• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Tấn Tùng là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Đại khái là làm cảnh sát lâu năm phản xạ có điều kiện cũng nhanh hơn người khác, người còn chưa tỉnh táo, tay cũng đã tự giác sờ về phía đầu giường, cầm lấy điện thoại di động đang vang lên ong ong.

"Alo..."

Bên kia truyền tới một âm thanh quen tai: "Alo? đội trưởng Thẩm?... Ôi chao không đúng... anh là tổ trưởng Trình?" Người kia có điểm nghi hoặc tự nhủ: "Kỳ quái... Tôi rõ ràng gọi số điện thoại của đội trưởng Thẩm mà nhỉ?"

Nghe thấy câu này, Trình Tấn Tùng lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều. Hắn mở mắt xem điện thoại di động trong tay mình —— quả nhiên là của Thẩm Nghiêm! Mà hiển thị trên điện thoại di động người gọi điện chính là Bành Phúc Thạch.

Trời ạ!

Lần này Trình Tấn Tùng hoàn toàn tỉnh táo lại. Lúc này hắn mới nhớ tới, ngày hôm qua bọn họ đã thương lượng cùng cảnh sát Tiểu Bành, sáng sớm hôm nay tám giờ xuất phát. Trình Tấn Tùng nhìn đồng hồ đeo tay, hiện tại đã là tám giờ năm phút.

Xong đời, lần này ngủ quên —— Trình Tấn Tùng nghĩ như thế, liền vội vàng ngồi dậy.

Hắn ngồi dậy thì không cảm thấy gì thế nhưng người bên cạnh lại không hài lòng. Trình Tấn Tùng chỉ cảm thấy trong lòng động nhẹ một cái, cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy Thẩm Nghiêm đang ở bên người mình ngủ say, đại khái là cảm thấy Trình Tấn Tùng lộn xộn làm cho không thoải mái, hai tay Thẩm Nghiêm càng ôm chặt eo Trình Tấn Tùng, cũng đem đầu của mình chôn vào hõm vai Trình Tấn Tùng.

Hành động vô ý thức có chút trẻ con ỷ lại không muốn xa rời như vậy, khiến cho trong lòng Trình Tấn Tùng nhất thời cảm thấy hạnh phúc.

Mà lúc này, điện thoại di động lại truyền tới tiếng nói chuyện, cảnh sát Tiểu Bành còn đang gọi: "Này? Alo?"

"À, cảnh sát Bành, là tôi." Trình Tấn Tùng phục hồi tinh thần lại, vội vã cầm điện thoại lên, đè thấp âm thanh một chút nói: "Đội trưởng Thẩm đang rửa mặt... Xin lỗi hai chúng tôi ngủ quên, thật không tiện, cậu chịu khó đợi một lát chúng tôi sẽ ra ngay."

Nghe thấy Trình Tấn Tùng nói như vậy, cảnh sát Tiểu Bành lập tức cũng hạ thấp giọng, hắn có chút áy náy mà nói: "Ôi, có phải tôi đánh thức hai người không?"

"Không không, chúng tôi đã tỉnh rồi, thật không tiện làm phiền cậu chờ một chút!"

"Không sao đâu, không cần vội. Các anh cứ bình tĩnh, tôi ở cửa hàng bán đồ ăn sáng đối diện khách sạn chờ các anh."

"Được được!"

Trình Tấn Tùng cúp điện thoại, vội vàng lay lay Thẩm Nghiêm: "Thẩm Nghiêm, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi! Muộn rồi!"

Thẩm Nghiêm vốn đang ngủ, thế nhưng nghe thấy từ "muộn rồi", trong nháy mắt mở mắt ra.

Trình Tấn Tùng thấy Thẩm Nghiêm mở mắt ra, cười khổ mà nói: "Ngày hôm qua không phải chúng ta đã hẹn cảnh sát Tiểu Bành tám giờ sao, hiện tại đã hơn tám giờ rồi, cảnh sát Tiểu Bành cũng đến rồi...."

"Cái gì?!" Thẩm Nghiêm đột nhiên ngồi dậy, cùng rồi lại "A——" một tiếng, đột nhiên cúi người xuống.

"Làm sao vậy?" Trình Tấn Tùng sợ hãi, vội vã đỡ lấy.

"Không có chuyện gì, em không sao." Thẩm Nghiêm không chịu ngẩng đầu, lỗ tai có chút hơi đỏ lên.

Nhìn thấy dáng vẻ ấy của Thẩm Nghiêm, Trình Tấn Tùng nhanh chóng hiểu được, hắn nhẹ giọng hỏi: "Là chỗ kia không thoải mái?"

"Không em không sao." Thẩm Nghiêm lúng túng trả lời một câu, lần thứ hai ngồi dậy, chậm rãi xuống giường.

Hạ thân truyền đến một cảm giác quái dị —— kỳ thực ngày hôm qua Trình Tấn Tùng làm công tác chuẩn bị rất đầy đủ, hơn nữa hai người đều biết ngày hôm nay có công tác, cũng không có túng dục quá độ. Nhưng dù sao cũng là lần thứ nhất, thân thể cũng không hoàn toàn thích ứng, Thẩm Nghiêm chỉ cảm thấy vừa đi dưới thân cảm giác được một chút khác thường, hơi có chút không thoải mái.

"Thế nào? Vẫn khó chịu sao?" Trình Tấn Tùng đi tới, lo âu nhìn Thẩm Nghiêm.

Thẩm Nghiêm lắc đầu một cái, nhìn thấy bộ dạng Trình Tấn Tùng vẫn chưa yên tâm, anh hơi cười nói: "Không có chuyện gì, lát nữa sẽ tốt thôi."

Trình Tấn Tùng nhìn động tác Thẩm Nghiêm rõ ràng chậm hơn lúc thường, trong lòng không khỏi gợi lên một tia hổ thẹn. Hắn nói với Thẩm Nghiêm: "Ngày hôm nay còn phải ngồi xe đấy, nếu không anh nói một tiếng với cảnh sát Tiểu Bành, để em nghỉ ngơi một chút, buổi chiều hai chúng ta mới đi."

"Không được!" Thẩm Nghiêm lập tức phản đối: "Thời gian này của chúng ta vốn là không nhiều, nếu như nghỉ ngơi thì càng tốn thời gian. Anh yên tâm, em không sao."

Tuy rằng Trình Tấn Tùng còn có chút bận tâm, nhưng chung quy vẫn không ngăn được tính cách bướng bỉnh Thẩm Nghiêm, không thể làm gì khác hơn là thở dài thỏa hiệp. Tuy rằng Trình Tấn Tùng cũng không hối hận đêm qua đã cùng Thẩm Nghiêm làm chuyện đó, nhưng khi nhìn dáng vẻ hiện tại của Thẩm Nghiêm, trong lòng ít nhiều gì vẫn có chút áy náy. Hiện tại, chỉ có hi vọng công tác ngày hôm nay không cần quá cực khổ.

Không tới 5 phút, hai người đã chuẩn bị xong xuôi, chạy tới cửa hàng bán đồ ăn sáng đối diện khách sạn. Cảnh sát Tiểu Bành đã chọn bàn ngồi trước, trên bàn đã bày xong bữa sáng.

Nhìn thấy hai người xuất hiện, cảnh sát Tiểu Bành đứng lên: "Đội trưởng Thẩm, tổ trưởng Trình, vừa nãy thật không tiện, đánh thức hai người. Tôi quên mất hai ngày nay hai anh quá mệt mỏi, cần phải để cho hai anh nghỉ thêm một lát mới đúng."

"Không sao đâu, cũng tại chúng tôi ngủ quên mất." Hai người vốn là bởi vì ngủ quên mà có chút chột dạ, nghe đến cảnh sát Tiểu Bành nói như vậy, càng là cảm thấy thật không tiện. Vì vậy hai người cấp tốc ngồi xuống, cúi đầu ăn sáng.

Ăn xong điểm tâm, ba người liền lên xe, bắt đầu đi tới huyện Lô Tây.

Xe dọc theo quốc lộ đi vào —— Tương tây bên này không có nhiều đường cao tốc, tất cả đều là quốc lộ. Mà đường nơi này hiển nhiên không bằng phẳng bằng phương bắc, xe đi ở trên đường không tránh khỏi xóc nảy.

Trình Tấn Tùng cùng Thẩm Nghiêm ngồi ở phía sau. Trình Tấn Tùng nhỏ giọng hỏi Thẩm Nghiêm: "Thế nào? Chịu được không?"

Thẩm Nghiêm khẽ lắc đầu một cái ra hiệu không có chuyện gì, nhưng thỉnh thoảng anh sẽ di chuyển thân thể một cái, tựa hồ vẫn là ngồi không quá thoải mái.

"Cảnh sát Bành, " Trình Tấn Tùng đột nhiên ló đầu về phía trước, nói: "Có thể phiền cậu lái chậm một chút không? Đội trưởng Thẩm có chút say xe."

"A? Được!" Cảnh sát Tiểu Bành lập tức giảm bớt tốc độ, cảm giác xóc nảy lập tức giảm đi rất nhiều.

Cảnh sát Tiểu Bành thông qua gương chiếu hậu nhìn Thẩm Nghiêm, cười nói: "Đội trưởng Thẩm, anh còn say xe à? Lúc thường các anh tra án không phải thường lái xe sao?"

"Ha ha, đúng đấy..." Thẩm Nghiêm lúng túng cười cười, trên tay lại dùng sức ở trên đùi nhéo Trình Tấn Tùng một cái—— lý do của tên này quá không thực tế.

Trình Tấn Tùng đương nhiên cảm thấy trên đùi truyền đến cảm giác đau đớn, hắn lặng lẽ đưa tay đặt lên tay Thẩm Nghiêm, chậm rãi vuốt nhẹ an ủi, ngoài miệng lại cười giải thích với cảnh sát Tiểu Bành: "Đội trưởng Thẩm cậu ấy bình thường không say xe, có thể là hai ngày nay quá mệt mỏi đi..."

Huyện Lô Tây cách thành phố Cát Thủ 50km, cho dù chậm lại tốc độ, đến nơi cũng chỉ dùng một tiếng đồng hồ mà thôi. Sau khi ba người xuống xe, liền trực tiếp chạy về phía nhà hát nơi biểu diễn của vũ đoàn Na Hí nổi tiếng nhất ở đây.

((Na Hí: vở opera dân gian nổi tiếng miền Nam Trung Quốc.)

"Người này chúng ta chưa từng thấy..." Chỉ đạo Trương vũ đoàn Na Hí nhìn bức ảnh Hứa Bằng lắc đầu."Tôi chính là người sinh trưởng ở Lô Tây, người tuổi trẻ bây giờ đa phần đều là đến xem náo nhiệt, người trẻ tuổi chân chính muốn biểu diễn Na Hí căn bản không có mấy người. Nếu quả thật có đứa nhỏ tới hỏi, tôi không thể không có ấn tượng." Ông lão khẳng định nói.

Lại không có —— Trình Tấn Tùng cùng Thẩm Nghiêm nhìn hiện trường biểu diễn náo nhiệt, trong lòng không khỏi nặng trình trịch. Cái tên Hứa Bằng, đến cùng có tới nơi này không?...

Hai ngày, Trình Tấn Tùng cùng Thẩm Nghiêm chạy khắp mấy cái thị trấn ở Tương Tây, đến từng viện bảo tàng văn hoá, nhưng lại không có hỏi thăm được bất cứ tin tức gì liên quan tới Hứa Bằng. Trong lúc hai người đối với dự đoán của bọn họ sản sinh hoài nghi, điều tra cuối cùng bất ngờ có đột phá —— Đại học dân tộc Cát thủ có một vị giáo sư biểu thị, ông ấy đã từng nhận được thư điện tử của Hứa Bằng.

Chuyện này nói đến thật cần phải cảm tạ cảnh sát Tiểu Bành. Vị cảnh sát tuổi trẻ người dân tộc Thổ Gia này đặc biệt thiện lương hơn nữa còn rất nhiệt tình, trong mấy ngày này không chỉ có lái xe chở Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng đi xung quanh tìm kiếm, giúp đỡ hai người tìm kiếm chỗ ăn chỗ ở, còn trợ giúp hai người bày mưu tính kế. Thời điểm nghe tới Trình Thẩm hai người nói Hứa Bằng là sinh viên khoa lịch sử, ở trường lại cảm thấy hứng thú với khoa khảo cổ, cảnh sát Tiểu Bành đột nhiên vỗ đùi, nói: "Đúng rồi! Cát Thủ của chúng tôi cũng có đại học! Hai người nói xem cậu thanh niên kia có phải sẽ liên lạc với giáo sư đại học hay không?" Hai người vừa nghe cảm thấy được cái suy đoán này rất có đạo lý, vì vậy cảnh sát Tiểu Bành liền giúp đỡ liên lạc đại học Cát Thủ, dò hỏi giáo viên chuyên môn, kết quả không nghĩ tới, thật sự có tin tức.

Vị giáo sư này họ Hùng, tên Bỉnh Kim. Ông dùng máy vi tính xách tay để tìm kiếm hòm thư của mình, sau đó mở ra một phong bưu kiện nói: "Nếu không phải còn giữ hòm thư, tôi thực sự không nhớ rõ có chuyện như thế." Ông ta chỉ vào thời gian hiển thị trên màn hình nói: "Đứa nhỏ này là năm năm trước ngày 28 tháng 4 gửi cho tôi một phong thư, nói cậu ta là sinh viên khoa lịch sử, đối với lịch sử dân tộc Tương Tây của chúng tôi cảm thấy vô cùng hứng thú, đặc biệt là phương diện cổ mộ, cậu ta nói muốn tới đây tiến hành khảo sát, để tôi cung cấp một ít kiến nghị cho cậu ta. Lúc đó tôi có gửi một phong thư, giới thiệu cho cậu ta một vài chỗ. Sau đó đứa nhỏ này lại gửi một phong thư nữa, hỏi nếu như cậu ta tới đây, có thể xem một chút tư liệu lịch sử của chúng tôi không. Tôi nói hoan nghênh, sau khi cậu ta tới có thể liên hệ với tôi... Nhưng mà sau đó cậu sinh viên này không có động tĩnh, tôi đoán khả năng cậu ta có chuyện gì đó, không thể tới đây, cũng không có tin tức gì. Ngày hôm nay nếu không phải là các cậu hỏi tới, mà bên trong hòm thư của tôi còn giữ bưu kiện năm đó, chỉ sợ tôi đã quên mấy chuyện này."

Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng xem một bức thư điện tử kia một chút, quả nhiên giống như lời thầy Hùng nói."

Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đứng dậy nói cám ơn Hùng Bỉnh Kim: "Được, cảm ơn ngài cung cấp manh mối trọng yếu cho chúng tôi, giáo sư Hùng."

"Không có gì."

"Giáo sư Hùng, tôi tiễn ngài." Cảnh sát Bành nói với Hùng Bỉnh Kim.

Sau khi hai người kia rời đi, Thẩm Nghiêm nhìn Trình Tấn Tùng, gương mặt nghiêm túc nói: "Nếu như vậy, Hứa Bằng năm đó sợ rằng thật sự không có tới nơi này." Nói đến đây, anh nghi hoặc mà tự nhủ: "Vậy người này năm năm trước đến cùng đi đâu? Tại sao đột nhiên lại không có tin tức?..."

Trình Tấn Tùng không nói gì, hắn nhíu chặt mày, không biết đang suy nghĩ gì, Thẩm Nghiêm thấy biểu tình hắn càng nghiêm túc, không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"

"Thẩm Nghiêm..." Trình Tấn Tùng chậm rãi nói: "Em có nghĩ tới một khả năng khác không, chính là Hứa Bằng kỳ thực đã chết từ năm năm trước..."

"Cái gì?!" Thẩm Nghiêm lấy làm kinh hãi.

"Em không cảm thấy tình huống bây giờ rất kỳ quái sao?..." Trình Tấn Tùng phân tích: "Hiện tại chúng ta chỉ có thể tìm được tin tức liên quan tới Hứa Bằng vào mua hè năm năm trước, sau đó người này lại đột nhiên biến mất không thấy đâu —— kế hoạch khảo sát cậu ta không đi, chuẩn bị muốn học nghiên cứu cũng không học... Mà sau đó, thi thể của cậu ta lại được phát hiện ở thành phố S..." Hắn sâu sắc nhìn Thẩm Nghiêm chậm rãi nói: "Nếu như nói Hứa Bằng bị giết từ năm năm trước, vậy tất cả những điều này đều có thể giải thích được."

"Nhưng... Không phải kết quả xét nghiệm của các anh, nói Hứa Bằng đã chết ba năm?..." Cho đến bây giờ, tổ trọng án suy đoán thời gian tử vong của Hứa Bằng toàn bộ đều dựa vào kết quả xét nghiệm của tổ pháp chứng, tất cả mọi người chưa bao giờ hoài nghi cái kết luận này.

"Cho nên bây giờ anh hoài nghi, có phải là bọn anh xét nghiệm phân tích có chỗ nào có vấn đề không."Trình Tấn Tùng nghiêm túc nói: "Tổ pháp chứng căn cứ tốc độ thi thể bị phá huỷ để suy đoán thời gian tử vong người chết. Thế nhưng thi thể Hứa Bằng là bị ngâm ở bên trong nước, nhiệt độ của nước, thành phần bên trong khoáng sản, đều sẽ ảnh hưởng tốc độ mục nát của thi thể. Hiện tại anh thật sự hoài nghi bọn anh lúc đó quên một nhân tố nào đó, do đó tính toán sai thời gian tử vong..."

Hắn suy nghĩ một phút chốc quay đầu lại nói: "Thẩm Nghiêm, chúng ta khẩn trương về thành phố S, tôi muốn kiểm tra thi thể Hứa Bằng một lần nữa."

Hai người quyết định chủ ý, liền lập tức hành động. Bọn họ hướng cảnh sát Tiểu Bành cảm ơn một tiếng, liền vội vã thu dọn đồ đạc lao tới trạm xe lửa, từ Cát Thủ chạy về Trường Sa. Bởi vì thời điểm hai người đến liền dự định từ Trường Sa mua vé xe lửa về thành phố S, hiện tại nhất định phải thay đổi thời gian vé xe lửa, vì vậy, thừa dịp Trình Tấn Tùng xếp hàng đổi vé, Thẩm Nghiêm gọi điện thoại cho Phương Lễ Nguyên.

"Alo đội trưởng?" Đầu bên kia điện thoại tạp âm rất lớn, nghe thanh âm Phương Lễ Nguyên tựa hồ người ở bên ngoài.

"Lễ Nguyên, là tôi." Thẩm Nghiêm nói: "Bên này chúng tôi điều tra xong rồi, Hứa Bằng từng có kế hoạch tới đây, thế nhưng cuối cùng cũng cũng không đến. Tôi và Tấn Tùng có manh mối mới, chúng tôi đang ngồi tàu hỏa trở lại, trở lại sẽ nói tường tận với mọi người."

Nhưng mà Phương Lễ Nguyên lại không dò hỏi giống như lúc trước, mà là nhanh chóng mà nghiêm túc trả lời: "Trùng hợp vậy các anh hãy mau trở về đi, bên này của chúng ta lại xảy ra vấn đề rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK