• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì để nói chuyện thuận tiện, Thẩm Nghiêm về đến nhà, mới gọi điện thoại cho Trần Đông. Đầu tiên là anh bày tỏ cảm ơn vì Trần Đông đã từng đến thăm mình, sau đó mới tiến vào đề tài chính.

Trần Đông sau khi nghe xong, trầm mặc một chút, hỏi: "Sao cậu lại nhớ tới vụ án này?"

Vấn đề này Thẩm Nghiêm đã sớm dự liệu được, vì vậy anh lập tức đưa ra đáp án: "Bởi vì vụ án lần trước tôi điều tra đã đụng phải Lý Quang Bắc... Trần Đông không nói gạt anh, vụ án Triệu Cương vẫn luôn là gánh nặng trong lòng tôi. Thế nhưng tôi biết vụ án kia đã tuyên án, không có chứng cứ xác thực rất khó để lật lại bản án. Sau đó tôi nghĩ tới vụ án của Đinh Vinh Khâm vẫn chưa được phá, nếu như tôi có thể sử dụng vụ án này buộc tội Lý Quang Bắc, như vậy cũng coi như giúp Triệu Cương báo thù... Thế nhưng Trần Đông... anh cũng biết, vụ án Triệu Cương lúc trước, vì rút ra phần chứng cứ quan trọng, tôi đã cùng cảnh sát bên kia huyên náo khá nhiều, hiện tại thực sự không tiện mở miệng hỏi bọn họ, chỉ có thể phiền anh. Tôi nhớ tới, những tài liệu liên quan đến vụ án Triệu Cương, trong lúc đệ trình lên toà án, viện kiểm sát sẽ giữ lại một phần."

Đây là lời giải thích sau khi Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng thương lượng, là một lý do tương đối hợp tình hợp lý. Dù sao, âm thầm lấy lại hồ sơ cũng là chuyện trái pháp luật, cho nên trong lòng hai người cũng không chắc chắn.

Quả nhiên, đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, trong lúc Thẩm Nghiêm cân nhắc có muốn bổ sung thêm hay không, đầu kia truyền đến âm thanh Trần Đông: "Được, tôi nghĩ biện pháp giúp cậu lấy ra."

"Cảm ơn Trần ca" Thẩm Nghiêm liên tục cảm ơn, sau đó lại bổ sung: "Hơn nữa, Trần ca, việc này có thể phiền anh giữ bí mật được không?"

Trần Đông trầm thấp trả lời: "Được."

Điện thoại kết thúc, Thẩm Nghiêm thở một hơi thật dài. Trần Đông thống khoái mà đáp ứng như vậy, thực sự làm cho anh khá là bất ngờ. Dù sao, trước đó, hai người tiếp xúc kỳ thực cực kỳ có hạn, Thẩm Nghiêm không nghĩ tới Trần Đông sẽ vì một người không quen mà đi làm chuyện này.

"Thế nào, anh đã bảo anh ta có ý tứ với em mà!" Trình Tấn Tùng cố ý ôm cánh tay liếc mắt nhìn.

Thẩm Nghiêm biết Trình Tấn Tùng là đang giả bộ ghen tuông, vì vậy anh cũng phối hợp mà gật đầu, sờ cằm lầm bầm lầu bầu: "Ừ, hiện tại em cũng có chút tin tưởng lời anh nói. Không nghĩ tới em còn rất có sức hấp dẫn, anh nói xem tại sao anh ta cũng không sớm bày tỏ một chút, nếu không em thật sự có khả năng cân nhắc đến anh ta..."

"Được lắm, em còn dám trèo tường cơ à! Ở trước mặt chồng em, em lại dám nghĩ đến người đàn ông khác, xem ra tôi phải chấn chỉnh lại kỷ cương rồi!..."

Nói xong, Trình Tấn Tùng tuốt cánh tay kéo ống tay áo, khí thế hung hăng đánh tới, hắn duỗi ra hai tay, bắt đầu gãi ngứa cho Thẩm Nghiêm.

Thẩm Nghiêm sợ ngứa, lập tức né tránh sang một bên, ngoài miệng vẫn còn thể hiện mà nói "Anh nói ai là chồng cơ..." nhưng mà thế tiến công của Trình Tấn Tùng quá mạnh mãnh liệt, Thẩm Nghiêm rất nhanh liền không chống đỡ được, vì vậy không thể làm gì khác hơn là cười đầu hàng: "... Ha ha... Ôi đừng cù nữa đừng cù!... Ha ha ha... Em sai rồi được chưa?..."

Hai người cứ như vậy ngây thơ ở trong phòng khách đùa nghịch nhau, phòng nhỏ dù sao không gian có hạn, Thẩm Nghiêm rất nhanh bị Trình Tấn Tùng bắt lấy, ôm thặt chặt vào trong lòng. Trình Tấn Tùng cười nói: "Nói! Em sai hay không sai?!"

Thẩm Nghiêm nhìn Trình Tấn Tùng, trên mặt tỏa ra một nụ cười tuấn mỹ, anh không hề trả lời, mà là rướn người về phía trước, dùng sức hôn Trình Tấn Tùng.

Hai người hôn môi rất nhanh trở nên nhiệt liệt, bộ vị dán vào nhau truyền đến nhiệt độ nóng bỏng, khiến cho tình dục của hai người càng tăng cao hơn, tay Trình Tấn Tùng thăm dò vào bên trong áo Thẩm Nghiêm, tay Thẩm Nghiêm cũng xoa phân thân Trình Tấn Tùng. Thế nhưng trong lúc hai người ý loạn tình mê, đột nhiên, cửa truyền đến một tiếng "Cùm cụp" --

Hai người giật mình quay đầu, chỉ thấy Thẩm Hạo đứng ở cửa, một mặt lúng túng.

"Ôi...em quên mất chút chuyện, em lại đi ra ngoài một chuyến!" Thẩm Hạo nói xong quay người đi ra ngoài, "Ầm" một tiếng đóng cửa phòng.

Trong phòng hai người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt không khỏi xấu hổ. Mới vừa rồi hai người nhất thời ý loạn tình mê, hoàn toàn quên mất bọn họ đang ở trong phòng khách, càng quên mất nơi này còn có một thành viên khác của gia đình cũng có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào. Tuy nói Thẩm Hạo cũng là người trưởng thành, thế nhưng trong lúc thân thiết với người yêu bị em trai nhìn thấy, tóm lại vẫn là quá mức lúng túng.

Trình Tấn Tùng mặt đỏ tới mang tai, lần thứ nhất có chút hối hận lúc trước kiến nghị để Thẩm Nghiêm ở chung với Thẩm Hạo...

Xem ra, thật sự nên suy nghĩ chút biện pháp...

Nhận được lời đồng ý Trần Đông, Thẩm Nghiêm rốt cục an tâm chút, thế nhưng trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác mà tập trung toàn bộ tinh lực vào vụ án Hứa Bằng. Ngày thứ hai, Thẩm Nghiêm mang theo người tổ trọng án dựa theo dòng suy nghĩ lúc trước tiếp tục tiến hành điều tra, mà sự thực cũng chứng minh suy đoán của mọi người, rất nhanh, bọn họ liền tìm được chỗ năm đó Hứa Bằng mua thiết bị.

"Chúng tôi đem bức ảnh Hứa Bằng đưa cho chủ cửa hàng, ông chủ liền nhận ra cậu ta, còn nói ra đứa nhỏ này họ Hứa, là sinh viên đại học, khẳng định không sai." Tần Khải nói với Thẩm Nghiêm.

"Nói tường tận."

"Được rồi." Tần Khải uống một hớp nước, bắt đầu báo cáo cho Thẩm Nghiêm: "Theo ông chủ cửa hàng nhớ lại, Hứa Bằng đi cửa hàng bọn họ không phải một hai lần, trước đây cậu ta cũng rất thích đến cửa hàng bọn họ đi dạo. Trong mấy năm kia tiểu thuyết trộm mộ được lưu truyền rộng rãi, không ít học sinh trung học đều sẽ đến cửa hàng này xem đồ khảo cổ, nhìn xem xẻng Lạc Dương hình dạng thế nào. Thế nhưng đại đa số mấy đứa nhỏ đều là chỉ nhìn không mua, chỉ có Hứa Bằng đứa nhỏ này tương đối đặc biệt, cậu ấy thỉnh thoảng sẽ mua một hai món đồ. Ông chủ bắt đầu cho là cậu ta cảm thấy chơi vui, thế nhưng trò chuyện với cậu ta mới phát hiện cậu ta biết không ít thứ, cho nên ông chủ có ấn tượng với cậu ta. Thường xuyên qua lại hai bên liền quen biết. Hứa Bằng nói cho ông chủ cậu ta chuyên cần học tập để tự mình đi di tích cổ để khảo sát, vì vậy ông chủ rất bội phục cậu ta. Sau đó tầm tháng ba năm năm trước, Hứa Bằng nói cho ông chủ cậu ta sắp tốt nghiệp đại học, cậu ấy nói tốt nghiệp xong không đi tìm việc làm, mà là đi phía Nam Trung Quốc khảo sát phong tục các hầm mộ một chút. Ông chủ cảm thấy chủ ý này của cậu ta không sai, còn cho cậu ta không ít kiến nghị. Thế nhưng đi như thế phải tốn khá nhiều tiền, bất kể là trang bị hay là ăn ở, mà Hứa Bằng căn bản không có nhiều tiền như vậy. Hứa Bằng tựa hồ cũng không có nói cho ông chủ cậu ta là trẻ mồ côi, thế nhưng ông chủ tựa hồ cũng nhìn ra cậu ta không có nhiều tiền, hơn nữa ông ấy rất yêu thích Hứa Bằng, liền nói với cậu, trang bị trong cửa hàng, chỉ cần Hứa Bằng trả bằng giá vốn, xem như là tài trợ cậu ấy. Nhưng nếu như vậy, số tiền kia cũng không tính là nhỏ, lúc đó Hứa Bằng vì chuyện tiền nong tương đối phát sầu, cả một tháng đều không xuất hiện. Trong lúc ông chủ cho là Hứa Bằng dự định từ bỏ cái ý niệm này, Hứa Bằng đột nhiên lại đến, hơn nữa hào hứng nói cho ông chủ cậu ta đã giải quyết vấn đề tiền nong, nghe nói thật giống như cậu ta được ai đó trợ giúp, nói chung là không cần bận tâm. Vì vậy, cậu ta ở bên trong cửa hàng đặt không ít thứ, thậm chí có mấy cái máy móc công cụ trong tiệm không có, ông chủ còn cố ý đặt ở chỗ khác. Cuối cùng ông chủ kia không dễ dàng gom được đồ, kết quả anh đoán xem thế nào? À, đứa nhỏ này dĩ nhiên lại đổi ý!"

"Đổi ý?!" Thẩm Nghiêm chau mày: "Sao lại đổi ý?"

"Không biết! Ông chủ nói Hứa Bằng đem đồ vật đi không tới hai ngày, cậu ta lại đột nhiên ôm đồ chạy về, một mặt sốt ruột mà nói muốn trả hàng. Lúc đó ông chủ không ở đây, nhân viên cửa hàng này nói cho Hứa Bằng, tất cả những công cụ máy móc này đều bị bóc tem rồi không thể trả lại được. Kết quả Hứa Bằng nhất định phải trả, hai bên một lời không hợp, dĩ nhiên còn động tay động chân. Sau đó ông chủ kia trở về, thấy là Hứa Bằng, liền hỏi cậu ta xảy ra chuyện gì. Sau đó Hứa Bằng nói cậu ta không dự định đi nữa, muốn đem đồ vật trả về. Ông chủ giải thích cho cậu ta nói, có một số công cụ cùng máy móc là Hứa Bằng đặt riêng, ông chủ đặc biệt đặt hàng từ bên ngoài về, có máy móc thậm chí còn dựa theo yêu cầu của cậu ta mà cải tiến lại, mấy loại này không thể trả lại. Hứa Bằng vừa nghe thấy lời ấy liền ủ rũ, nói với ông chủ để cậu ta suy nghĩ, sau đó liền đi..."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó qua một thời gian khá lâu, đứa nhỏ này cũng không trở lại, ông chủ nói, đại khái cậu ta đã giải quyết vấn đề nên đã đi khảo cổ rồi. Thế nhưng sau lần đó ông chủ chưa từng thấy cậu ta xuất hiện."

Nghe Tần Khải nói xong, Thẩm Nghiêm không khỏi suy nghĩ. Anh suy nghĩ một chút, hỏi hai người: "Hứa Bằng có nói là cậu ta tìm được nguồn tài trợ từ đâu không?"

"Không." Trả lời chính là Trình Hải Dương: "Ông chủ nói ông ta cũng hỏi qua, thế nhưng Hứa Bằng cũng không nói gì."

Thẩm Nghiêm gật đầu, không nói tiếp.

Tần Khải nhìn Thẩm Nghiêm một chút, nói tiếp: "Đội trưởng, tôi và Tiểu Hải so sánh lời của ông chủ cửa hàng và bạn cùng phòng của Hứa Bằng một chút, phát hiện hai bên có rất nhiều chỗ trùng khớp, cho nên, Hứa Bằng thực sự đi nơi khác đi khảo sát."

"Nhưng mà coi như cậu ta đi nơi khác khảo sát, cuối cùng tại sao lại trở về, hơn nữa còn chết ở trong thành phố cơ chứ?..." Thẩm Nghiêm nhẹ giọng nói nhỏ, vừa như là đang hỏi hai người, vừa như đang hỏi chính mình.

Tần Khải cùng Trình Hải Dương liếc mắt nhìn nhau, đều không nói gì, đây chính là nỗi băn khoăn to lớn trước mắt quấy nhiễu mọi người nhất.

Thẩm Nghiêm suy nghĩ một phút chốc, tựa hồ cũng không cho ra đáp án, anh quay mắt lại nhìn về hai người kia hỏi: "Hứa Bằng có nói cậu ta tính toán đi đâu không?"

"Có nói!" Tần Khải trả lời ngay: "Ông chủ rất xác định nói cho chúng tôi, Hứa Bằng nói trạm thứ nhất dự định đi Hồ Nam Tương tây, bởi vì cậu ta khá hứng thú với cương thi ở đó."

Thẩm Nghiêm hơi nhíu lông mày: Tương tây?...

Một mặt khác, nhiều lần trắc trở, việc xin băng hình quay ở cổ mộ rốt cục được bên trên phê chuẩn. Sở văn hoá di vật biểu thị có thể để cho tổ trọng án tiến hành kiểm tra, chỉ là toàn bộ trình tự tra xét nhất định phải phải hoàn thành trong sở văn hoá, băng hình tuyệt đối không cho lưu truyền ra bên ngoài. Vì vậy, Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng dẫn hai tổ tất cả mọi người đồng thời chạy tới sở văn hoá, mà chờ thời điểm mọi người xem video mới phát hiện, tất cả ống kính đều tiến hành quay chụp khai quật cổ mộ, trong ống kính xuất hiện không phải các loại di vật văn hoá thì chính là hai tay của nhân viên đào đất, ngay cả mặt của nhân viên công tác cơ hồ cũng không chụp được, càng không cần phải nói quay được người ngoài nào xuất hiện ở đây. Một ngày mới xem được hết, toàn bộ không có thu hoạch.

"Anh nghĩ bên này rất khó có phát hiện gì, chúng ta e sợ phải nghĩ biện pháp khác." Trình Tấn Tùng nói với Thẩm Nghiêm.

Thẩm Nghiêm gật đầu, nói: "Em dự định xin sếp Vương, đi Hồ Nam điều tra."

"Hồ Nam? Tại sao lại muốn đi đến đấy?"

"Ngày hôm qua, tổ em tìm được cửa hàng trang bị Hứa Bằng mua năm đó, ông chủ nói năm đó Hứa Bằng ở chỗ ông ấy mua không ít đồ, muốn đi Hồ Nam khảo sát. Đây là tin tức cuối cùng liên quan tới Hứa Bằng mà trước mắt mọi người có được. Từ năm năm trước đến ba năm trước cậu ta tử vong, vậy trong khoảng hai năm ở giữa cậu ta làm cái gì, chúng ta ở trong thành phố hoàn toàn không tra được bất cứ tin tức gì liên quan tới cậu ta, cho nên, em hoài nghi, cậu ta đã đi nơi khác."

"Coi như là đi nơi khác, nhưng cuối cùng là cậu ta vẫn chết ở trong thành phố."

"Em cũng biết, thế nhưng bây giờ nó lại là manh mối duy nhất, ngoài ra căn bản không có manh mối nào khác, chỉ còn cách đi nơi khác thử vận may."

Trình Tấn Tùng nhìn biểu tình quyết tâm của Thẩm Nghiêm, thẳn thắn nói: "Thẩm Nghiêm, anh phải nhắc nhở em, chuyện này sếp Vương không chắc sẽ phê chuẩn. Vụ án này là vụ án mấy năm trước, hơn nữa cũng không phải vụ án quan trọng, sếp Vương chỉ sợ sẽ không đồng ý em tốn công mất sức chạy xa như thế."

Thẩm Nghiêm hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, ánh mắt của anh tối sầm lại, rồi rất nhanh chuyển thành kiên định: "Em sẽ thuyết phục sếp Vương. Bất kể nói thế nào, đây cũng là mạng người, nếu hiện tại có manh mối, chúng ta không thể dửng dửng ngồi một chỗ mà không tra được."

Tuy rằng Thẩm Nghiêm ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Trình Tấn Tùng rõ ràng, nguyên nhân chân chính khiến Thẩm Nghiêm kiên quyết muốn tra được như thế, e sợ vẫn là liên quan đến giao dịch của cậu ấy và Lý Quang Bắc. Xem ra, vụ án Triệu Cương quả thật là khúc mắc trong lòng Thẩm Nghiêm, không triệt để điều tra rõ ràng, cậu ấy đại khái vĩnh viễn không sẽ bỏ qua...

"Được, quyết định như vậy rồi thì làm đi." Trình Tấn Tùng vỗ vỗ bờ vai Thẩm Nghiêm, ôn hòa mà lại khiến người ta an tâm nói: "Dù thế nào, anh nhất định sẽ ủng hộ em."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK