Dương Hỏa thân thủ nhanh nhẹn gỡ dây thòng lọng khỏi cổ đối phương, cẩn trọng kéo bóng nhựa ra khỏi khuôn miệng ướt át của cô, nghiêm túc hỏi:
"Cô có thể chịu được thêm bao lâu?"
Quả đúng như hắn đoán, Uông Thiện Chiêu bị hành hạ quá lâu, lưỡi và môi sớm đã cứng đờ, đáy mắt phủ đầy màu đen của sự sợ hãi. Miệng cô cứ rên ư ử mải miết chẳng rõ đã kinh qua chuyện khủng khiếp gì. Hắn dịu dàng đem lồng bàn tay vuốt vuốt tấm lưng mướt mồ hôi của cô, kiên nhẫn để cô ổn định nhịp thở. Uông Thiện Chiêu bẵng đi một lúc mới hoàn được chút hồn phát, cất giọng méo mó đứt quãng đáp lời:
"Tôi không biết... Cứu... em trai tôi nữa... Nó đang ở tầng hầm..."
*Vù*
*Bốp*
Một cú đánh từ gậy bóng chày giáng thẳng lên lưng Dương Hỏa. Sự việc diễn ra quá nhanh, hắn cơ bản chỉ dùng phản xạ bản năng của mình mà bảo vệ phần đầu của người phụ nữ trước mặt.
*Vù*
Tề Bạch cách đó một khoảng khá xa, hoảng loạn thét lên: "A Hỏa!"
Tiếng gió vung đến tập kích thêm lần nữa, lần này Dương Hỏa ôm lấy Uông Thiện Chiêu lăn sang một bên, sau đó nhanh nhẹn tung ra một cú đấm tay phải trúng mặt khiến A Nhân choáng váng suýt ngã.
*Coong*
Tiếng gậy bóng chày vô lực rơi tự do xuống nền đất, máu từ khóe miệng của A Nhân bật ra, vùng má đã tụ máu sưng đỏ rát.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng đó bèn không ai dám manh động, chỉ biết đòn ấy đã thật sự chọc Dương Hỏa nổi giận rồi.
Thật ra, hành động bộc phát này của A Nhân không nằm ngoài dự đoán của hắn. Kẻ trẻ tuổi và manh động, và dám liều lĩnh xông đến đánh hắn có lẽ chỉ có mỗi gã thôi.
Dương Hỏa lúc này nhếch môi cười, cú đánh của gậy bóng chày hiện rõ một đường ngang đỏ lựng nhức mắt trên lưng hắn. Hắn chỉ liếc mắt nhìn, cất giọng ồm ồm an ủi Tề Bạch:
"Em không sao."
Tề Bạch gật đầu, trong lòng lúc này mới nhẹ đi một chút. Anh ta lòm còm bò đến bên Uông Thiện Chiêu, với tay đem chai nước suối trên bàn tiếp cho cô ta uống. Dương Hỏa khuỵu một gối, liếc mắt xuống hạ bộ của cô, kiêu ngạo dõng dạc đáp:
"Dương cụ giả ở hậu huyệt của cô, cho tôi mượn." 3
Nói rồi hắn lịch thiệp rút nhẹ món đồ chơi tình dục đang cắm ở hậu huyệt của cô ra. Uông Thiện Chiêu ré một tiếng, một hỗn hợp lộn xộn gồm bạch dịch, xác của quả nho, chuối, lòng trắng trứng gà và cà chua đồng loạt trào ra. Hắn nheo mắt nhìn, thầm nghĩ:
Chơi đến độ này?
Dương Hỏa lăm lăm món đồ chơi trong tay, chậc lưỡi đầy hứng thú nói:
"Dương cụ giả có gai nhọn? Phiên bản đặc biệt SM-029 năm ngoái mới ra lò? Ở nhà có rồi nhưng chưa thử, hôm nay phải thẩm định chất lượng một phen."
Nói rồi hắn xông vào đám đông, thụi một cú chắc nịch vào bụng của một tên, sau đó đá mạnh vào hông của một tên còn lại. Hắn dùng chân trần giẫm thẳng lên một bên má của Đàm Vân, Một bên tuột quần người ta xuống, đem côn thịt giả đầy gai lăm lăm chọt thẳng vào. Vì dương cụ to lớn cằm rất thuận tay, đã vậy còn bị Dương Hỏa không thương tiếc mà ấn mạnh xuống, mấy cái gai nhọn bị cưỡng chế nhồi hết vào nộn thịt, không có dịch nhờn nên nó hung hăng cứa vách huyệt ứa máu. Không chỉ đơn thuần cưỡng ép đâm vào, hắn còn tiện tay xoay một vòng 360 độ, cố tình xoáy sâu như cái máy khoan bê tông sau đó lại trả ngược về đúng 360 độ, vừa vặn đem lần đầu tiên của Đàm Vân triệt để hủy hoại.
"Đauuuuuu...."
Hắn gằn từng chữ đầy căm phẫn:
"Biết đau như thế sớm hơn có khi đã không đút vào hậu huyệt của người khác!"
Đàm Vân gập chặt người, cố dùng tay cào cào và kéo dương cụ giả đầy gai ra. Dương Hỏa nhìn thấy bộ dạng đáng thương của y, bèn đè đầu y sát tận đất, đem món đồ chơi SM-029 một lần nữa rút ngược trở lại.
Nếu quá trình đút vào là ma sát đau một phần, khi bị hung hăng rút mạnh ra quá nhanh, nỗi đau so với khi nãy còn bị tăng lên gấp bội. Hậu huyệt của Đàm Vân trào ra một dòng máu đỏ khiến y nằm trên đất kêu gào kêu thét không còn ra tiếng người. 1
Dương Hỏa mặc kệ, khinh bỉ bước qua người Đàm Vân.
Lão Sâm sừng sộ sấn đến, áp sát vung một cú hướng về bụng hắn, quát lớn:
"Mày đi chết đi, thằng khốn!"
"Còn dám cương trước mặt tôi?"
Dương Hỏa đưa tay moi côn thịt của gã ra ngoài, dùng lực mạnh mẽ bẻ ngang. 20
Thật sự, lòng bàn tay ấm nóng của hắn vừa tóm được trụ giữa của đối phương liền mạnh mẽ gập thẳng xuống hệt như gạt cần số xe ô tô.
Bộ dạng dứt khoát đó tiêu soái chết người!
Chỉ tiếc là người bị bẻ "vũ khí" dĩ nhiên không thể tiêu soái như vậy...
Hành động thô bạo nọ ngay lập tức đổi lại một tiếng kêu thất thanh không ai ngờ tới. Người kia ôm chặt lấy hạ bộ của mình, khụy hai đầu gối nện oành trên đất, ngã vật ra một bên mà lăn qua lộn lại.
"Dương cụ của tôi... Thằng khốn... Đau... quá..."
Ba bốn người đàn em cảm thấy tình hình không ổn, tự liếc mắt ra dấu ngầm với nhau, đồng loạt xông lên vây quanh Dương Hỏa, có đưa còn vác theo cây gậy bóng chày bằng sắt. Hắn khảng khái nghiêng đầu qua trái, rồi lại nghiêng đầu qua phải, khởi động vài cái rồi nhếch môi cười:
"Còn trang bị cả vũ khí? Đều lên."
Dương Hỏa tung cước nhanh như chớp đã khống chế được hai tên, còn hai tên khác hắn chỉ chăm chăm nhìn vô mắt, sau đó búng tay kêu:
"Nhập Miên!" 5
---------o0o----------
Hai tên nam nhân đầy sát khí giây trước, ngay giây sau nghe hai chữ "nhập miên" bèn rụng rời tứ chi, cả người buông thõng, khụy gối hệt như con rối bị đứt dây, thần sắc đờ đẫn, mơ màng ngã vào nhau.
A Nhân xoa xoa mặt bị đau, khi nhìn lại đã thấy anh em bị xử quá nửa, thất kinh run run kêu gào:
"Dương Hỏa, ngươi! Ngươi... biết... thuật thôi miên? Còn dám... dùng... trò này..."
Hắn cười phá lên, vui vẻ cao hứng nói:
"Tùy tiện luyện thôi. Lâu rồi không dùng với Vani, phát huy có hơi chậm." 1
A Nhân ngàn lần vạn lần không ngờ tới Dương Hỏa còn có khả năng này, nhất thời lắp bắp chỉ thẳng mặt hắn mà kinh sợ, phản ứng y hệt như gặp phải quỷ dữ:
"Ngươi ngươi ngươi!"
Dương Hỏa tùy tiện chỉ một tên, búng tay một cái, chán nản nói:
"Ngươi, lên, đem món này cắm vào hậu huyệt tên đó. Còn nữa, dùng gậy bóng chày này, đập mạnh cho đến khi cái sex toy này ngốn vào lún cán, trôi tuột hoàn toàn vào hậu huyệt cho tôi."
Người vừa được ra lệnh y hệt như con rối vô hồn, ngoan ngoãn tóm lấy A Nhân mà đè trên đất. Y vừa chống cự vừa điên cuồng gào lên:
"Anh không biết tôi là ai sao? Dương Hỏa! Tôi là zzPervertzz, trên mạng tôi là cây bút phê phán có sức hút nhất. Anh mà dám đụng vào tôi, tôi sẽ bôi nhọ anh đến thân bài danh liệt!"
Đáy mắt Dương Hỏa chợt lóe lên một tia máu, thù cũ cộng nợ mới đều muốn tính sổ một lần. Giọng hắn lạnh căm căm xuyên đến tai người nọ:
"zzPervertzz? Đặt điều nói vớ vẩn về tôi trên diễn đàn nhà tôi? Nghe nói anh còn muốn đụng đến người của tôi? Không ngờ hôm nay có thể gặp được anh ở đây... thật là may mắn quá! Hẹn ngày không bằng đúng ngày, vậy... Anh cũng nên hưởng thụ một chút cảm giác song long nhập động nhỉ?"
Nói rồi hắn lại búng tay, điều khiển hai người bạn diễn khi nãy đến trước mặt mình, ra lệnh:
"Nể tình hai anh cũng là diễn viên khiêu dâm như tôi, tịch thu côn thịt thì tiếc quá, nếu hai người muốn giữ mạng thì thao nát hắn cho tôi."
Hai người nọ y lệnh, hì hục sấn đến A Nhân. Tên được giao nhiệm vụ trước đó mới thuận lợi ấn dương cụ giả chi chít gai trượt vào hậu huyệt. Gậy bóng chày vừa đưa lên.
"Vù"
"Keng!"
Đầu gậy tiếp xúc với đầu dương cụ giả, đem sức mạnh truyền hết đến điểm cuối cùng, thuận lợi đóng món đồ chơi đó ghim thẳng vào hậu huyệt. A Nhân mặc sức la, y kêu cứu khản cả cổ nhưng cơ bản là chẳng ai có khả năng cứu y.
Dương Hỏa đứng bên này quan sát, mặt lạnh như tiền, nhàn nhạt nghiêng đầu nói:
"Chưa sát lắm, tiếp tục!"
A Nhân ồm chầm lấy cổ chân hắn, mếu máo khóc thét:
"Đại Côn... Đại Côn đại nhân, làm ơn... tha cho tôi... Đau lắm... hậu huyệt của tôi không chịu được... Anh muốn tôi làm gì cũng được... Để để hắn ta đóng vào hậu huyệt của tôi... Tôi tình nguyện làm chó mua vui cho anh, anh tha cho tôi đi..."
Dương Hỏa khụy một chân, vui vẻ vò vò cái đầu nhỏ dính đầy đất cát của A Nhân, mỉm cười thân thiện nói: "Được, thế không đóng vào huyệt nữa!"
A Nhân gục đầu xuống, thở phào nhẹ nhõm. Vừa mừng chưa được bao lâu, trên đỉnh đầu lại nghe một âm thanh vang vọng:
"Nhưng... song long nhập động thì nhất định phải thực hiện ah~. Người ta đứng đấy xếp hàng chờ lâu như vậy, nếu không giải tỏa côn thịt một chút, rất có thể sẽ hư chức năng. A Nhân, anh xem đều là người trong ngành cả. Vẫn là nên hỗ trợ người ta tí đi!"
Nói rồi Dương Hỏa quay sang hai người bạn diễn nam nọ, cao giọng nói: "Hai người, lôi dương cụ giả trong huyệt của cậu ta ra. Cứ như cũ, song long nhập động, cùng lên!"
Hai người nọ đương nhiên đồng loạt cùng lên, đem A Nhân tách khỏi gấu quần của Dương Hỏa.
Hắn chậm rãi khuỵu một chân đến bên Uông Thiện Chiêu, đưa tay sờ trán cô. Không biết có phải vì đã chịu hành hạ quá lâu hay không, cô ta có chút mơ màng, gần như sắp ngất rồi. Miệng vẫn cứ thều thào lặp đi lặp lại một chuỗi từ ngữ rời rạc:
"Cứu em trai tôi... Dưới tầng hầm... Van xin anh."
Dương Hỏa xoa xoa tóc cô, ngụ ý muốn nói cô hãy an tâm. Uông Thiện Chiêu mỉm cười, lúc mất đi ý thức còn nắm chặt lấy tay hắn.
Chỉ có Tề Bạch ngồi bên cạnh là nét mặt trắng không còn một giọt máu, run rẩy áp chế giữ chặt cổ tay mình đừng quá lộ liễu. Nhìn thấy anh ta không hé một lời nào, Dương Hỏa cười khẩy, vỗ vỗ vai, cất giọng bông đùa:
"Sao vậy, sợ đến xanh mặt rồi?"
Tề Bạch líu ríu thừa nhận:
"Cậu thế này... A Hỏa... Có chút đáng sợ..."
"Sợ sao? Hahaha, tôi còn chưa hả giận đâu! Muốn thao người của tôi, tôi cho anh ta nát cúc!"
Danh Sách Chương: