Nên đến vẫn phải đến
Chương 54: Đối chất.
Sau khi bắt được Lý Hoành Vĩ, mọi người lập tức tiến hành điều tra bổ sung, trải qua điều tra, Lý Hoành Vĩ vốn là một luật sư của một công ty luật thành phố S, ba tháng trước, thời điểm hắn đang làm giả bằng chứng một vụ án cưỡng dâm thì bị phát hiện, bị phán xử tù một năm có thời hạn, hai năm hoãn thi hành án, đồng thời thu bằng luật sư của hắn. Chuyện này đối với Lý Hoành Vĩ là đả kích vô cùng lớn, hắn bởi vậy bắt đầu thống hận toàn bộ xã hội, cuối cùng quyết định dùng búa để báo thù. Mọi người tìm đến công ty luật hắn từng làm việc, liền tra được ghi chép thẩm vấn hắn, tìm ra được người phát hiện hắn làm giả bằng chứng chính là nữ thủ trưởng của hắn, đại khái cũng là bởi vì nguyên nhân này, làm cho hắn cực kỳ căm hận phụ nữ, cho nên lựa chọn phụ nữ làm đối tượng ra tay. Tổ trọng án tỉ mỉ mà lục soát nhà Lý Hoành Vĩ, không chỉ tìm được thêm một cây búa khác ngoài ban công, còn ở bên trong nhà hắn phát hiện được một cái áo khoác dính máu. Tổ pháp chứng đã kiểm tra ba cây búa này, phát hiện chúng nó hoàn toàn ăn khớp với vết thương trên đầu người chết, hơn nữa, trong đó có một cái có vết tích cải tạo, trải qua thí nghiệm, búa sau khi được cải tạo lực sát thương rõ ràng mạnh hơn. Còn xét nghiệm được vết máu trên áo khoác của Lý Hoành Vĩ, máu kia thuộc về người chết thứ năm Vương Quảng Vi.
Bằng chứng như núi.
Đối mặt chứng cứ xác thực như vậy, Lý Hoành Vĩ tựa hồ cũng hiểu ra, nguỵ biện không có bất kỳ ý nghĩa gì. Bên trong phòng thẩm vấn, hắn vô tình nở nụ cười, nói: "Các ngươi còn muốn tôi nói gì nữa."
Thẩm Nghiêm đem bức ảnh người bị hại ném tới trên mặt bàn: "Mấy người này, đều là anh đánh chết sao?"
Lý Hoành Vĩ đưa ánh mắt thoáng nhìn trên mặt bàn: "Đúng."
"Tại sao giết người khắp nơi?"
"Bởi vì tôi cao hứng."
"Anh cao hứng? Vì cao hứng mà giết người khắp nơi? Anh có nhân tính hay không?!"
Lý Hoành Vĩ lộ ra một nụ cười tà tính: "Nhân tính? Xã hội này còn có tình người sao?! Tôi nhọc nhằn khổ sở liều mạng nhiều năm như vậy, thật vất vả mới làm tới luật sư, thế nhưng chỉ bởi vì phạm sai lầm nhỏ, đám người kia cũng không chịu tha cho tôi còn ép tôi đến đường cùng! Tôi thất nghiệp, sau này cũng không thể làm luật sư, con mẹ nó làm gì có ai quản tôi sống chết ra sao đâu?!"
"Cái gì mà phạm sai lầm nhỏ? Anh là làm giả bằng chứng!" Phương Lễ Nguyên không nhịn được tránh cứ: "Anh thân là một luật sư, biết pháp phạm pháp, nhận tiền hối lộ của kẻ cưỡng dâm, còn trách người ta không tha cho anh?"
"Thời đại này luật sư làm giả bằng chứng đâu chỉ có mỗi mình tôi, ai dám nói luật sư thì hoàn toàn sạch sẽ? Nếu như mấy người kia không tố cáo tôi, tôi sẽ không đi tới tình trạng ngày hôm nay, kết quả người phụ nữ kia không chỉ không giúp tôi, còn tố cáo tôi, để cho toà án tịch thu giấy phép luật sư của tôi? Con mẹ nó quả thực là không cho tôi đường sống! Tôi nhìn thấy phụ nữ liền muốn giết người! Giết một người tâm tình tôi sẽ tốt hơn một chút!" Lý Hoành Vĩ càng nói càng kích động, nói xong lời cuối cùng, hai tay hắn nắm lại hai mắt trợn tròn, trong mắt lóe lên ánh sáng màu đỏ như máu.
Lúc này, Thẩm Nghiêm đột nhiên mở miệng nói: "Vậy Triệu Nghiễm Kiến thì sao, tại sao anh lại giết ông ta?"
"Ai?"
"Triệu Nghiễm Kiến, đừng có nói với tôi, anh giết ai anh cũng không nhớ rõ đi." Thẩm Nghiêm nói một cách lạnh lùng, đem mấy tấm hình ném tới trước mặt Lý Hoành Vĩ.
Lý Hoành Vĩ cầm qua bức ảnh, nhìn một chút, ánh mắt không động. Gã tiện đà đem bức ảnh vứt về trên bàn, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh.
"Tôi còn tưởng rằng cảnh sát các người ghê gớm cỡ nào, thì ra cũng chỉ như vậy thôi."
"Anh có ý gì?"
"Tôi nói các người có khác gì tôi đâu, đều là lừa gạt mà thôi." Lý Hoành Vĩ nói xong, trào phúng mà nở nụ cười: "Ha ha, cũng đúng, thắng làm vua thua làm giặc, tóm được một người, liền đem hết thảy án mạng đều đổ hết lên đầu người đó. Dù sao tôi cũng bị bắt rồi, tôi nhận là được."
Thẩm Nghiêm nhíu mày: "Anh là nói Triệu Nghiễm Kiến không phải anh giết?"
"Không, người là tôi giết."
Phương Lễ Nguyên vỗ bàn một cái: "Rốt cuộc có phải anh giết hay không?"
"Phải." Lý Hoành Vĩ miễn cưỡng kéo dài âm thanh.
Thẩm Nghiêm hiển nhiên có chút hoài nghi lời nói của hắn, vì vậy hỏi: "Tại sao anh lại giết ông ta?"
"Nhìn không vừa mắt thì giết."
"Anh giết ông ta ở đâu?"
"Không nhớ rõ."
"Thời gian"
"Quên mất."
"Anh thành thật một chút cho tôi!" Thẩm Nghiêm vỗ bàn một cái: "Lý Hoành Vĩ tôi cho anh biết, cảnh sát chúng tôi bắt người đều cần có đầy đủ chứng cứ, anh dùng búa giết chúng tôi đã chứng minh được rồi. Thế nhưng tuyệt đối sẽ không đem án mạng của người khác gây ra đổ lên trên đầu anh, anh làm hay không làm, thì phải nói rõ, đừng có mà nói với tôi mấy thứ vô dụng."
Nghe nói như thế, Lý Hoành Vĩ lần thứ hai lộ ra nụ cười không thèm để ý: "Các người đã lợi hại như vậy, vậy thì tự mình đi điều tra đi, " Hắn nhìn Thẩm Nghiêm, gằn từng chữ nói: "Đồng... Chí... Cảnh... Sát"
Bắt đầu vào thời khắc này, Lý Hoành Vĩ một chữ cũng không nói, vô luận hỏi hắn vấn đề liên quan tới người bị hại, hắn cũng không tiếp tục lên tiếng. Thẩm Nghiêm cùng Phương Lễ Nguyên thẩm vấn hắn đã lâu, cũng không thể tiếp tục cạy miệng của hắn.
Từ phòng thẩm vấn đi ra, Thẩm Nghiêm hỏi Phương Lễ Nguyên: "Anh thấy thế nào?"
"Tôi cảm thấy hắn khả năng không phải hung thủ giết Triệu Nghiễm Kiến." Phương Lễ Nguyên nói: "Tôi chú ý một chút, thời điểm anh đưa hắn xem bức hình của Triệu Nghiễm Kiến, hắn tựa hồ hơi kinh ngạc, cảm giác thật giống như hắn chưa từng gặp người này, hơn nữa nghe ý tứ hắn nói, chúng ta cố ý đem vụ án Triệu Nghiễm Kiến đổ lên trên đầu hắn."
Thẩm Nghiêm gật đầu biểu thị đồng ý: "Tôi cũng cảm thấy như vậy, xem ra vụ án Triệu Nghiễm Kiến, còn cần tiếp tục điều tra một chút."
Hai người đang thương lượng, bên kia, Tần Khải từ trong phòng làm việc chạy đến chỗ hai người: "Đội trưởng, cục trưởng gọi điện thoại, bảo anh nhanh chóng qua văn phòng ông ấy một chút."
Thẩm Nghiêm biết đến, nhất định là Vương trưởng muốn biết kết quả hỏi cung, vì vậy anh gật gật đầu, lập tức đi về phía phòng cục trưởng.
Thẩm Nghiêm đi đến cửa phòng làm việc của Vương trưởng, lại phát hiện, Trình Tấn Tùng dĩ nhiên cũng ở đây. Hai người nhìn thấy đối phương đều là hơi run rẩy.
Trình Tấn Tùng nhìn Thẩm Nghiêm gật gật đầu: "Lý Hoành Vĩ khai thế nào?"
Thẩm Nghiêm đè xuống khó chịu trong lòng, gật gật đầu: "Không sai biệt lắm." Anh do dự một chút, tiếp tục nói với Trình Tấn Tùng: "Vương trưởng cũng gọi anh tới?"
"Đúng, Vương trưởng cũng đang nóng lòng chờ kết quả." Hắn nói xong, giơ tay dùng tay làm dấu mời: "Đi thôi, hai chúng ta cùng vào."
Thẩm Nghiêm gật gật đầu, gõ cửa phòng làm việc cục trưởng.
"Vào đi."
Hai người đẩy cửa đi vào. Vương trưởng tựa hồ mới vừa cúp điện thoại, ông thấy là Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng, lập tức vẫy tay để cho hai người vào phòng. Đợi hai người vừa mới ngồi xuống, Vương trưởng liền nhìn Thẩm Nghiêm hỏi: "Thế nào? Lý Hoành Vĩ nhận tội hay chưa?"
Thẩm Nghiêm gật gật đầu: "Hắn đã nhận tội, hắn thừa nhận là bởi vì chuyện hắn bị thu bằng luật sư cho nên sản sinh bất mãn với xã hội. Chúng tôi để người bị hại cùng người chứng kiến xem qua Lý Hoành Vĩ, bọn họ cũng đều xác nhận, chính là người này."
Vương trưởng gật gật đầu, vừa nhìn về phía Trình Tấn Tùng: "Bên các cậu thì sao?"
Trình Tấn Tùng nói: "Chúng tôi đã xét nghiệm ba cây búa tìm được ở nhà Lý Hoành Vĩ, hoàn toàn ăn khớp với vết thương trên đầu người bị hại, ngoài ra chúng tôi cũng đã xét nghiệm vết máu trên áo khoác của Lý Hoành Vĩ cũng chứng thực là của người bị hại. Còn có tang vật đều thuộc về người bị hại, ngoại trừ không có đồ vật của người chết đầu tiên là Tiền Phượng Thanh và người thứ ba Triệu Nghiễm Kiến, đồ vật của những người khác đều ở bên trong."
Nghe đến Trình Tấn Tùng nói câu cuối cùng, Thẩm Nghiêm mới vừa nghi hoặc trong lòng giờ đã rõ ràng, vì vậy anh nói: "Vương trưởng, tôi có điểm hoài nghi, Triệu Nghiễm Kiến không phải bị Lý Hoành Vĩ giết."
Lời vừa nói ra, Vương trưởng cùng Trình Tấn Tùng đều có chút bất ngờ.
"Xảy ra chuyện gì?" Vương trưởng hỏi.
"Chúng tôi mới vừa hỏi Lý Hoành Vĩ về Triệu Nghiễm Kiến, hắn rất thoải mái nói ra chuyện giết những người khác, nhưng là với Triệu Nghiễm Kiến, tôi phát hiện hắn tựa hồ cũng không biết rõ lắm, lời trong lời ngoài của hắn tựa hồ cảm thấy chúng ta đang quy chụp tội danh cho hắn, tôi hoài nghi, cái chết của Triệu Nghiễm Kiến là do người khác làm."
Vương trưởng một bên nghe Thẩm Nghiêm nói một bên liếc nhìn hồ sơ trên mặt bàn, ông nhìn một hồi, lại nhấc mắt nhìn về phía Trình Tấn Tùng: "Tấn Tùng, cậu thấy thế nào?"
Trình Tấn Tùng cũng đang hồi tưởng vụ án, nghe đến Vương trưởng hỏi hắn, liền nói: "Dựa vào kết quả kiểm nghiệm bên này của chúng tôi, trong nhà Lý Hoành Vĩ có ba cây búa, xác thực không có cái nào trùng khớp với vết thương trên đầu Triệu Nghiễm Kiến, thế nhưng Lý Hoành Vĩ đã cải tạo cây búa, hình dáng cái búa đã phát sinh ra biến hóa, chúng tôi không có cách nào xác định hình dáng cũ của cây búa ra sao. Kỳ thực không riêng gì Triệu Nghiễm Kiến, hai người bị hại trước là Tiền Phương Thanh và Phụng Ly, hung khí sát hại hai người này chúng tôi cũng không tìm được. Mà dựa theo tang vật tìm được, không có đồ vật của Tiền Phượng Thanh và Triệu Nghiễm Kiến. Cho nên tôi cảm thấy suy đoán của đội trưởng Thẩm rất có thể, vào lúc ấy mọi người đều biết có hung thủ dùng búa giết người, nói không chừng là có người dựa vào vụ án này cố ý hành hung."
Vương trưởng nghe xong lời hai người giải thích, gật gật đầu, ông lần thứ hai nhìn về phía hai người: "Cho nên, Lý Hoành Vĩ chính là hung thủ thật sự của án mạng giết người hàng loạt này đúng không?"
Hai người đồng thời gật đầu.
"Được, vậy chúng ta liền tuyên bố thông tin này ra ngoài, nói cho dân chúng, chúng ta đã bắt được phạm nhân." Vương trưởng nói: "Vụ án này được xã hội quan tâm rất lớn, ảnh hưởng cũng lớn, nếu chúng ta bắt được hung thủ, nên nhanh chóng đưa tin tức ra ngoài, để dân chúng cũng có thể an tâm, cũng dập tắt ý nghĩ của mấy người muốn đục nước béo cò. Mắt thấy liền sắp hết năm, chung quy phải để cho dân chúng an tâm đón năm mới. Còn vụ án Triệu Nghiễm Kiến," Vương trưởng nói nhìn về phía Thẩm Nghiêm: "Nếu như các cậu cảm giác vụ án này có vấn đề thì nên tiếp tục điều tra tiếp, đến khi tìm ra chân tướng rõ ràng mới thôi."
"Rõ!" Hai người trăm miệng một lời.
Nói xong chính sự, trên gương mặt nghiêm túc của Vương trưởng lộ ra nụ cười: "Khoảng thời gian này các cậu đã đủ cực khổ rồi." Ông nhìn về phía Thẩm Nghiêm: "Tôi nghe nói các cậu bắt giữ phạm nhân trên đường lớn, suýt chút nữa bị xe đụng phải hả?"
Thẩm Nghiêm cười cười: "Không có không khoa trương như vậy, cục trưởng đừng nghe bọn họ nói mò."
"Vương trưởng, ngài lên biểu dương tổ bọn họ, Thẩm Nghiêm bọn họ khổ cực như vậy." Trình Tấn Tùng nhìn qua, trộm cười hề hề hỏi: "Thế nào? Ít nhất phải làm một cái lễ thưởng công chứ nhỉ?"
Vương trưởng trừng Trình Tấn Tùng liếc mắt một cái: "Chuyện này không cần tiểu tử cậu quan tâm, yên tâm không thiếu phần của tổ các cậu đâu."
Trình Tấn Tùng được Vương trưởng bảo đảm, hướng về phía Thẩm Nghiêm khẽ mỉm cười.
Thẩm Nghiêm cũng không cần khen tặng gì, thế nhưng người trong tổ khổ cực bận rộn lâu như vậy, có bằng khen tặng cũng coi như cổ vũ bọn họ. Thẩm Nghiêm nhìn Trình Tấn Tùng cười cười, sau đó quay đầu tiếp tục nói với Vương trưởng: "Cục trưởng, vụ án lần này, mấy người tổ chúng tôi đều rất mệt mỏi. Nếu như có thể, đợi chỉnh lý xong hồ sơ trình lên toà, có thể cho bọn họ nghỉ ngơi hai ngày không?"
Vương trưởng thống khoái mà đáp ứng: "Được, các cậu mau chóng chỉnh lý hồ sơ vụ án trình lên đi, sau đó tất cả về nhà nghỉ ngơi hai ngày!"
"Cảm tạ Vương trưởng" Thẩm Nghiêm cao hứng trả lời.
Từ văn phòng cục trưởng lui ra ngoài, Trình Tấn Tùng cùng Thẩm Nghiêm đồng thời đi về phía cầu thang. Đây đại khái là lần đầu tiên đơn độc ở chung sau khi hai người chọc thủng giấy cửa sổ, số lần chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hai người có chút lúng túng không nói gì. Trình Tấn Tùng nhìn Thẩm Nghiêm vẫn luôn cúi đầu nhìn đường không thèm ngẩng đầu nhìn mình dù chỉ một lần, quyết định mở miệng trước.
"Tôi nghe Tần Khải nói, ngày hôm qua cậu băng qua đường nhảy qua hai đầu xe ô tô, mới bắt được hung thủ?"
Thẩm Nghiêm ngẩn ra, tiện đà cười cười: "Anh đừng nghe Tần Khải nói mò, không khoa trương như vậy đâu."
"Bắt tội phạm cũng phải chú ý an toàn của mình. Cậu không phải siêu nhân, nếu như thật sự bị xe đụng vào thì sao." Trình Tấn Tùng nghiêm túc nói. Trời mới biết ngày hôm qua nghe tới Tần Khải sinh động miêu tả như thật, thời điểm Thẩm Nghiêm bắt trộm giống như trong phim Hollywood, Trình Tấn Tùng là kinh ngạc cùng lo lắng cỡ nào. Trình Tấn Tùng không có thấy tận mắt Thẩm Nghiêm lướt qua đầu ô tô, nhưng hắn gặp quá nhiều hiện trường tai nạn xe cộ thảm khốc. Huống chi, tối hôm qua tuyết còn rơi xuống, nếu như Thẩm Nghiêm né tránh không kịp...
Trình Tấn Tùng có điểm không dám tiếp tục suy nghĩ.
Thẩm Nghiêm lễ phép cười cười: "Được, lần sau tôi chú ý."
Thẩm Nghiêm vẫn là lễ phép mà xa cách mỉm cười, Trình Tấn Tùng rốt cục không kiềm chế nổi kích động trong lòng, hắn thấy hai bên không có người, mở miệng nói: "Thẩm Nghiêm, chúng ta có thể nói chuyện được không?"
Thẩm Nghiêm dừng lại bước chân, anh giương mắt nhìn Trình Tấn Tùng một chút: "Chẳng phải chúng ta đang nói chuyện rất bình thường sao?"
"Bình thường?!" Trình Tấn Tùng kích động nói, hắn mới vừa muốn tiếp tục nói, nhưng không nghĩ có người từ dưới lầu đi lên, không thể làm gì khác hơn là tạm thời câm miệng. Cố tình đồng sự này còn là người nhiều chuyện, nhìn thấy Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng đứng ở lối đi cầu thang một mặt nghiêm túc, không biết xảy ra chuyện gì, còn hiếu kỳ mà nhìn thêm mấy lần.
Trình Tấn Tùng bất đắc dĩ, trong đồn cảnh sát người đến người đi khắp nơi, nơi này thực sự không phải chỗ nói chuyện, nhưng là Trình Tấn Tùng thực sự không nghĩ sẽ cùng Thẩm Nghiêm tiếp tục như thế này, hắn hơi suy nghĩ một lát mới có chủ ý.
"Đội trưởng Thẩm, phiền cậu đi theo tôi một chút." Trình Tấn Tùng công thức hóa mà mở miệng, nói xong cũng không đợi Thẩm Nghiêm trả lời, lập tức đi xuống dưới lầu.
Nên đến vẫn phải đến —— Thẩm Nghiêm ở trong lòng âm thầm tự nhủ. Anh thở dài một hơi, đuổi tới.
Danh Sách Chương: