• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh ta xứng đáng làm đội trưởng của chúng ta."

Mở đầu.

Toà án, thành phố H.

"Toà án tối cao, bắt đầu tuyên án. Xét thấy bên công tố không đủ chứng cứ có thể chứng minh bị cáo sát hại người bị hại, toà án tuyên án, tội giết người của bị cáo Lý Quang Bắc không thành lập."

Búa thẩm phán gõ xuống, giải quyết dứt khoát.

Người đàn ông ngồi ở chỗ bị cáo đắc ý mà đứng dậy rời khỏi, hắn bắt tay của luật sư bào chữa cho mình, so sánh với thân nhân của người bị hại quả thực là hai hình ảnh hoàn toàn khác nhau. Sau một khắc chiếc búa thẩm phán được hạ xuống, trên chỗ ngồi dành cho thân nhân người bị hại một người phụ nữ trung niên nhất thời khóc không thành tiếng. Mà người xung quanh đều đang an ủi người phụ nữ này.

Bị cáo liếc mắt nhìn người phụ nữ, sau đó lại nhấc mắt nhìn về chỗ ngồi phía sau, hướng về phía một người ngồi nơi đó, lộ ra nụ cười trào phúng.

Cái người kia ngồi ở hàng ghế cuối cùng, anh thản nhiên đón nhận nụ cười lạnh của gã bị cáo, khuôn mặt đầy kiên nghị.

Đây là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, vóc người thon gầy, lưng thẳng tắp. Anh có một gương mặt cực kỳ anh tuấn, mày kiếm thẳng đứng, mắt như diệu thạch, thần thái trong mắt kia khiến cho dung nhan tuấn mỹ của anh nhiều hơn mấy phần khí sắc cương nghị. Thế nhưng giờ khắc này biểu tình của người đàn ông tựa hồ có hơi khổ sở, anh từ từ đi đến bên cạnh người phụ nữ trung niên, nhẹ nhàng mở miệng: "Dì Trương, dì..."

Ba!

Người đàn ông còn chưa nói xong, người phụ nữ trung niên đột nhiên giơ tay, một cái bạt tai tàn nhẫn đánh vào mặt người đàn ông. Một bạt tai tựa hồ hoàn toàn không đủ để phát tiết cơn giận của người phụ nữ, bà ta còn muốn đứng dậy đánh tiếp, người chung quanh khẩn trương ba chân bốn cẳng ngăn cản. Người phụ nữ trung niên dùng giọng khóc khàn cả cổ họng hổn hà hổn hển nói: "Cút! Cậu đừng ở nơi này giả nhân giả nghĩa, mau cút đi cho tôi! Cút!"

Người đàn ông tựa hồ không ngờ người phụ nữ trung niên này sẽ đánh mình. Anh duy trì cái tư thế kia hồi lâu, rốt cục chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng âm thanh bình tĩnh nói câu "Xin lỗi", sau đó cúi gập người xuống, trong tiếng chửi bới của người phụ nữ trung niên và ánh mắt xem thường của người xung quanh chậm rãi rời đi, chỉ lưu lại một bóng lưng thẳng tắp.

Hai tháng sau, cục cảnh sát thành phố S, văn phòng tổ trọng án trinh sát hình sự.

Một người niếp thủ niếp cước đi vào văn phòng, vừa mới thò đầu vào, bên cạnh có một người trẻ tuổi liền giơ tay kéo người kia vào, không kịp chờ đợi liền mở miệng: "Như thế nào? Có thấy được không?"

"Thấy được." Người đàn ông kia ngẩng đầu lên: "Xác định, nhất định là anh ta."

"A?! Thật sao?! Đệt!" Người sau buông lỏng tay ra, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy sự thất vọng.

"Tiểu Hải, cậu không cần lo lắng như vậy, anh ta chưa chắc đã vào tổ chúng ta đâu."

Người nói chuyện gọi là Phương Lễ Nguyên, 29 tuổi, phó tổ trưởng tổ trọng án hình sự. Hắn nhìn thấy biểu tình giống như trời đã sập xuống của hai thành viên tổ mình, nửa đùa nửa thật mà mở miệng.

"Lễ Nguyên, anh cũng thật là lạc quan." Người bị gọi là Tiểu Hải, tên gọi đầy đủ là Trình Hải Dương, 26 tuổi. Cậu ta là thành viên nhỏ tuổi nhất đội, lúc thường hỉ nộ ái ố đều hiện rõ ở trên mặt. Giờ phút này gương mặt cậu ta buồn bã ỉu xỉu: "Anh ngẫm lại mà xem, tên kia là sĩ quan cấp cao, không có khả năng sẽ tới nơi này làm cảnh sát hình sự bình thường đúng không? Mà chỉ cần là người ở trong cảnh cục thì đều biết, ngoại trừ chức vụ tổ trưởng tổ trinh sát hình sự của chúng ta ra, thì còn có chỗ nào để trống đâu."

Phân tích hợp tình hợp lý đến mức, khiến cho Phương Lễ Nguyên không còn cách nào phản bác.

"Tin tức của cậu có đúng không vậy?" Ngồi ở trong phòng làm việc Giang Lệ hiếm thấy mà mở miệng, hỏi Trình Hải Dương.

"Ha, Giang Lệ, coi như anh không tin tôi, thế nhưng tin tức của mật thám, dù thế nào anh cũng nên tin đi? Cậu ta xuất thân từ khoa tình báo đấy." Trình Hải Dương chỉ tay vào người bên cạnh mình.

Tần Khải.... cũng chính là tên vừa nãy mới từ bên ngoài thám thính trở về... lúc trước cậu ta từng công tác tại tổ tình báo, có thể nói cậu ta chính là "mật thám" của toàn bộ cục cảnh sát, cậu ta bắt đầu dùng tốc độ báo cáo vô cùng chuyên nghiệp của mình nói toàn bộ thông tin mình thu thập được: "Thẩm Nghiêm, nam, 32 tuổi, tốt nghiệp trường cảnh sát XX. Nghe đâu người này rất có năng lực, đã từng phá không ít vụ án lớn, cho nên anh ta được thăng tiến rất nhanh, không mấy năm đã được thăng lên làm đội trưởng. Anh ta làm đội trưởng đội trinh sát hình sự ở H thị được ba năm, đại khái ba tháng trước, H thị đã xảy ra một vụ án giết người làm náo động đến cảnh sát toàn thành phố, trinh sát hình sự bên kia rất nhanh liền bắt được hung thủ, vẫn là Thẩm Nghiêm đích thân dẫn dắt đội. Nhưng là trước một ngày phiên toà mở, viện kiểm sát lại đột nhiên tuyên bố rút đơn kiện, kẻ tình nghi kia cuối cùng bị tuyên bố vô tội được phóng thích. Liên quan đến tin tức cụ thể về việc viện kiểm sát rút đơn kiện, bên trong hệ thống tất cả đều được giữ kín, chỉ là có người từng thấy lúc trước Thẩm Nghiêm từng đi gặp cục trưởng cục cảnh sát, nghe đâu có người đứng ngoài cửa phòng làm việc nghe được hai người đang tranh luận gì đó rất kịch liệt, sau đó Thẩm Nghiêm còn đi viện kiểm sát, nghe nói là hi vọng viện kiểm sát có thể rút đơn kiện. Nhưng cuối cùng viện kiểm sát vẫn là kiên trì khởi tố, chỉ là rút đi phần chứng cứ mấu chốt trong đó. Kết quả cuối cùng bằng chứng không đủ, người bị hại thua kiện. Chuyện này đã gây ra một làn sóng phẫn nộ lớn, rất nhiều người đều nói chuyện này Thẩm Nghiêm không tránh khỏi quan hệ. Thế nhưng bởi vì lãnh đạo không cho phép bàn tán, cho nên ai cũng không nói chắc được. Thế nhưng sau khi chuyện kia xảy ra, Thẩm Nghiêm liền xin chuyển công tác, sau đó, chính là như bây giờ."

Trong phòng một trận yên tĩnh. Phần lớn mọi người đều làm cảnh sát hình sự nhiều năm, lúc thường dùng mũi cũng có thể ngửi ra được điểm nghi vấn, việc này có vấn đề gì hay không, mọi người làm sao lại không biết?

Sau khi trầm mặc một hồi, Phương Lễ Nguyên mở miệng lần nữa: "Nhưng là, nếu là như thế, phía trên tại sao lại điều người đến nơi này của chúng ta, tại sao Vương trưởng lại không lên tiếng phản đối?

"Hừ, việc này không chắc xảy ra chuyện gì đây!" Trình Hải Dương bĩu môi: "Cậu nói xem, tên Thẩm Nghiêm này làm ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng ngạc nhiên là anh ta không hề bị mất chức, chỉ là bị điều tới đây, không chắc anh ta còn có người ở bên trên chống lưng! Tôi sợ Vương trưởng dù có bất mãn, cũng phải tiếp nhận."

Trong lúc mọi người ở trong phòng nói tới khí thế ngất trời, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, cửa phòng làm việc của tổ trọng án mở ra, có hai người đi vào.

"Ôi, tất cả mọi người đều ở đây, ừ, vừa vặn. Đến, gặp một chút đội trưởng mới của tổ các cậu, cảnh sát Thẩm Nghiêm." Vương trưởng nói với mọi người trong phòng.

"Chào mọi người, tôi là Thẩm Nghiêm, sau này sẽ cùng làm việc với mọi người, hi vọng hợp tác vui vẻ." Thẩm Nghiêm mở miệng, âm thanh mang theo cảm xúc lạnh lùng, có cảm giác xa cách quạnh quẽ.

Một câu vừa nói ra, lại không được mọi người hoan nghênh nhiệt liệt. Mấy người trong phòng nhìn Thẩm Nghiêm, đều là biểu tình khác nhau. Người tên Thẩm Nghiêm này vóc người to cao, tuy rằng hình thể hơi gầy, thế nhưng cũng không phải loại gầy yếu suy nhược, trái lại khiến người ta cảm thấy có sức khoẻ. Ngũ quan có phần tuấn tú làm cho anh không giống cảnh sát hình sự, thế nhưng bên trong ánh mắt sáng ngời chiếu ra ánh sáng kiên nghị lại khiến người ta nhìn vào đó mà rùng mình. Thời điểm anh nói chuyện không có quá nhiều biểu cảm, ngữ điệu cũng không có gì chập trùng, mà lại khó giải thích được khiến người ta cảm thấy một luồng lạnh lẽo chính khí.

Mọi người nhất thời có chút yên lặng, bộ dạng này của Thẩm Nghiêm, so với dự đoán của bọn họ có chút bất đồng...

Vương trưởng nhìn bộ dạng người trong phòng mắt to trừng mắt nhỏ, ba phần bất mãn bảy phần buồn cười mở miệng: "Làm sao vậy? Choáng váng hết rồi à? Nói chuyện đi!"

Trong phòng mấy người mới phản ứng được, mới vừa muốn đi qua chào hỏi, lúc này nghe đến bên trong loa phát thanh truyền đến tiếng còi báo động sắc bén..

"Cửa hàng đá quý đường đông Nam Kinh xảy ra một vụ cướp! Cửa hàng đá quý đường đông Nam Kinh xảy ra một vụ cướp! Cảnh sát 110 có mặt ở hiện trường tìm kiếm trợ giúp.

Ánh mắt ôn hoà của Thẩm Nghiêm trong nháy mắt biến đổi, anh nói với đội viên trong phòng: "Xuất phát."

Còi cảnh sát mở đường, đoàn người của tổ trọng án rất nhanh đã chạy tới hiện trường vụ án, sau đó cảnh viên có mặt ở hiện trường nhanh chóng kể lại tình huống, vừa nãy có hai người đàn ông đi vào cửa hàng đá quý muốn chọn mua nhẫn kim cương, bọn họ mượn cớ nhẫn trong quầy không vừa mắt, chủ quản lý cửa hàng phải dẫn bọn họ lên khu Vip tầng hai xem nhẫn kim cương xa hoa hơn. Chờ đến khi hai người vừa lên tầng hai, liền rút súng ra uy hiếp quản lý cửa hàng, sau đó bắt buộc nhân viên công tác phải mở tủ bảo hiểm.

"Trong tủ bảo hiểm kia chứa đựng trang sức kim cương của khách hàng Vip đặt làm riêng, giá trị đại khái rơi vào khoảng hơn triệu." Cảnh viên 110 tiếp tục giải thích: "Cũng may giám đốc trực ban thông minh, thừa dịp hai người kia không để ý gọi điện cho cảnh sát, vừa vặn lúc đó chúng tôi mới hoàn thành nhiệm vụ trở về, thời điểm nghe thấy radio phát tin tức chúng tôi cũng cách nơi này không xa, vì vậy chúng tôi lập tức chạy tới nơi này, trực tiếp chặn bọn họ ở bên trong."

"Bên trong có bao nhiêu kẻ tình nghi, bao nhiêu con tin? Thẩm Nghiêm hỏi.

"Hai kẻ tình nghi, thế nhưng gay go là con tin tương đối nhiều, ngoại trừ nhân viên công tác lầu hai, lầu một còn có mấy khách hàng không kịp chạy ra, theo dự đoán đại khái khoảng chừng mười người. Đây cũng là nguyên nhân chúng tôi chậm chạp chưa muốn xông vào."

Thẩm Nghiêm gật gật đầu, tiếp tục hỏi: "Bọn họ có trang bị gì?"

"Thông qua máy camera theo dõi bên trong, hai kẻ tình nghi đều có súng, một người còn đeo ba lô, tạm thời không biết bên trong có vật gì nguy hiểm không. Bọn họ đều mang mũ lưỡi trai, không che mặt. Thế nhưng bọn họ đã phá huỷ camera theo dõi, hiện giờ không biết tình huống bên trong như thế nào."

Thẩm Nghiêm nhìn cửa kính trống rỗng trước mặt, thoáng nhíu lại lông mày.

Cảnh viên 110 bên cạnh nói tiếp: "Hai người kia cảm xúc càng ngày càng kích động, thật sự nếu không có hành động, tôi sợ hai người bọn họ trong phút chốc sẽ có hành vi quá khích."

Thẩm Nghiêm nghe xong gật gật đầu, anh cúi đầu nghiên cứu một chút bản đồ cửa hàng đá quý, thoáng suy tư ngẩng đầu lên: "Chuẩn bị bình xịt hơi cay cho tôi, tôi sẽ đi vào."

Cái gì?!

Bất kể là cảnh viên 110, hay là mấy người trong tổ trọng án, nghe thấy lời nói của Thẩm Nghiêm đều lấy làm kinh hãi. Phương Lễ Nguyên vội vã mở miệng: "Bên trong tình huống thế nào còn chưa rõ, anh cứ như vậy vọt vào, không nhất định có thể khống chế được tình huống. Lại nói, coi như anh thật sự ném đạn cay ra, giả sử kẻ xấu nổ súng bậy bạ, thương tổn đến con tin thì làm sao?"

"Hai người bọn họ ép buộc nhiều người như vậy, nhất định là đã tập trung con tin cùng một chỗ, tôi dự đoán chính là ở chỗ này." Thẩm Nghiêm nói, chỉ vào một khu vực trên bản đồ, nói tiếp: "Đây là một khu nghỉ ngơi của nhân viên, nằm ở bên trái đại sảnh. Sau khi tôi đi vào trước tiên sẽ đàm phán với bọn họ, nếu như có thể khuyên bảo để bọn họ chủ động đầu hàng là tốt nhất. Nếu như không được, tôi sẽ dẫn bọn họ tới bên này, là có thể thả đạn cay ra, con tin dựa vào quầy hàng bảo vệ, có thể chạy ra bên ngoài."

Thẩm Nghiêm chỉ vào bản vẽ giải thích, phương án mặc dù lớn gan, nhưng cũng có thể thực hiện được. Mọi người vốn còn muốn tiếp tục suy nghĩ một biện pháp khác tốt hơn hay không, nhưng vào lúc này, bên trong lại truyền tới một tiếng súng.

Hiển nhiên, kẻ cướp đã không muốn đợi.

Xem ra, chỉ có thể chọn dùng phương pháp của Thẩm Nghiêm.

Ở bên ngoài cảnh sát đã gọi chuyên gia đàm phán, Thẩm Nghiêm cũng đã chuẩn bị tiến vào. Ngày hôm nay anh vừa tới cảnh đội báo danh, trên người mặc âu phục nhàn nhã, thật sự có cảm giác giống chuyên gia đàm phán. Thế nhưng bởi vì lý do an toàn, anh vẫn là mặc áo chống đạn ở bên trong. Đạn cay giấu ở phía dưới valy, không hề có bất kỳ phản ứng nào, nhưng chỉ cần đối phương chạm vào valy, đạn sẽ lập tức nổ.

Ngoài cửa mọi người toàn thân căng thẳng mà nhìn chăm chú vào Thẩm Nghiêm chậm rãi đi vào cửa hàng đá quý

Thời gian chầm chậm trôi qua giống như ngưng trệ, mọi người không dám chớp mắt mà nhìn chằm chằm cánh cửa lớn cửa hàng đá quý, cùng đợi tín hiệu bên trong truyền ra.

Đột nhiên, xuyên thấu qua cửa kính cửa hàng, mọi người phát hiện bên trong tia sáng lóe lên, rất nhanh không khí liền trở nên vẩn đục, ngay sau đó mấy tiếng súng tiếng vang lên, kéo theo mấy tiếng thét chói tai.

Mọi người chờ ở bên ngoài đã lâu nhanh chóng kéo xuống mặt nạ phòng độc, di chuyển vào bên trong.

Thời điểm mọi người ở đây đi tới cửa, cửa lớn mở ra, một đám người thất kinh vọt ra ngoài, bọn họ vừa chạy vừa ho khan, vừa nhìn cũng biết là con tin bị bắt cóc. Cảnh sát 110 phía sau khẩn trương xông lên đón tiếp con tin, mà mấy người tổ trọng án thì lại không để ý tới con tin, vọt thẳng tiến vào cửa hàng đá quý.

Bên trong hơi khói bắt đầu từ từ tản ra, mọi người rất nhanh tìm được ba người mấu chốt bên trong. Thẩm Nghiêm nửa quỳ ở đó, dùng hai chân cùng tay phải chặt chẽ cố định kẻ xấu dưới thân. Mà một tên khác té xỉu ở bên cạnh cách bọn họ không xa, trên cánh tay phải còn bị cắm vào một con dao quân dụng. Thẩm Nghiêm dùng tay trái kéo ống tay áo bịt mũi, đôi mắt bị hơi cay kích thích nửa mở nửa híp, nhìn thấy dáng vẻ của anh, Phương Lễ Nguyên lập tức đem mặt nạ phòng độc đeo vào trên mặt Thẩm Nguyên, Thẩm Nguyên tiếp nhận mặt nạ phòng độc hít sâu một hơi, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.

Hành động thuận lợi kết thúc.

Hai kẻ xấu bị áp giải lên xe cảnh sát, các con tin không có trực tiếp nhìn thấy đạn cay nổ tung, thế nhưng thời điểm chạy đi vẫn hít phải hơi cay, có mấy người còn đang chảy nước mắt, tuy rằng đây chỉ là hiện tượng tạm thời, thế nhưng vì lý do an toàn, tất cả bọn họ vẫn được đưa lên xe cứu thương đến bệnh viện tiến hành xử lý một chút. Chờ sau khi đưa những người bị tổn thương lên xe cứu thương, Phương Lễ Nguyên ngăn cản Thẩm Nghiêm.

"Đôi mắt của anh cũng đi bệnh viện xử lý một chút đi." Phương Lễ Nguyên nói. Mới vừa Thẩm Nghiêm vẫn luôn ở trong đó, còn ở bên trong hơi cay tranh đấu với kẻ xấu, thời gian rất lâu. Hiện tại đôi mắt của anh đã đỏ ửng cả lên.

"Không cần, tôi không sao." Thẩm Nghiêm nói một cách đơn giản.

"Đôi mắt đều như vậy, coi như không có chuyện gì, cũng sẽ không thoải mái. Chuyện còn lại chúng tôi sẽ giải quyết, đội trưởng!" Phương Lễ Nguyên ngữ khí kiên quyết.

Thời điểm nghe đến danh xưng "đội trưởng" này, Thẩm Nghiêm hơi sửng sốt một chút, anh ngẩng đầu lên, phát hiện tổ viên khác cũng đang nhìn anh, trong mắt bọn họ đều hiện lên biểu tình nghiêm túc.

Thẩm Nghiêm hơi ngẩn người, cuối cùng gật gật đầu.

Xe cứu thương mang theo đoàn người rời đi. Mấy người tổ trọng án nhìn xe biến mất ở giao lộ, sau đó mới quay đầu lại.

"Thế nào?" Phương Lễ Nguyên hỏi mọi người.

Nhất thời không ai lên tiếng. Chuyện vừa rồi, Thẩm Nghiêm giải quyết gọn gàng nhanh chóng, không chỉ có thành công giải cứu ra con tin, hơn nữa còn ở trong hoàn cảnh gay go chế phục kẻ xấu. Mấy người vẫn luôn tự hỏi, nếu như thay là bọn họ, e sợ không thể làm được gọn gàng giống như Thẩm Nguyên.

Cuối cùng, Giang Lệ là người không thích nói chuyện nhất trong đội mở miệng, "Anh ta xứng đáng làm đội trưởng của chúng ta."

Hết phần mở đầu!

Lời edit: Câu chuyện mở đầu cho chuỗi ngày nghỉ lâu dài ????

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang