trong lầu có còn nhân viên khác hay không?"

Trả lời vấn đề Thẩm Nghiêm chính là một vị lãnh đạo đứng bên cạnh Vương trưởng: "Tầng này chỉ có phòng hội nghị của chúng tôi, ngoại trừ mở hội nghị không có ai tới đây, ông ta nói tới chỗ này, đột nhiên thay đổi sắc mặt: "Nguy rồi! Hôm nay chúng tôi mời chuyên gia tới đây, ông ấy còn ở phòng khách quý bên cạnh."

Thẩm Nghiêm vừa nghe, lập tức liền chạy ra ngoài.

"Thẩm Nghiêm!" Trình Tấn Tùng quát to một tiếng, lập tức đuổi theo.

Hai người theo dòng người chen chúc chạy ra hội trường, Thẩm Nghiêm nhìn xung quanh hai bên, tìm kiếm vị trí phòng khách quý, Trình Tấn Tùng vừa chạy vừa hướng về phía Thẩm Nghiêm kêu to: "Bên trái!"

Hai người vọt vào bên trong phòng khách quý, tư thế hung mãnh này làm cho người bên trong không khỏi giật mình.

"Hai người..."

"Nơi này có nguy hiểm, mau chạy đi!!" Không có thời gian giải thích nhiều, Thẩm Nghiêm nói một cách đơn giản, sau đó liền xông tới muốn kéo người.

Nhưng mà, thời điểm còn không đợi đối phương có phản ứng, chỉ nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng vang to lớn ——

Ầm!

Mặt đất lay động một trận mãnh liệt.

"Chạy mau!" Thẩm Nghiêm kéo một người chạy ra ngoài, nhưng vào lúc này, đỉnh đầu của bọn họ, loé lên tia sáng ——

Ầm!

Một tiếng nổ mạnh rất lớn vang lên khiến bốn người họ bị hất tung lên, Trình Tấn Tùng chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng bao phủ, sau đó liền mất đi tri giác...

Qua không biết bao lâu, Trình Tấn Tùng rốt cục chậm rãi tỉnh lại.

Bụi mù, đầu tiên cảm giác được chính là mùi vị bụi mù trong không khí. Bốn phía có chút tối tăm, lỗ tai còn bị nổ tung chấn động đến mức ù tai kịch liệt. Trình Tấn Tùng chống đất muốn đứng dậy, muốn sử dụng lực trên cánh tay lại truyền đến một trận đau đớn, dựa vào tia sáng tối tăm nhìn lại, cánh tay phải đã bị cứa ra máu, nhưng cũng còn tốt chỉ là bị thương ngoài da, không có thương tổn đến gân cốt. Hắn thử hoạt động tứ chi một chút, cũng còn có cảm giác, từ cảm giác đau đớn phán đoán, chắc không đến mức nghiêm trọng.

Trình Tấn Tùng chầm chậm ngồi dậy, cố gắng đẩy ra thứ gì đó đè lên người hắn, chậm rãi đỡ lấy thân thể.

Bên cạnh truyền đến thanh âm ho khan, sau đó có người chậm rãi đứng lên, nghe thanh âm, hình như là người hắn mới vừa kéo đi.

"Khụ khụ, đồng chí... Cậu vẫn khỏe chứ?..." Người kia đi tới, hỏi Trình Tấn Tùng. Tay trái của người này nâng cánh tay phải, trên đùi tựa hồ cũng chịu chút thương tổn, thế nhưng tựa hồ không có gì đáng ngại.

"Tôi không sao." Trình Tấn Tùng dựa vào sự giúp đỡ của người kia để đứng lên, hắn nhìn xung quanh một chút, cả gian phòng đã bừa bộn khắp nơi, nhưng mà đại khái vẫn là uy lực thuốc nổ không đủ, cả căn phòng cũng không bị phá hỏng. Trình Tấn Tùng hơi yên lòng một chút, sau đó hỏi: "Hai người kia đâu?"

Ngay lúc này, hai người nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nói lo âu: "Đồng chí! Đồng chí cậu sao rồi rồi!"

Thanh âm kia không phải Thẩm Nghiêm!

Trình Tấn Tùng trong lòng đột nhiên cả kinh, lập tức theo tiếng chạy vội qua, chỉ thấy một người đàn ông ngồi xổm trên mặt đất, lo lắng nói với người nằm trên mặt đất. Trình Tấn Tùng nhìn thấy đôi chân kia—— đó là Thẩm Nghiêm!!

"Thẩm Nghiêm!!"

"Thầy Tống!" Trình Tấn Tùng nói với người đàn ông đang ngồi trên mặt đất: "Hai người thế nào rồi?"

"Vừa nãy trong lúc xảy ra vụ nổ... Vị cảnh sát này cậu ấy... Cậu ấy đẩy tôi ra, nhưng mà hình như cậu ấy bị thương!..." Người bị gọi là thầy Tống một mặt lo lắng nói.

"Thẩm Nghiêm! Em sao rồi?"

Trình Tấn Tùng muốn nâng Thẩm Nghiêm dậy, nhưng lúc ngồi xuống, hắn liền phát hiện tình hình Thẩm Nghiêm không đúng. Thẩm Nghiêm không có ngất đi, cậu ấy vẫn trợn tròn mắt, chỉ là sắc mặt của cậu ấy tái nhợt trắng bệnh, hai mắt cũng có chút thất thần, tựa hồ đã có chút ý thức không rõ. Trình Tấn Tùng nhìn xuống phía dưới, hoảng sợ phát hiện, bụng Thẩm Nghiêm là một mảnh đỏ sẫm.

"Thẩm Nghiêm, em bị thương rồi.. để tôi xem nào."

Trình Tấn Tùng nói, nhẹ nhàng mở ra áo trong của Thẩm Nghiêm, sau đó, hắn thấy được một màn làm cho hắn sống mãi khó quên ——

Bụng Thẩm Nghiêm bị nổ ra một vết thương to bằng bàn tay, miệng vết vết thương rất sâu, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy xương sườn bên trong, mà lượng lớn máu tươi đang theo miệng vết thương ồ ồ chảy ra bên ngoài.

Trình Tấn Tùng lập tức ngây người, huyết dịch cả người hắn phảng phất trong nháy mắt kết thành băng!

"Trời ạ!" Hai người khác cũng trầm giọng phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Không biết có phải bị thanh âm của bọn họ gọi trở về mấy phần thần trí hay không, Thẩm Nghiêm phảng phất tỉnh táo một chút, anh chuyển động đôi mắt, tựa hồ là muốn xem vết thương của mình. Trình Tấn Tùng phục hồi tinh thần lại, vội vã ngăn cản tầm mắt Thẩm Nghiêm: "Đừng xem! Đừng nhìn xuống!"

—— Vết thương này quá mức nghiêm trọng, nếu để cho Thẩm Nghiêm tự mình xem, Trình Tấn Tùng thật sợ cậu ấy sẽ không chịu nổi.

"Thẩm Nghiêm, em đừng xem vết thương! Nhìn anh, nhìn anh đi!!" Trình Tấn Tùng ngăn cản tầm mắt Thẩm Nghiêm, xoay mặt Thẩm Nghiêm đối diện mặt hắn, lo lắng nói.

Trình Tấn Tùng liên tiếp hô vài tiếng, Thẩm Nghiêm tựa hồ mới phản ứng được, thu hồi tầm mắt. Trình Tấn Tùng thấy thế vội vã xoa nhẹ mặt của đối phương, nhẹ giọng nói: "Em chịu chút thương tổn, không nghiêm trọng, không có chuyện gì, anh sẽ giúp em cầm máu... cầm máu..."

Thẩm Nghiêm giật giật khoé môi, tựa hồ là lộ ra một nụ cười, anh đưa mắt nhìn về phía trần nhà, tựa hồ chấp nhận kiến nghị Trình Tấn Tùng.

Trình Tấn Tùng làm Thẩm Nghiêm yên lòng, lúc này mới quay đầu lại lần thứ hai nhìn về phía vết thương kia, chỉ trong giây lát, bụng đã tuôn ra rất nhiều máu, Trình Tấn Tùng lo lắng nhìn xung quanh, vụ nổ mới vừa kết thúc, chờ người bên ngoài tiến vào còn mất quãng thời gian, nhưng mà Thẩm Nghiêm hiển nhiên không chờ được, nhất định phải khẩn trương giúp cậu ấy cầm máu!!

... Trình Tấn Tùng xem bàn tay dính đầy tro bụi của mình, lại nhìn xung quanh —— dưới hoàn cảnh như vậy, làm sao giúp Thẩm Nghiêm cầm máu!!

Hai người khác nhìn dáng dấp Trình Tấn Tùng, cũng đều phục hồi tinh thần lại, người đàn ông được gọi là "thầy Tống" đứng lên nói Trình Tấn Tùng: "Đồng chí, chúng tôi có thể làm gì?"

Trình Tấn Tùng liều mạng để cho mình tỉnh táo lại, hắn nhìn Thẩm Nghiêm một chút, lại quay đầu lại nhìn về phía hai người kia, nói: "Thẩm Nghiêm bị thương vô cùng nghiêm trọng, tôi hiện tại nhất định phải giúp em ấy cầm máu, hai người các anh một người đi qua giúp tôi, một người khác nhìn xung quanh, xem có thể tìm được đường đi ra ngoài không."

"Được, tôi tới giúp cậu." Cái người gọi là thầy Tống kia nói. Mà một người trẻ tuổi khác cũng trả lời ngay: "Tôi đi tìm đường!"

"Được!"

Người trẻ tuổi kia kéo cái chân thương tổn đi ra, Thầy Tống thì lại đứng ở bên người Trình Tấn Tùng hỏi: "Bây giờ chúng ta phải làm gì?"

"Chúng ta trước tiên cần phải tìm đồ làm sạch tay" Trình Tấn Tùng mới vừa dùng áo lót lau chùi tay, nhưng mà tro bụi dính trên tay quá nhiều, lau thế nào cũng không sạch sẽ. Hắn dò xét bốn phía, hy vọng có thể tìm được nước. Thầy Tống kia nhìn động tác này Trình Tấn Tùng, cũng hiểu ra, hắn cũng cùng nhìn xung quanh, sau đó, đột nhiên chạy vội tới một chỗ mang tới một bình nước lọc.

"Cái này được không?"

"Được!" Trình Tấn Tùng cầm lấy, vặn ra nắp bình: "Rửa tay! Hai chúng ta phải rửa tay thật sạch!"

"Được..." Thầy Tống lập tức dựa theo yêu cầu đi làm.

Rửa sạch tay, Trình Tấn Tùng lần thứ hai ngồi xổm bên cạnh Thẩm Nghiêm, chỉ trong chốc lát, Thẩm Nghiêm so với vừa nãy càng lộ vẻ suy yếu, nhưng vẫn không rơi vào trạng thái hôn mê, Trình Tấn Tùng nói với Thẩm Nghiêm: "Thẩm Nghiêm, hiện tại anh phải giúp em cầm máu, có thể sẽ có chút đau, em phải chịu đựng, tuyệt đối đừng ngủ thiếp đi, biết chưa?"

Thẩm Nghiêm khó khăn hô hấp, chậm rãi nháy đôi mắt một cái.

"Được." Trình Tấn Tùng hít vào một hơi thật sâu, lần thứ hai nhìn về phía vết thương Thẩm Nghiêm. Hắn nhẹ nhàng gạt ra mảng da bị thương tích, rõ ràng mà nhìn thấy Thẩm Nghiêm đã bị gẫy xương xườn, một đoạn xương đã đâm vào trong mạch máu. Mạch máu đã bị nứt ra, máu từ vết nút đang nhanh chóng tuôn ra ngoài. Tuy rằng cũng không hiểu y học lắm, nhưng Trình Tấn Tùng cũng có thể rõ ràng, hiện tại nhất định phải ngăn lại dòng máu đang chảy. Vì vậy Trình Tấn Tùng cắn răng một cái, thò tay đi vào, nắm lấy mạch máu kia.

Một khắc kia sờ vào, không biết có phải ảo giác Trình Tấn Tùng hay không, hắn chỉ cảm thấy thân thể Thẩm Nghiêm đột nhiên chấn động một chút.

Trên tay truyền đến cảm giác ấm áp, còn có một chút trơn trượt, Trình Tấn Tùng chỉ cảm thấy tay mình đều đang phát run. Biện pháp như thế thực sự quá mức nguyên thủy, thế nhưng hiện tại chỉ có thể làm như vậy, bằng không dựa theo tốc độ máu chảy hiện tại, Thẩm Nghiêm tuyệt đối không thể chờ người cứu viện đến. Trình Tấn Tùng sử dụng khí lực toàn thân duy trì lực tay ổn định, sau đó bắt đầu tìm kiếm xem có thể tìm được đồ vật ngăn lại mạch máu không.

"Đồng chí, cậu tìm cái gì?" Thầy Tống hỏi.

Trình Tấn Tùng tìm tòi ở trên người ở đối phương cùng trên người mình, cuối cùng chú ý tới dây thừng trên mũ áo khoác của mình.

"Anh" Trình Tấn Tùng nói với thầy Tống: "Đưa tay phải anh lại đây!"

Thầy Tống lập tức làm theo.

"Dùng ngón tay cái cùng ngón tay trỏ của anh, nắm vào chỗ tôi đang nắm

Nghe được câu này, vị thầy Tống kia theo bản năng mà cúi đầu liếc mắt nhìn vết thương Thẩm Nghiêm, thân thể hắn không tự chủ run một cái, nhưng mà hắn vẫn đưa tay ra.

"Đúng, chính là chỗ này, " Trình Tấn Tùng cầm lấy tay hắn chỉ đạo một chút: "Cẩn thận, đừng dùng lực quá lớn..."

Hoàn thành công tác.

Nhìn thấy huyết quản không có chảy máu, Trình Tấn Tùng hơi hơi thả lỏng, hắn lập tức kéo xuống dây thừng trên mũ áo khoác của mình, dùng nước rửa nó sạch sẽ, sau đó cẩn thận dò vào trong vết thương, buộc chặt mạch máu kia lại.

Máu tạm thời dừng chảy.

Trình Tấn Tùng thở dài một hơi, sau đó nói với thầy Tống: "Đem áo khoác anh cởi ra!"

"À, được!"

Trình Tấn Tùng đem áo khoác của hai người che ở trên người Thẩm Nghiêm. Hiện tại cậu ấy mất máu quá nhiều, nhiệt độ sẽ giảm xuống, như vậy có thể có trợ giúp cậu ấy giữ ấm —— trước mắt hắn có thể làm, chỉ sợ cũng chỉ làm được bấy nhiêu nhiêu thôi.

Làm xong tất cả những thứ này, Trình Tấn Tùng một lần nữa ngồi xổm bên người Thẩm Nghiêm, giờ khắc này Thẩm Nghiêm đã nhắm hai mắt lại. Trình Tấn Tùng vừa thấy trong lòng sốt ruột, vội vã vỗ nhẹ hai má Thẩm Nghiêm, vội vàng thấp giọng hô lên: "Thẩm Nghiêm?"

Thẩm Nghiêm hơi lim dim mắt, mí mắt hơi giật giật, tựa hồ vẫn chưa hoàn toàn hôn mê.

"Thẩm Nghiêm, chịu đựng! Em có thể làm được, nhất định phải kiên trì lên! Người bên ngoài lập tức sẽ tiến vào tới cứu chúng ta."

Đôi mắt Thẩm Nghiêm giật giật, nhưng mà vẫn không có mở mắt ra.

"Thẩm Nghiêm, em còn nhớ rõ không? Em đã đồng ý với anh rồi, chờ vụ án này kết thúc, em phải cùng anh đi xem phim, em không thể nói không giữ lời." Trình Tấn Tùng nắm tay phải của Thẩm Nghiêm, để vào gò má của mình, làm cho cậu ấy cảm giác được hắn. Hắn tiếp tục ở bên tai Thẩm Nghiêm thấp giọng nói: "Anh còn đáp ứng em, sau này em muốn làm gì, anh sẽ cùng em làm, anh sẽ nấu cơm cho em, còn có thể cùng em làm việc, phá án... Thẩm Nghiêm, trước đây em chỉ có một mình, nhưng bây giờ em có em trai, có anh rồi, em rất vất vả mới có được tất cả những thứ này, hiện tại từ bỏ, em cam tâm sao?!..."

Trình Tấn Tùng ở bên tai Thẩm Nghiêm không ngừng mà nói, hoàn toàn không để ý xung quanh còn có người khác tồn tại. Hiện tại trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, chính là muốn cổ vũ Thẩm Nghiêm sống tiếp...

Vị thầy Tống kia nghe Trình Tấn Tùng nói những lời này với Thẩm Nghiêm, trong ánh mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng mà hắn cũng không có lên tiếng, chỉ là nhẹ nhàng rời đi, đi tìm lối ra.

Thời khắc nguy cấp, từng giây từng phút dài dằng dặc giống như một thế kỉ. Cũng không biết là qua bao lâu, "Rầm" một tiếng, lối ra bị ngăn chặn rốt cục cũng được mở ra.

"Có bác sĩ ở đấy không! Mau vào đây! Thẩm Nghiêm bị thương!!" Trình Tấn Tùng hướng bên ngoài kêu to, hắn mừng rỡ mà cúi thấp đầu: "Thẩm Nghiêm, người cứu chúng ta đến rồi."

Trình Tấn Tùng nói xong lại im bặt —— bởi vì hắn phát hiện, lúc này Thẩm Nghiêm yên tĩnh nằm ở nơi đó, tựa hồ đã vô tri giác.

"Thẩm Nghiêm!!"...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK