• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đúng a, không cần đi ứng phó người khác, không cần đi suy đoán hắn nói câu nào là thật, câu nào là giả, người chết chỉ biết nói thật, không giống như người sống, nói lời không thật lòng."

Chương 42: Khúc mắc.

Hai người cùng Tần Khải trở lại văn phòng lớn, phát hiện Tưởng Duệ Hằng cũng ở đây. Giờ khắc này Tưởng pháp y ngồi trước máy vi tính, đứng bên cạnh hắn còn có Phương Lễ Nguyên cùng Giang Lệ, hai người đang nhìn vào màn hình máy vi tính nhìn đến cau mày. Nhìn thấy Thẩm Nghiêm lại đây, Phương Lễ Nguyên quay đầu lại nói: "Lạc Hải lại bắt đầu giằng co ở trên mạng, Duệ Hằng có phát hiện." Nói xong, hắn nghiêng người né ra, để vị trí trống cho Thẩm Nghiêm.

"Sáng sớm hôm nay tôi vừa rời giường liền phát hiện trên weibo có rất nhiều người tag tôi, tôi vừa nhìn dĩ nhiên đều là cùng một bản tin." Tưởng Duệ Hằng nói xong, đem màn hình đưa lại đây.

Trên màn hình xuất hiện một bài viết, người viết bài này chính là "Toà soạn báo XX", chính là toà soạn báo lần trước đưa tin Lạc Hải nguyền rủa giết người, lần này cái tin tức này còn dọa người hơn, (Liệt hoả hừng hực, thần uy nguyền rủa tái hiện). Bài viết nói ngày hôm trước thành phố S phát sinh một vụ hỏa hoạn là bởi vì Lạc đại sư nguyền rủa mà thành. Bởi vì một người bất mãn Lạc đại sư giúp đỡ người ta bất bình dùm, tới tận cửa uy hiếp, Lạc đại sư vì vậy mà hạ nguyền rủa trừng phạt người này. Hơn nữa, bên trong tin tức có nói, có người không đồng tình với cách làm của Lạc đại sư. Còn nói hỏa hoạn sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng của nhiều người khác, Lạc đại sư giải thích lời nguyền rủa của ông ta chỉ nhằm vào một người, bởi vậy cũng chỉ có thể trừng phạt một người, những người khác tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà chết. Người đưa tin vẫn trước sau như một bảo trì trạng thái trung lập, nhưng là cuối cùng lại nhắc tới "Sẽ chờ lực lượng cảnh sát đưa ra một kết luận chính xác".

"Bởi vì bạn trên mạng đều biết tôi làm ở cục cảnh sát, vì vậy liền tag tôi vào vụ này." Tưởng Duệ Hằng nói: "Tin tức này hiện tại ở trên mạng lưu truyền cực kỳ nhanh, tôi phỏng chừng e sợ rất nhanh sẽ có người tìm tới các cậu, các cậu tốt nhất nên nghĩ kỹ biện pháp ứng phó."

Thẩm Nghiêm liếc mắt nhìn, cái tin tức này lượng chia sẻ đã đạt đến 16549 lần, bình luận càng ngày càng cao tới 28908 đợt bình luận. Nhìn lại một chút bình luận của mọi người phía dưới, nghi vấn, khen hay, mắng cảnh sát, thậm chí cầu bái sư học nghệ, đủ các loại giọng điệu.

Trình Hải Dương tức giận đến mắng to: "Tiên sư nó, cái tờ báo XX này có phải là muốn ăn đòn không! Đăng cái tin tức không chính xác này, còn ngại không đủ loạn à?!"

Sắc mặt Thẩm Nghiêm cũng không tốt. Anh cau mày nhìn lại tin tức một lần, tuy rằng toàn bộ tin tức đều không có đưa ra tên thật, thế nhưng người có quan tâm đều biết đến, gần đây truyền thông đưa tin sự kiện hỏa hoạn chỉ có gia đình La Chí Cường, hơn nữa tin tức La Chí Cường trọng thương nhập viện cũng đã được truyền ra trên mạng, cho nên đem hai việc liên hệ với nhau không khó khăn một chút nào. Anh quét mắt xuống phần bình luận phía dưới, quả nhiên đã có người suy đoán ra người đe doạ Lạc Hải kia chính là La Chí Tường. Sau đó đã có người liên hệ tới chuyện lần trước tập đoàn Bằng Trình ép buộc người dân di dời, nói La gia hại người cuối cùng hại mình, hiện tại gặp phải báo ứng. Cái bình luận này còn nhận được rất nhiều tán đồng.

Phương Lễ Nguyên nói với Thẩm Nghiêm: "Chúng ta thật sự phải quản những người này, không thể để cho bọn họ tuỳ tiện quấy rối chúng ta như thế.

Thẩm Nghiêm gật gật đầu, quay đầu hướng mấy người nói: "Lễ Nguyên, Hải Dương, hai người cậu đi đến toà soạn báo XX một chuyến đi, để cho bọn họ đừng đăng tin mấy lời đồn chưa được chứng thực; Tần Khải, Giang Lệ, hai người các cậu đi một chuyến đến nhà Lạc Hải, hỏi một chút ông ta xảy ra chuyện gì, nếu như ông ta thật sự có video của La Chí Cường, chúng ta cũng muốn xem đến tột cùng ông ta thù hận La gia nhiều như thế nào.

"Rõ."

Bốn người phân công nhau làm nhiệm vụ, Tưởng Duệ Hằng không lập tức đi, hắn thấy Thẩm Nghiêm hỏi: "Vụ án này rất vướng tay chân?"

Thẩm Nghiêm nở nụ cười: "Cũng không đến nỗi, chỉ là quấy rối tương đối nhiều người, luôn cảm thấy có người muốn nắm mũi chúng ta dẫn đi."

Tưởng Duệ Hằng gật gật đầu: "Thời đại này chính là như vậy, tất cả mọi người cảm thấy đều cảm thấy bản thân lợi hại, người khác thất bại là vì bọn họ dốt nát, chỉ cần mình ra tay liền nhất định có thể thành công. Kỳ thực tất cả những người nghĩ như vậy cuối cùng đều sẽ bị chết rất thảm."

Thẩm Nghiêm gật gật đầu, xác thực, hiện tại kỹ thuật trinh sát hình sự càng ngày càng phát đạt, các loại hệ thống theo dõi cũng càng thêm hoàn thiện, vụ án khó bao nhiêu, chỉ cần toàn lực đi thăm dò, sẽ có cơ hội tra được. Đương nhiên, trong này pháp chứng cống hiến tuyệt đối không nhỏ.

Vì vậy Thẩm Nghiêm mở miệng: "Trong này cũng có công lao của anh, trước khi tôi điều đến thành phố S có nghe nói pháp chứng và pháp y ở đây rất lợi hại."

"Ừ, Tấn Tùng bọn họ không sai, mấu chốt là phía trên chịu đầu tư tiền, bọn họ cũng chịu làm." Tưởng Duệ Hằng nhìn Thẩm Nghiêm: "Cậu khả năng không biết đi, năm đó cha Tấn Tùng chính là thầy giáo khoa giám định, lúc trước tổ pháp chứng cục chúng ta cũng là dưới sự chỉ đạo của lão gia tử tạo dựng lên. Học trò của lão gia tử khắp thiên hạ, mỗi người bọn họ đều có danh tiếng trong xã hội, cho nên tổ pháp chứng cục chúng ta mới có thể lấy được nhiều hệ thống máy móc tiên tiến như vậy." Nói đến đây, Tưởng Duệ Hằng xấu xa nói: "Nếu không có những dụng cụ kia, Trình Tấn Tùng bọn họ cũng chỉ có thể giương mắt nhìn."

Thẩm Nghiêm vừa nghe, nhịn không được cười lên: "Anh là đang ám chỉ, anh so với bọn họ tương đối tiết kiệm tiền?"

"Tôi so với bọn họ làm gì, một máy giải phẫu, một con dao, cơ bản có thể giải quyết xong vấn đề." Tưởng Duệ Hằng nghiêm trang gật gật đầu.

Thẩm Nghiêm cười cười, đưa ra một cái vấn đề đã sớm muốn hỏi: "Tại sao anh lại muốn làm pháp y."

"Bởi vì bớt lo."

"Bớt lo?"

"Đúng a, không cần đi ứng phó người khác, không cần đi suy đoán hắn nói câu nào là thật, câu nào là giả, người chết chỉ biết nói thật, không giống như người sống, nói lời không thật lòng." Tưởng Duệ Hằng nghiêng người dựa vào bàn, khóe miệng mang theo nụ cười bất cần đời, chỉ là ánh mắt kia tựa hồ lộ ra một ít thất lạc.

Thẩm Nghiêm nhìn Tưởng Duệ Hằng, trong lòng có chút bất ngờ. Trước đây anh không tiếp xúc nhiều với Tưởng Duệ Hằng, vừa tới cục cảnh sát anh chỉ chú ý tới vị pháp y này mặc quần áo rất đáng chú ý, cuộc sống có vẻ rất phóng túng, có thể nói là người biết hưởng thụ nhất trong cục cảnh sát. Thẩm Nghiêm luôn cảm thấy một người như vậy cần phải đi công ty lớn làm thủ lĩnh, mà không phải tiến vào cục cảnh sát còn làm pháp y —— đương nhiên, Tưởng Duệ Hằng còn là một pháp y tương đối xứng chức, chuyên nghiệp kỹ thuật không nói, hơn nữa hắn còn rất nổi tiếng trên mạng, ở trên mạng có lượng lớn fan gâm mộ; sau đó trong lúc vô tình gặp được hắn đi cùng với một người đàn ông khác, lại nghe Trình Tấn Tùng nói ra tính hướng thật sự của hắn, càng thấy hắn là một người tương đối lớn mật tuỳ tính, mà hôm nay thời điểm nhìn biểu tình của hắn nói lời này, Thẩm Nghiêm phát hiện, có lẽ người này chẳng hề biểu hiện thoải mái tự tại như bên ngoài. Là vì vấn đề tính hướng tạo thành ảnh hưởng đối với hắn?

Hai người cứ như vậy mà yên tĩnh lại, trầm mặc một hồi, vẫn là Tưởng Duệ Hằng trước tiên phục hồi tinh thần lại, hắn ngồi thẳng lên nói: "Được, nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi, đi về trước, cậu làm chuyện của cậu đi."

"Được rồi, ngày hôm nay cám ơn anh." Thẩm Nghiêm đưa hắn đi ra ngoài.

Tưởng Duệ Hằng vô tình cười cười, sau đó lại nghĩ tới cái gì, tiếp tục nói: "Ồ đúng rồi, cậu rảnh rỗi có thể đi đến chỗ Tấn Tùng nhìn xem, tôi vừa nãy đi ngang qua chỗ bọn họ nhìn thấy đám người kia đang làm kiểm tra vật chứng, lúc này chắc có kết quả rồi."

Thẩm Nghiêm nghe được câu này không khỏi sững sờ: văn phòng pháp y của Tưởng Duệ Hằng là ở lầu sáu, mà tổ pháp chứng ở lầu bảy, mà tổ trọng án lại ở lầu năm, hắn đến tổ trọng án làm sao lại "Đi ngang qua" tổ pháp chứng?...

Nhưng mà, không chờ anh đặt câu hỏi, Tưởng Duệ Hằng cũng đã phất tay một cái, quay người rời đi.

Tiễn Tưởng Duệ Hằng đi, Thẩm Nghiêm đứng ở cửa thang máy do dự, bản thân có muốn đi lên hỏi Trình Tấn Tùng một chút không? Lý trí nói cho anh biết đi qua cũng là bàn công việc, không thể bình thường hơn được; nhưng mà về tình cảm, anh có ý nghĩ —— hoặc là nói không dám —— đi gặp Trình Tấn Tùng. Ngày đó sau khi Khương Kiến Đông rời đi, Thẩm Nghiêm đã từng nghĩ lại, chính mình đã làm những gì, mới để cho Khương Kiến Đông phát hiện anh có tình cảm với Trình Tấn Tùng. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có khả năng vẫn là động tác biểu tình của anh làm lộ ra tin tức này. Nghĩ tới một điểm này, Thẩm Nghiêm cảm thấy có chút sợ sệt, anh sợ có thêm người phát hiện bí mật này —— dù sao, không phải ai cũng có thể tiếp thu tình cảm của người đồng giới. Tuy nói những người khác không nhạy cảm như Khương Kiến Đông, thế nhưng anh không dám mạo hiểm như vậy. Anh không được hào hiệp như Tưởng Duệ Hằng, anh càng không muốn quấy nhiễu đến cuộc sống của Trình Tấn Tùng. Tuy rằng Trình Tấn Tùng không kì thị đồng tính luyến ái, mà cũng không biểu thị chính hắn có thể tiếp thu một người đàn ông.

Nghĩ tới đây, Thẩm Nghiêm tự giễu cười cười: Thẩm Nghiêm a Thẩm Nghiêm, từ nhỏ đến lớn, không phải mày đã học cách giấu đi tâm tư thật sự của bản thân hay sao, tuyệt đối không được để cho Trình Tấn Tùng biết tâm tư của mày? Lần này, mày cũng nhất định có thể làm được...

Nghĩ tới đây, Thẩm Nghiêm giống như hạ quyết tâm, anh đi về phía thang máy, không phải hướng lên trên, mà là hướng phía dưới, rời đi...

Thẩm Nghiêm lái xe lần thứ hai đi đến tập đoàn Bằng Trình, anh muốn tìm La Đỉnh Hưng nói chuyện. Sự kiện lần này, rõ ràng cho thấy có người muốn làm xấu mặt tập đoàn Bằng Trình. Từ phản ứng của người nhà họ La cùng kết quả sau đó điều tra được, lời Lạc Hải nói cũng không phải không có nguyên nhân, như vậy nói cách khác, người này là một người có thù hận với tập đoàn Bằng Trình hoặc là La gia, hơn nữa hắn còn rất am hiểu về tập đoàn Bằng Trình. Dựa vào sự khôn khéo của La Đỉnh Hưng, hẳn là ông ta cũng có hiểu biết về người này.

Thẩm Nghiêm đi vào cao ốc bất động sản Bằng Trình, người đón tiếp hiển nhiên cũng không nhớ ra anh, sau khi nghe anh nói xong, hơi mang vẻ áy náy nói: "Xin lỗi, chủ tịch La bây giờ không có ở công ty."

"Ông ấy có nói lúc nào thì trở về hay không?"

"Không có..."

"Vậy ông ta đi đâu làm cái gì?"

"Cái này... Chủ tịch cũng chưa nói."

Nghe đến đó, khoé miệng Thẩm Nghiêm lộ ra một nụ cười. Bộ dạng trốn tránh này anh thực sự thấy quá nhiều. Vì vậy anh giả bộ sừng sộ, tăng thêm chút ngữ khí mà nói: "Gọi điện thoại cho chủ tịch các người, nói cho ông ta biết trốn tránh như thế không có tác dụng đâu, tôi là tới tìm hiểu tình huống, không phải đến gây phiền phức, ông ta cứ như vậy, là tự mình hại mình."

"Ông ấy không phải trốn tránh không gặp mà là thực sự có chuyện." Thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến, Khương Kiến Đông chẳng biết lúc nào đứng ở phía sau Thẩm Nghiêm

Thẩm Nghiêm nhìn về phía Khương Kiến Đông, chỉ thấy vẻ mặt Khương Kiến Đông không giống lúc trước, mà là hiện ra nghiêm túc, tựa hồ còn có chút trầm trọng. Thẩm Nghiêm suy đoán hắn đại khái còn nhớ đến chuyện lần trước, vì vậy cũng không đổi sắc mặt, nói: "Vậy sao? Vậy Khương tiên sinh hẳn phải biết La chủ tịch đi nơi nào đúng không?"

Khương Kiến Đông liếc mắt nhìn Thẩm Nghiêm, lại nhìn một chút nhân viên trực ban mang theo vẻ mặt căng thẳng đứng phía sau Thẩm Nghiêm, quay đầu lại nói với Thẩm Nghiêm: "Đội trưởng Thẩm, chúng ta đi ra ngoài đàm luận."

Hai người đi tới bên ngoài cao ốc, Thẩm Nghiêm dừng bước lại, hỏi: "Hiện tại có thể nói đi?"

Khương Kiến Đông cũng dừng bước lại, mở miệng nói rằng: "Sáng sớm hôm nay bệnh viện gọi điện thoại tới, nói bệnh tình La Chí Cường xuất hiện chuyển biến xấu."

"Cái gì?!"

"Là vết thương bị nhiễm trùng, sáng sớm bệnh viện đã cứu chữa một lần, bác sĩ nói tình huống không quá lạc quan." Biểu tình Khương Kiến Đông nghiêm túc, hiển nhiên không phải là đang nói dối: "La Đỉnh Hưng vừa nghe đến liền lập tức chạy tới. Tôi phỏng chừng, trước khi La Chí Cường không thoát khỏi nguy hiểm, ông ấy cũng sẽ không trở về. Mấy người trong công ty cũng dự định đi bệnh viện nhìn, hay là cậu về trước đi."

Thẩm Nghiêm phát hiện Khương Kiến Đông cầm trong tay chìa khóa xe, biết đến hắn đại khái cũng phải đi bệnh viện, anh đánh giá một chút, lại nói với Khương Kiến Đông: "Có phải anh đi bệnh viện không? Tôi cũng đi."

Khương Kiến Đông quan sát Thẩm Nghiêm liếc mắt một cái, cuối cùng gật gật đầu.

Hết chương 42.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK