"Thẩm Nghiêm, hi vọng cậu có thể may mắn hơn tôi."
Chương 31: Lời tự thú quỷ dị.
"Cái gì?!" Tất cả mọi người trong tổ trọng án đều kinh ngạc. Trình Hải Dương không nhịn được hạ thấp giọng hỏi một cậu: "Tấn ca, anh nói thật chứ?"
Trình Tấn Tùng cho hắn một ánh mắt khẳng định: "Vương Đại Khánh nếu như là bị đá rơi chết, như vậy hiện trường sẽ có rất nhiều vết máu, nhưng bây giờ hiện trường không tìm được nhiều máu, máu trên vết thương cơ thể người chết cực kì ít ỏi, chuyện này đã chứng minh người chết đã chết trước khi bị đá vụn đè lên. Vừa nãy Tiểu Vương đã giúp người chết đo nhiệt độ gan, phỏng chừng nạn nhân đã chết vào đêm hôm qua."
"Nửa đêm?" Phương Lễ Nguyên cau mày: "Vậy nguyên nhân cái chết là gì? Là tự sát hay là bị giết?"
"Cái này phải chờ Duệ Hằng khám nghiệm kỹ hơn mới có thể biết." Trình Tấn Tùng nói với Thẩm Nghiêm: "Cho nên, các cậu vẫn là nên điều tra một chút tình huống của người chết đi."
Thẩm Nghiêm gật đầu, quay đầu dặn dò mọi người phân công nhau đi tìm tư liệu.
Mọi người lập tức triển khai, mọi người tập trung tất cả 30 công nhân ở công trường lại để hỏi thăm, thế nhưng tin tức nhận được lại không nhiều lắm. Những công nhân cho là bọn họ dỡ nhà mới khiến cho người chết, vì vậy bọn họ đều sợ hãi không dám nói nhiều. Mọi người tốn sức hơn nửa ngày, cuối cùng từ trong miệng của một công nhân tìm được tin tức hữu dụng.
"Đội trưởng! " Trình Hải Dương báo cáo với Thẩm Nghiêm "Có hai công nhân nói với tôi, bọn họ đã từng nhìn thấy Vương Đại Khánh ép buộc dân cư ở đây di tản đi."
"Thời điểm nào?"
"Chính là tuần trước. Bọn họ nói mấy hộ gia đình cuối cùng kia không hài lòng với phí di dời, nói thế nào cũng không muốn đi, Vương Đại Khánh cuống lên, nửa đêm lấy cục đá đập phá cửa sổ thuỷ tinh nhà người ta, còn lấy vòi nước lạnh xả vào bên trong nhà."
Thẩm Nghiêm nhíu mày: "Có chuyện như vậy?"
"Dạ." Trình Hải Dương gật gật đầu: "Bọn họ nghe nói mấy gia đình kia hình như cũng đi tố cáo, thế nhưng lại không có người có quản. Cuối cùng bọn họ bị làm cho thực sự không chịu được, mới chuyển đi. Các công nhân nói thời điểm Vương Đại Khánh làm những việc này tựa hồ không một chút nào sợ người ta tố cáo, đoán chừng là có hắn có chỗ dựa."
"Nếu như đúng là nếu như vậy, Vương Đại Khánh có khả năng bị giết." Giang Lệ nói.
Thẩm Nghiêm gật gật đầu, nói với mấy người khác: "Các cậu tiếp tục đi hỏi chuyện Vương Đại Khánh ép buộc người dân ở đây, điều tra chuyện này rõ ràng!"
"Rõ!"
Bởi vì đây là công trường dỡ phá nhà cửa, cho nên hiện trường ngoại trừ đất đá gạch vụn, còn có rác thải đủ loại hình dạng, chuyện này khiến cho tổ pháp chứng có rất nhiều chuyện phải làm, thời điểm mọi người thu thập xong vật chứng trở lại cục cảnh sát, cũng đã là xế chiều. Trình Tấn Tùng phái những người khác bắt đầu tiến hành phân loại xét nghiệm vật chứng, mình thì lại gọi Lý Gia Vũ tiến vào văn phòng.
"Xin lỗi Tấn ca, ngày hôm nay chuyện hồi sáng này là tôi không đúng, tôi không nên mang đồ ăn vào văn phòng." Còn không đợi Trình Tấn Tùng mở miệng, Lý Gia Vũ trước tiên thừa nhận sai lầm của mình.
Trình Tấn Tùng không còn nghiêm khắc giống như sáng sớm, hắn mang theo chút quan tâm hỏi: "Gia Vũ, tôi biết cậu không phải là người sẽ phạm sai lầm, rốt cuộc có phải là xảy ra chuyện gì không?"
Lý Gia Vũ lắc đầu một cái: "Không có, không có chuyện gì."
Trình Tấn Tùng không lên tiếng. Gương mặt Lý Gia Vũ buồn bã ỉu xìu, bộ dạng thấy thế nào cũng không phải không có chuyện gì. Thế nhưng, đối phương lại không muốn nói, vậy phỏng chừng hẳn là việc tư.
Vì vậy, Trình Tấn Tùng gật gật đầu: "Nếu như cậu muốn nghỉ ngơi một ngày, có thể nói cho tôi."
Lý Gia Vũ vẫn là lắc đầu một cái: "Không cần Tấn ca, tôi không sao."
"Tốt lắm, ngày hôm nay có vụ án đồ vật mang về không ít, trước hết phải phân loại đã, chốc nữa cậu cùng Tiểu Nhu và Mặc Hàm tìm hiểu một chút tình huống, sau đó bắt đầu xét nghiệm vật chứng đi."
"Được rồi, Tấn ca, nếu như không có chuyện gì, tôi đi ra ngoài trước." Lý Gia Vũ nói xong, đứng dậy rời khỏi phòng.
Trình Tấn Tùng bất đắc dĩ thở dài, hắn ngồi một phút chốc, quyết định đi phòng pháp y nhìn xem.
Làm cho hắn khá là bất ngờ chính là, thời điểm khi hắn đi đến phòng pháp y, Tưởng Duệ Hằng đã trở về. Giờ khắc này hắn đã đổi lại áo bác sĩ, đang cùng Tiểu Vương nói chuyện, tựa hồ là đang tìm hiểu tình huống.
"Ôi cậu đến rồi à?" Tưởng Duệ Hằng nhìn thấy Trình Tấn Tùng tiến vào, hỏi thăm một chút, sau đó liền quay đầu dặn dò Tiểu Vương: "Cậu trước tiên đi chuẩn bị một chút đi, tôi qua ngay."
"Thân thể cậu thế nào rồi?" Trình Tấn Tùng đi tới, nhìn Tưởng Duệ Hằng nói.
"Không có chuyện gì." Tưởng Duệ Hằng nở nụ cười giống như lúc trước, bộ dạng tựa hồ chẳng có gì xảy ra: "Tôi biết có án mạng xảy ra, tôi lập tức đi khám nghiệm thi thể."
Trong lúc Tưởng Duệ Hằng nói chuyện, Trình Tấn Tùng ngửi được mùi rượu nhàn nhạt
"Cậu uống rượu?" Hắn cau mày hỏi.
Tưởng Duệ Hằng sững sờ, tiện đà cười cười: "Cậu không hổ là tổ trưởng tổ pháp chứng, tinh ý thật."
Trình Tấn Tùng rất là bất ngờ: "Duệ Hằng không phải chứ? Ban ngày không tới làm, dĩ nhiên đi ra ngoài uống rượu?! Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?"
Tưởng Duệ Hằng nở nụ cười, trong nụ cười có một chút đắng chát.
"Mấy người hôm nay làm sao vậy? Có việc cũng không nói, ngày hôm nay đến cả Gia Vũ mà cũng mất tập trung..." Trình Tấn Tùng nói, lại phát hiện thời điểm Tưởng Duệ Hằng khi nghe đến tên tên Lý Gia Vũ, trong nháy mắt ánh mắt tối sầm một chút. Trình Tấn Tùng ngẩn ra, một ý nghĩ trong nháy mắt lóe lên trong đầu.
Trình Tấn Tùng do dự một chút, thử thăm dò mở miệng: "Này, Duệ Hằng... Cậu đi ra ngoài uống rượu, có phải là, liên quan đến Gia Vũ?..."
Tưởng Duệ Hằng nhìn Trình Tấn Tùng liếc mắt một cái, trong ánh mắt có cảm xúc mất mát phức tạp.
Trình Tấn Tùng nhớ lại, Tưởng Duệ Hằng lúc thường đặc biệt yêu thích cùng Lý Gia Vũ đấu võ mồm, chỉ là mọi người lúc thường đều đùa giỡn lẫn nhau, ai cũng không để ý. Chẳng lẽ nói Duệ Hằng đối với Gia Vũ... Nhưng là, Gia Vũ hẳn là yêu thích phụ nữ đi? Hơn nữa, Trình Tấn Tùng rõ ràng nhớ tới, Duệ Hằng đã từng nói, tuyệt đối sẽ không làm chuyện "tình yêu văn phòng" mạo hiểm như vậy.
"Cậu và cậu ấy..."
Tưởng Duệ Hằng ngăn cản câu chuyện của Trình Tấn Tùng: "Là bạn bè mà thôi, đừng hỏi nữa."
Trình Tấn Tùng gật gật đầu. Vốn là, chuyện tình cảm không phải là chuyện người ngoài có thể dính líu, huống chi, vấn đề hai người này không chỉ đơn giản gói gọn trong một câu "có thích hay không? là có thể giải quyết được.
"Nếu không cậu về nhà nghỉ ngơi một ngày đi."
"Thôi, có vụ án, tôi không làm việc, mọi người e sợ sẽ không xác định được nạn nhân là tự sát hay là bị giết." Tưởng Duệ Hằng vỗ vai Trình Tấn Tùng, cố ý đùa giỡn nói: "Tôi làm sao nhẫn tâm cho cậu và đội trưởng Thẩm bị cái vấn đề này dằn vặt đến mức trà không uống cơm không ăn đây?"
"Không có chuyện đó đâu, nếu cậu muốn về nhà tôi lập tức gọi cho Thẩm Nghiêm, nói cho cậu ấy biết kết thúc công việc có thể về nhà, chờ cậu ngày mai đến lại nói." Trình Tấn Tùng cũng đùa giỡn mà đáp lại.
Tưởng Duệ Hằng nhìn biểu tình tự tại thoải mái của Trình Tấn Tùng khi nói đến Thẩm Nghiêm, trên mặt cười, nhưng trong lòng tâm tư lẫn lộn, nếu như Trình Tấn Tùng biết được tâm tư Thẩm Nghiêm, thì sẽ làm sao?...
—— Thẩm Nghiêm, hi vọng cậu có thể may mắn hơn tôi."
Thời điểm tại tổ pháp chứng và tổ pháp y xuất hiện một ít sóng gió, bên này tổ trọng án của Thẩm Nghiêm không có chuyện gì bận tâm cho nên vẫn tập trung vào công việc. Căn cứ vào hồ sơ phá dỡ, phụ trách di dời tiểu khu này là một công ty phá dỡ nằm ở phía Tây thành phố, thời điểm người của tổ trọng án đến công ty phá dỡ điều tra, nhân viên đón tiếp thấy rõ ý đồ của người đến, lập tức thay đổi ý tứ.
"Thực sự là thật không tiện, quản lý mới vừa mới đi ra ngoài. Tôi mới vừa tới đây công tác, thực sự không biết nhiều về tình huống lần này, các vị cảnh sát hay là chờ quản lý của chúng tôi trở lại rồi hẵng nói đi."
"Vậy xin hỏi quản lý Lưu khi nào trở về?"
"Cái này tôi không được rõ lắm."
"Vậy có thể gọi điện thoại cho ông ta không?"
"Thực sự là xin lỗi các vị, tôi vừa mới gọi, ông ấy đã tắt điện thoại, không thể liên lạc được."
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, lời này quá mức rõ ràng, bọn họ sẽ không gặp được người cần gặp.
Thẩm Nghiêm ngược lại là không có biểu tình gì khác, anh chỉ là đứng lên: "Đã như vậy, vậy thì làm phiền anh nói một tiếng với trưởng phòng Lưu, nói cho ông ấy mau chóng liên hệ chúng tôi."
"Được rồi, nhất định nhất định." Người kia vừa nhìn Thẩm Nghiêm phải đi, khuôn mặt tươi cười dịu dàng vội vàng tiễn khách ra tới cửa.
"Thế nhưng..." Thẩm Nghiêm đi tới cửa, đột nhiên quay đầu lại nói: "Sau khi sự kiện này xảy ra, đài truyền hình tòa soạn bên kia chẳng mấy chốc sẽ biết đến, có tin tức động trời như vậy, chỉ sợ sẽ có không ít phóng viên đến phỏng vấn các anh, nếu như không tìm được trưởng phòng Lưu, bọn họ rất có thể đi tìm các hộ gia đình đã chuyển đi, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, thời điểm đó truyền ra lời đồn linh tinh gì cũng khó nói lắm." Thẩm Nghiêm nhìn gương mặt người đón tiếp đã biến sắc, không nhẹ không nặng nói: "Cho nên, hi vọng trưởng Phòng Lưu trở về có thể mau chóng liên hệ chúng tôi —— sớm vạch trần vụ án, chúng ta đều an tâm."
Rời khỏi công ty phá dỡ, mấy người tổ trọng án đều có chút tức giận. Tuy nói trong khi tra án bị đóng sầm cửa trước mặt là chuyện rất bình thường, thế nhưng gặp phải loại người mặt ngoài thì hòa khí thực tế lại không nói tình lý này, so với gọn gàng dứt khoát từ chối còn khiến người cảm thấy khó chịu hơn.
"Thiệt thòi bọn họ cũng là ban ngành chính phủ, tất cả mọi người đều làm việc giống nhau, cần gì phải cố tính ngáng chân chúng ta như thế? Trình Hải Dương bất mãn.
"Giống nhau, giống ở chỗ nào? Người ta qua tay đều là hơn trăm triệu công trình lớn, còn cậu có mấy trăm đồng thì so làm sao được?" Tần Khải bĩu môi."Cậu có biết không, mấy cái công ty làm ăn lớn như vậy khẳng định có rất nhiều bí mật."
"Thế nhưng tôi phỏng chừng cái tên trưởng phòng Lưu kia nghe thấy lời đe doạ của đội trưởng chúng ta, rất nhanh sẽ liên hệ với chúng ta." Phương Lễ Nguyên cười cười. Mới vừa Thẩm Nghiêm nói mấy câu kia, rõ ràng cho thấy là nói cho trưởng phòng Lưu nghe.
"Ừ, tôi cũng cảm thấy như vậy." Tần Khải tán đồng gật gật đầu: "Cái tên kia nghe xong lời đội trưởng nói, mặt sắp tái mét rồi."
"Vậy trước khi trưởng phòng Lưu kia liên hệ chúng ta, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Không phải tôi vừa mới nói rồi à?" Thẩm Nghiêm khẽ mỉm cười: "Bắt đầu tra từ mấy hộ gia đình đã chuyển đi."
Sự thực chứng minh, lời của Thẩm Nghiêm hoàn toàn không phải nói quá lên. Xế chiều hôm đó, ở trên mạng liền có tin tức đưa tin, mà buổi tối hôm đó TV cũng phát tin tức này. Bởi vì nguyên nhân cái chết của Vương Đại Khánh chưa được xác định, cho nên mỗi đơn vị truyền thông đều chỉ nói "Phát hiện được thi thể, nguyên nhân cái chết vẫn còn đang trong quá trình điều tra". Nhưng mà lực lượng người dân trên mạng không thể khinh thường, rất nhanh liền có người tuôn ra họ tên cùng thân phận thật sự của Vương Đại Khánh, lại tiếp sau đó, đã có người bắt đầu nói về chuyện yêu sách dã man mà Vương Đại Khánh đã làm trong quá khứ... Đến sáng ngày thứ hai mọi người tiếp tục làm việc, dưới cái tin tức này đã có hơn trăm bài bình luận.
"Đội trưởng, tin tức tốt!" Tần Khải chạy chậm tiến vào văn phòng, hưng phấn nói: "Trưởng phòng Lưu điện thoại tới, nói lập tức sẽ mang theo hồ sơ có liên quan đến cục cảnh sát!"
Thẩm Nghiêm nhợt nhạt nở nụ cười, tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự liệu.
"Đội trưởng, ngoài cửa có người đến tự thú." Giang Lệ thần tình nghiêm túc nói: "Hắn nói Vương Đại Khánh là hắn giết chết."
Ngồi ở bên trong phòng thẩm vấn là một người đàn ông, khoảng 50 tuổi, người này vóc người hơi gầy, đầu trọc lốc, dưới cằm có một sợi râu dê. Ánh mắt của ông ta vừa hẹp vừa nhỏ, thỉnh thoảng đánh giá hai bên, nhìn qua có phần gian xảo. Ông ta mặc trên một bộ quần áo lụa màu vàng may theo kiểu trường sam thời xưa, phía dưới lại đi một đôi giày vải đen, cả người ăn mặc khiến người ta cảm thấy có điểm... Quái quái.
"Ông tên là gì?" Thẩm Nghiêm hỏi.
"Tại hạ tên gọi Lạc Hải."
Mấy người tổ trọng án vừa nghe liền chau mày: "Khẩu khí người này sao lại quái lạ như vậy?!...
Lạc Hải nói hiển nhiên còn chưa nói hết, ông nở nụ cười, lại bổ sung: "Thế nhưng, có đạo hữu trong hội sẽ xưng hô tại hạ là Lạc Hải chân nhân."
Lạc Hải chân nhân?
Thẩm Nghiêm cũng nhíu mày: "Đạo hữu trong hội? Hội nào?"
"Là hội dành cho người tu đạo"
Trình Hải Dương lặng lẽ chọc chọc Tần Khải: "Ôi chao, người này không phải là loại thầy bói đoán mệnh lừa gạt tiền chứ?"
Trình Hải Dương mới vừa nói xong câu đó, liền nghe Lạc Hải bên kia hồi đáp: "Tại hạ thường ngày giúp người ta xem phong thủy, cũng biết tính đoán mệnh sổ."
Trình Hải Dương nhìn trời mắt trợn trắng —— quả nhiên!
Bên kia, Thẩm Nghiêm tiếp tục hỏi: "Ông nói Đại Khánh là ông giết, vậy ông giết anh ta thế nào?"
Nghe nói như thế, Lạc Hải thở dài một hơi "Ai, việc này nói rất dài dòng. Tôi dù chưa giết Bá Nhân, mà Bá Nhân thật là vì tôi mà chết..."
Trình Hải Dương nghe người này nói cổ ngữ rốt cục không chịu nổi, hắn vỗ bàn một cái: "Ông nói tiếng người cho tôi!"
Lạc Hải bị Trình Hải Dương quát một câu như thế, càng không có cảm thấy có gì bất mãn, ông ta vẫn là dùng biểu tình vừa nãy, rõ ràng nói: "Thực không dám giấu giếm, Vương Đại Khánh là bị tôi nguyền rủa giết chết..."
Hết chương 31.
Danh Sách Chương: