Vani đứng như chôn chân dưới đất, lặng nhìn hắn vội vàng chạy ra khỏi dãy hành lang dài rồi mất dạng ngay ngã rẽ.
Tiểu Quỷ đứng bên cạnh, ngậm ngùi thấu hiểu cảm xúc phức tạp của cậu, vừa tính đưa tay vỗ vai an ủi vài câu, đột nhiên bên tai nghe cậu cất giọng hỏi:
"Tiểu Quỷ, em hỏi anh... Nếu anh ấy thật sự... liệt dương... Không thể... đóng phim nữa, anh ấy sẽ thế nào?"
Chuyện này...
Cậu ta khẩy khẩy mũi, ngập ngừng trả lời:
"Có lẽ... vẫn ổn. Với tình hình kinh tế của anh ấy hiện tại và số dư trong tài khoản của ông ba trùm ma túy trước đó... Cơ bản có thể sống tầm 6~7 năm nữa mà không cần làm gì... Chỉ là... Thật sự... ngoài làm tình ra, anh ấy không có hứng thú làm gì cả... Anh ấy từng có hứng thú với ngành tâm lý, nhưng bản thân của anh ấy còn cả một mớ vấn đề tâm lý không thể cứu chữa, sao có thể làm người tư vấn cho người khác..."
Nói rồi cậu ta thở dài thườn thượt, tâm tư dường như cũng bị phủ một lớp sương mờ.
Đại Côn đó, nếu đánh giá hắn chín chắn thì việc dính với người thân – hắn luôn là người xốc nổi nhất.
Nếu đánh giá hắn xốc nổi, có nhiều việc cần ổn định thế cục như bây giờ - hắn luôn là người vững vàng bước ra trước tiên. Mẫu người đàn ông chứa đầy mâu thuẫn như hắn, thật sự chỉ có cậu chịu nổi.
Tiểu Quỷ chậc lưỡi cảm thán:
"Đại Côn của chúng ta ấy hả? Không làm nghề này thì chắc không thể làm cái gì khác ra hồn đâu. Vì cơ bản, phóng túng dục vọng đã trở thành thói quen, sở thích, thậm chí là toàn bộ cuộc sống của anh ấy rồi. Nếu thật sự bị tước đi khả năng đó, tôi nghĩ... Anh ấy không dễ thích nghi như đã nói đâu..."
Vani cũng đăm chiêu trong suy nghĩ của riêng mình, vài giây sau lo lắng bảo:
"Vậy mà... anh ấy... bạt mạng như vậy...?"
Tiểu Quỷ nhún vai, lắc đầu hết cách:
"Ừm, chịu thôi. Ai bảo Tần Huy là anh em chí cốt của anh ấy. Chuyện này, anh không muốn làm em buồn đâu. Nhưng vị trí của bác sĩ Tần trong lòng của Đại Côn, so tất cả những người khác, luôn luôn đặc biệt hơn rất nhiều..."
Vani rũ mắt xuống, nhẹ giọng đáp bâng quơ: "Em hiểu..."
Tiểu Quỷ vỗ vai cậu, đồng cảm an ủi: "Vani... Em đừng nghĩ nhiều... Đừng quá buồn..."
Cậu ta vừa ngồi xuống phần ghế bên cạnh cậu, vừa muốn nghĩ đến việc chuyển chủ đề khác cho không khí bớt nặng nề thì thấy phần ghế kế bên nhẹ bẫng. Vani đứng dậy lao về phía cửa, giống như đã hạ được quyết tâm to lớn, ánh mắt kiên định chẳng khác gì Dương Hỏa khi nãy:
"Em đi cùng anh ấy... Toàn tâm toàn sức ủng hộ anh ấy..."
Nói rồi cậu vụt chạy ra ngoài, thân ảnh vội vã lao qua hành lang dài giống như mũi tên, lăm lăm rẽ gió phóng về đích.
Nhìn từng cửa phòng xoẹt qua tầm mắt mình, lòng vô cùng áy náy với Tiểu Quỷ.
Xin lỗi anh, lần nào cũng khiến anh khó xử vì em...
Nhưng Hỏa ca...Em... sẵn sàng... trở thành... bình chứa bạch dịch của anh ấy... Thậm chí là bồn xả tinh... hay bất cứ thứ gì anh ấy muốn... Lần trước, trong bị động, em đã bị bỏ rơi một lần.
Lần này... em sẽ không để chuyện tương tự như vậy xảy ra nữa...
Con người Vani cũng thật lạ, khi không chắc bản thân mình muốn gì, cậu sẽ do dự và mặc nhận tùy ý cho người khác sắp xếp. Nhưng một khi đã kiên quyết muốn làm gì, cậu nhất quyết bướng bỉnh phải làm cho bằng được.
Về điểm tính cách này, cậu cực kỳ giống Dương Hỏa.
Vậy nên, lối tư duy của Vani là:
Hắn có thể nóng lòng bạt mạng chạy đi giải cứu cho người anh em chí cốt của hắn...
Cậu vẫn có thể nóng lòng bạt mạng, chạy đi đến giúp đỡ người quan trọng nhất của mình.
---------o0o----------
*Bùm*
Tiếng cửa bị nổ khóa. Cái then cài chết tiệt cuối cùng cũng bị Dương Hỏa dùng cưa điện cắt gãy ra.
Dưởng Hỏa đeo mặt nạ xông đến trước, nhanh tay lôi thân thể Tần Huy tách khỏi Kiều Bác đang thoi thóp kia. Hắn liếc thấy hạ bộ của ai kia vẫn còn cương cứng lắm, nhưng hậu huyệt bên này sớm đã bị mở rộng như cái hố đen sâu hoắm rồi, nộn thịt bên trong đỏ au au, mấy lớp thịt màu hồng đỏ chen chúc co thắt kịch liệt. Có lẽ vì Dương Hỏa mạnh mẽ kéo Tần Huy ra, hậu huyệt nọ tiếc rẻ nhăn nhúm, ứa trào dịch nhờn trắng hếu.
BJ nằm trên giường, bất giác quằn quại vung tay vung chân nói năng loạn xạ:
"Đừng rút ra, tôi muốn nữa, mau đến thao tôi... Tôi muốn bị thao cho đến chết!"
Mặc kệ ngươi!
Người bên này bị cưỡng chế tách ra, côn thịt cương cứng gân guốc hăng hái kia có vẻ tủi hổ, giật giật mấy cái rồi rỉ ra ít nước nhờn. Dòng dịch trong suốt ứa ra đầu khấc, tham lam muốn tìm lại cái "bao" ấm áp khi nãy, thôi thúc thân chủ kháng cự mãnh liệt.
Tần Huy mê man cũng vung tay đánh đấm loạn xạ, quơ quạo như kẻ cuồng dâm.
Cách một lớp mặt nạ phòng độc, giọng nói của Dương Hỏa ồm ồm và sốt ruột:
"Lão Tần, dừng lại... anh còn thao nữa là sẽ có án mạng đấy."
Tần Huy không hề có chút tỉnh táo, chẳng phân biệt ai địch ai ta, vừa đấm vừa đẩy người đối diện, sừng sộ hung hăng gào ầm lên:
"Mày là ai? Bất kể là ai... Đừng hòng ngăn tao thao họ. Tao phải thao hết họ... Thao hết hạ bộ hư hỏng của họ... Nếu không thao sẽ không kịp nữa, tính mạng của Kiều Bác đang rất nguy hiểm, mày có hiểu không?!"
Chết tiệt, cái thứ Dục Mạt Hương dâm loạn này!
Dương Hỏa ương ngạnh gỡ mặt nạ ra, mặt đối mặt nhìn vào mắt Tần Huy, giữ chặt lấy vai anh, vang vang nói từng tiếng:
"Là em, em là A Hỏa!"
Không khí trong lành từ bên ngoài xông vào, pha loãng bầu không khí đầy ám muội trong phòng quay số 6. Tần Huy hít thêm vài luồng không khí tươi mới tràn đầy khung phổi, vài giây sau thần trí mới chịu tỉnh táo chút ít. Khi đáy mắt của anh vương lại chút hình ảnh của hắn, anh khe khẽ gọi:
"A Hỏa... Bảo vệ "người đó" của tôi..."
Giọng của anh khi đó, yếu ớt và bất lực vô cùng.
Sự thổn thức và đau lòng của anh va vào trái tim hắn, A Hỏa nhướng mày liếc sang giường sắt, thấy BJ còn đang thoi thóp thở, cẩn trọng thông báo:
"Kiều Bác sẽ không sao... Anh còn thao nữa là sẽ có sao thật đấy!" 3
Tần Huy yếu ớt sắp ngã quỵ, Dương Hỏa vội vàng bước chân đến đỡ lấy người, đem toàn bộ trọng tâm của anh ngã về người mình. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy anh như thế này, trước giờ anh luôn là người giữ vững lý trí, phong thái đĩnh đạc, hành sự luôn cân nhắc thiệt hơn. Nhưng người anh em quen biết bao năm nay, hôm nay lại vô lực gục đầu trên vai anh, van xin anh cứu lấy một người khác:
"Tôi không muốn đánh mất cậu ấy... Cậu từng hứa với tôi sẽ giúp tôi bảo vệ những gì quan trọng với tôi... Cậu nhất định phải bảo vệ "người đó" của tôi... A Hỏa!"
Dương Hỏa trầm mặc một lúc.
Đã yêu thương đến thành ra như vậy.
BJ! Anh thật biết cách hành hạ người khác!
Hắn lùi lại từng bước nhỏ, vừa dìu vừa vỗ chầm chầm lên lưng anh, tỏ vẻ an ủi. Giọng hắn trong không khí pha chút đau lòng và chân thành:
"Tôi hứa! Anh bình tĩnh lại một chút..."
Dương Hỏa đỡ Tần Huy ngồi bệt trên đất, đầu dựa vào vách cửa. Có lẽ không khí thoáng đãng bên ngoài khiến anh bắt đầu tỉnh táo, cơ thể dần thấm mệt, lúc này mới nhận ra giới hạn của mình, cuối cùng côn thịt hăng hái kia đã chịu xìu dần xuống, teo nhỏ lại còn một mẩu thịt ngoan ngoãn nằm giữa hai chân.
Dương Hỏa tính ra cũng là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến hình dáng côn thịt của Tần Huy, tò mò không được muốn quan sát thêm một chút. Côn thịt của anh tính ra không gân guốc mập mạp đầy thịt như của hắn, nhưng xem chừng kỹ thuật nhấp hông và tốc độ mạnh mẽ khi nãy, chỉ e hậu huyệt có cố điều tiết thế nào cũng bị thao hỏng.
Cũng may là khi nãy hăng hái thao làm nhưng vẫn canh được góc độ, quản lý tốt cường độ ra vào, nếu không chỉ e là... côn thịt gãy ngang mất!
Không ngờ khi kích tình Tần Huy lại thao bạt mạng như vậy... Không kém hắn... thật sự, không kém hắn...
Dương Hỏa chậc lưỡi vài cái, toan đứng dậy, hắn muốn bước sang xem trạng thái hạ bộ của BJ. Bỗng nhiên cơ thể lảo đảo ngả về trước, vừa may hắn phản xạ nhanh, đem cánh tay gác ngay lên thanh cửa, lắc đầu vài cái, cố ổn định tinh thần.
Mắt hắn hoa rồi, nhìn không rõ đường nữa.
Nỗi sợ hãi khi đối diện với dục vọng của chính mình đột nhiên tăng lên.
Có vẻ cái hương liệu chết tiệt đó sắp phát tác trên người hắn rồi!
Sự kiện Dục Mạt Hương năm đó, nếu nói không gây ảnh hưởng gì đến tâm lý của Dương Hỏa thì đều là nói dối.
"Thao 3 ngày 3 đêm không nghỉ", danh hiệu này nhắc đến – nghe có vẻ tự hào trên cửa miệng của người khác, nhưng lại là một nỗi ám ảnh đau lòng với hắn.
Trong ảo giác lần đó, hắn phải cật lực thao không biết bao nhiêu huyệt. Hết cảnh này đến cảnh khác, thao liên tục không ngừng. Vì đạo diễn hiện trường không hô "cắt", hắn buộc phải giữ trạng thái chuyên nghiệp mà gồng mình nhấp nhanh.
Hắn thật sự đã thao đến mức côn thịt ở giữa chân từ trạng thái tê rần đến mất hết cảm giác. Hắn như kẻ đuối sức dưới nước, bơi mãi bơi mãi mà không tìm được bờ, cả thân thể mướt mồ hôi, mệt đến thở không nổi nhưng vẫn phải cố gắng thao...
Côn thịt bên dưới nóng như cây gậy bóng cháy rực lửa, vừa sưng phồng vừa cương cứng, gân guốc giật giật như muốn nổ tung. Hắn biết mình đã rất mệt, hắn không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, hắn chỉ biết hông mình tự động nhấp, bản thân dù đã rất kiệt sức nhưng không hề thỏa mãn, không có điểm dừng. Rõ ràng vài phút trước đã bắn, vài phút sau lại muốn tiếp tục xuất thêm bạch dịch.
Quá trình đó như một vòng tuần hoàn bòn rút giới hạn chịu đựng của hắn...
Dương như... vẫn còn rất nhiều rất nhiều cô gái tình nguyện nằm dưới thân hắn, buộc hắn "phục vụ"...
Cứ thể mãi đến khi mê man, hắn sốt cao đến nỗi mất hết ý thức... ảo ảnh đó mới chịu dừng lại...
-------o0o-------
Lần này, hắn vốn đội mũ phòng độc để tránh tác dụng của Dục Mạt Hương. Vậy mà khi nãy vừa phát hiệnTần Huy không nhận ra giọng mình, hắn lại không suy nghĩ nhiều mà cởi phăng chiếc mũ, thành công trong việc "cầm đá đập vào chân mình".
Bây giờ thì hay rồi, người cần cứu đã tạm thời ổn định ngồi ở một góc kia, chỉ có người bạt mạng bất chấp này trở thành "nạn nhân" bất đắc dĩ tiếp theo.
Nếu không có người phát tác dục vọng, côn thịt này của hắn sẽ không dùng được nữa.
Nhưng, hắn không muốn đè các diễn viên khác ra làm đá lót đường...
Lần trước đã có 4 người nhập viện, lần này phải lôi thêm bao nhiêu người xuống nước nữa đây?
Ở đây có 1 cái huyệt sắp hỏng, vừa nãy hắn vừa nói "Còn thao nữa sẽ gây ra án mạng đấy", nhưng bây giờ nếu không thao, "nạn nhân" lần này có thể là hắn!
Hay là... thao cái huyệt đó đến hỏng luôn đi... Nếu thao hỏng cái dâm động khốn khiếp đó rồi, Tần Huy có muốn cứu cũng không thể cứu gã nữa... Như vậy, có thể triệt để tách rời hay người bọn họ ra khỏi nhau rồi?!
Đang nhếch mép cười tự giễu và trào phúng thì bên tai hắn có tiếng bước chân hối hả chạy vào. Chuỗi âm thanh này rất rõ, nó kéo theo sự vội vàng và lo lắng không yên, ầm ập ầm ập hướng về phía anh.
Là em sao? Vani? Anh bắt đầu hối hận rồi, đáng ra khi nãy anh nên để em đi cùng... Anh muốn thao em... Chỉ thao mỗi em thôi...
Trong tích tắc, một thân hình mảnh dẻ trắng trẻo lao đến đỡ lấy hắn, kéo hắn ngả về phía mình. Vòng tay vụng về của ai kia ôm chặt lấy eo hắn, hơi thở rối loạn của cậu và mùi hương gỗ thông thoang thoảng bao quanh hắn. Mùi hương này thật khiến người ta thấy bình yên, Dương Hỏa nhắm mắt thôi cũng biết ai đang đỡ lấy mình, miệng bỗng dưng nở một nụ cười rất đẹp. Vani không để ý đến biểu cảm đó, chỉ thấy cả người hắn nóng rần, lo lắng gọi:
"Hỏa Ca..."
Mùi hương quen thuộc trên người Vani... Chết tiệt...
Dương Hỏa có chút khựng lại, hơi lo sợ nghi ngờ, liệu người đang ôm lấy hắn đây có thật sự là Vani không? Hay nó chỉ là "sản phẩm" của Dục Mạt Hương hạng ưu đó.
"Là em thật sao? Vani?" 1
"Hỏa Ca, là em... Anh thấy không ổn chỗ nào? Chóng mặt ạ?"
Là giọng cậu, là mùi hương của cậu.
Thật may, là em... chứ không phải ai khác!
Còn một chuyện hắn muốn xác nhận nữa.
Dương Hỏa kích động nâng mặt cậu lên, đem môi mình thô bạo áp xuống. Môi vừa chạm môi, Vani có chút gồng cứng người, mắt chưa kịp nhắm. Lồng bàn tay ấm áp của người kia đột nhiên đặt nhẹ lên lưng, vuốt ve vài cái rất nhẹ. Nụ hôn của hắn lần này lại có chút dò xét, cẩn trọng và bất an. Tuy rằng khởi đầu hắn có chút thô bạo, nhưng hắn mang theo vài phần lo âu mút nhẹ lưỡi cậu, nửa phần thăm dò nửa phần khiêu khích.
Vani đã sớm quen với kỹ thuật khiêu gợi dục vọng của hắn, lưỡi vừa trượt ra cậu đã mút nhanh đáp trả. Lần này cậu mang theo sự kiên quyết khẳng định với hắn, cậu không cần gì khác ngoài chuyện cố chấp ở bên hắn... Lần trao đổi môi hôn này, cậu chủ động hơn hắn rất nhiều. Môi đến mút chặt, lưỡi đến ve vãn, kỹ thuật này cậu học từ hắn, bất tri bất giác mô phỏng lại rồi "trả bài" cho hắn.
Càng quấn quít cuồng nhiệt, tốc độ môi và lưỡi ve vuốt nhau cũng càng nhanh. Dương Hỏa vừa hôn mà ý cười càng lộ rõ, Vani của hắn xem chừng kiềm chế không được bao lâu nữa rồi. Vẫn là bị hắn chiều đến hư rồi!
Rõ ràng người hít khói Dục Mạt Hương là hắn mà, sao cậu lại phản ứng mãnh liệt hơn hắn nữa?
Phải rồi....
"Sao em lại đến... Khói của Dục Mạt Hương vẫn chưa tan hết... Em..."
Vani dìu anh ra trước hành lang phòng số 6, cậu cố tình né khỏi hiện trường đầy khói Dục Mạt Hương đi. Dù rằng khi cậu đến không khí tạm xem là an toàn, nhưng cậu vẫn cứ lo hắn hít quá nhiều hương liệu đó, ảo giác sẽ mãnh liệt hơn...
Dương Hỏa quả thật không khách khí, đem hết trọng tâm cơ thể ngả về phía cậu, hơi thở nóng rực phả vào vùng cổ trắng ngần đầy mị lực kia.
Vani, mùi hương trên người em thật sự... khiến anh hứng quá!
Vani không hề đọc được sự khác thường của hắn, chỉ cố gồng mình trụ vững, rụt rè bộc bạch: "Em lo cho anh..."
Dương Hỏa nhếch môi cười: "..."
Sao anh lại yêu một cậu nhóc đơn thuần như em chứ!
Vani ngẩn ngơ khi thấy hắn cười trong hoàn cảnh kỳ lạ thế này, có chút buồn buồn, thắc mắc hỏi:
"Em... lo cho anh... là chuyện... rất buồn cười sao?"
Không phải, anh tự cười chính mình, Vani...
Anh tự cười bản thân xem nhẹ phần tình cảm của em dành cho anh.
Dương Hỏa thu lại những suy nghĩ phức tạp của mình, nhẹ nhàng phẩy tay, chỉ sang giường sắt chỗ Kiều Bác đang nằm, khàn khàn nói:
"Không phải... Em sang xem Kiều Bác thế nào đã..."
Vani nghĩ hắn đang muốn trốn tránh câu hỏi của mình, miệng tuy không nói nhưng lòng chẳng hề vui, chỉ lục tục nghe lời hắn, bước đến giường sắt.
Trên giường rộng, một thanh niên quần áo xốc xếch nằm thẳng trên đó, hai chân vẫn còn trong tư thế dang rộng ra, hậu huyệt ướt đẫm máu, bạch dịch và nước tiểu. Hậu huyệt vốn đã đỏ au, sưng vù, không ngừng trào dịch.
Hai đầu vú gã hiện lên mấy vết bầm tím, có vết đỏ vết tím, bầm dập không ít. Trên phần ngực và bụng cũng bị sước da chằn chịt, xem chừng bác sĩ Tần đem gã lật úp mà "ma sát" không ít... Cảnh bạo dâm này không phải Vani chưa từng xem qua, nhưng không ngờ "hậu trường" của nó lại thê thảm như vậy. Cậu quan sát gương mặt mệt lả của BJ, cẩn trọng dè chừng nói:
"Ngất rồi... Hơi thở có chút yếu ớt... Tính sao?..."
Dương Hỏa dựa thẳng vào tường, vừa nói vừa thở dốc:
"Ổn định trạng thái của Lão Tần trước... Chơi đến thành vậy... Chỉ có lão Tần mới cứu được thôi... Gọi Dã Tượng Dã Thạch đến thu dọn tàn cuộc..."
Vani ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng..."
Nói rồi cậu lại chạy sang phía gần hắn, khụy một bên gối, xót xa nhìn hắn một lúc lâu. Cậu vừa đưa tay muốn nắm lấy tay hắn, lại không rõ hắn có đang sốt không. Tay gần tiếp xúc đến bàn tay thì lại dời lên trán. Lồng bàn tay mát mẻ của cậu đắp lên trán hắn, giữ vài giây rồi lại ngơ ngẩn hỏi:
"Anh hình như không có sốt... Nhưng giọng nói hơi khàn và thân nhiệt có vẻ nóng lắm ấy... Anh còn có chỗ nào khó chịu không? Em xem..."
Dương Hỏa nhếch môi cười, đột nhiên đưa tay phải bắt đến sau gáy Vani, kéo gương mặt cậu lại gần mặt mình. Đôi mắt phong tình của hắn chăm chăm khóa chặt lấy cậu, vài giây sau cất giọng gợi tình hỏi:
"Vani... hậu huyệt của em bây giờ thế nào?"
Vani khựng lại, bất ngờ nhìn hắn, trợn mắt đáp: "... Anh..."
Tự cảm thấy phản ứng của mình hơi bất thường, cậu nuốt khan, thành thật ngoan ngoãn trả lời: "Em không sao, chỉ cần anh muốn, em đều... cho... anh..."
Lời đáp càng về sau càng nhỏ, cuối cùng hình như đã không thể nghe được rõ gì nữa rồi.
Mặt cậu đỏ lựng như trái dâu chín mộng, nhìn càng lâu càng muốn sấn tới vô lấy cắn một cái. Dương Hỏa cười cười, lúc tuột quần xuống ngang đùi còn khẳng định chắc nịch:
"Anh muốn..."
Quần vừa cởi khỏi cơ thể, côn thịt sưng sững kia đã ngóc dậy, sẵn sàng nhập cuộc. Hắn đè sấn cậu xuống đất, một tay đỡ gáy cậu, một tay vuốt ve má cậu, kê mặt gần thật gần mà thì thầm:
"Vani, anh muốn, thể hiện hết cho em thấy... Kỹ năng giường chiếu 5 sao của anh, rốt cuộc là thế nào!"
Hắn cúi đầu ngậm lấy đầu ngực trái của cậu, hết mút rồi lại liếm, hết xoáy tròn rồi lại khẩy khẩy trêu đùa. Lưỡi nhỏ như con rắn ướt át trường đi khắp nơi, đem cái âm ẩm nhớp nháp bôi đầy hai bên ngực. Hai ngón tay hắn vân ve phần đầu ngực nhạy cảm của bên còn lại, móng tay nhẹ nhàng kích thích nơi đầu ti, nắn tròn nắn dẹp một hồi cuối cùng nó cũng chịu dựng đứng lên.
Vani bị đè ra khiêu khích như vậy bèn quằn quại cong người, đem hai bàn tay luồn vào kẽ tóc hắn, nửa muốn đẩy ra nửa muốn giữ lại, siết nhẹ đầy hắn sát đến ngực mình. Giọng rên của cậu xuyên qua tai hắn, ngượng ngùng mà đầy quyến rũ:
"Ưm... Hỏa Ca... Ngực của em... Anh đừng nhay như vậy..."
Dương Hỏa thích thú kiêu ngạo hỏi:
"Thích không? Anh muốn nó cương cứng như côn thịt bên dưới của em..."
Cậu nhóc bên dưới cong cứng người, rên ư ử đáp: "Đừng mà... Hỏa ca... Sướng lắm..."
Dương Hỏa hôn xuống từng chút từng chút một, môi hắn trải lên tấc thịt trắng trẻo mịn màng của cậu, đem những vết hôn phơn phớt hồng lưu lại chỗ rõ chỗ mờ. Giọng hắn khàn khàn chất chứa đầy dục vọng nam tính:
"Trước giờ anh đều luôn nhẹ tay với em... Luôn cẩn trọng từng chút... Anh biết em không phải là người trong ngành, cũng chưa đáp ứng với thói quen của anh... Chỉ là... hôm nay, anh muốn thể hiện hết cho em thấy... Người như anh... có đáng để em "dâng thân" đến tận cửa không..."
- End chương 24.
Danh Sách Chương: