Hơn một tiếng sau, có tiếng tra chìa khóa vào cửa. Sau đó, hai người từ bên ngoài bước vào – Một người là Bác Minh bảo vệ, người còn lại là vị bác sĩ thương dân như con vì dân phục vụ – Tần Huy.
Tần Huy thường xuyên ra vào khu nhà của Dương Hỏa, nếu hôm đó không phải vì nhận được cuộc gọi kỳ lạ của bác Minh bảo vệ, có lẽ anh bác sĩ nọ đã ngủ ở phòng làm việc của bệnh viện rồi.
"Sao thành ra thế này..." Bác Minh kinh hoàng nhìn cảnh vật xung quanh.
Đồ đạc trên đất lộn xộn bừa bãi, trên tủ kính phòng khách còn bị bể một mảng to, rượu đỏ loang lổ và có cả màu đỏ của máu nữa. Án mạng sao? Rõ ràng là đã đóng hết cửa rồi nhưng sao lại giống như vừa có một trận bão càng quét qua đây vậy?
Tần Huy bước đến, cởi áo khoác phủ lên cơ thể khỏa thân của Vani, điềm tĩnh nói:
"Bác Minh, cảm ơn bác đã mở cửa. Ở đây cứ giao cho cháu."
Dương Hỏa và Tiểu Quỷ lúc này theo dõi trên màn hình điện thoại mới kịp thở phào nhẹ nhõm.
------o0o------
"Ding Dong!"
Tiểu Quỷ nhìn qua camera trước cổng, nhìn thấy Tần Huy đến.
Đúng lúc thật!
Dương Hỏa kích động lao ra mở cửa, vừa nhìn thấy vị bác sĩ kia thì đã nhanh thân áp đến ôm chầm lấy, bàn tay phải vỗ lên lưng anh bộp bộp mấy cái liền. Tần Huy giả vờ ho khụ khụ vài tiếng, mơ mơ hồ hồ cố làm rõ tình hình:
"A Hỏa, hiếm khi tôi đến mà cậu nồng nhiệt thế! Khai thật đi, lại thao nát người ta rồi phải không?"
"À... Cái đó..." Quả là hôm nay có hơi quá trớn thật...
Tần Huy vừa cởi áo khoác ngoài đã bắt đầu bật chế độ giáo dục nhận thức:
"A Hỏa! Cậu sợ tôi chưa đủ mệt hả? Hôm nào cũng mời tôi ghé khám vậy? Một người dọn hai người phá, cậu thật quá đáng! Không thể giao hợp bình thường hả? Cậu có biết giao hợp quá mạnh sẽ ảnh hưởng xấu đến các chức năng liên quan hay không?"
Dương Hỏa thu lại sự tri ân hồ hởi của mình lại, ho khan 2 tiếng, buông nhẹ một câu:
"... Hết cách, tôi không chịu được..."
Bác sĩ Tần đón lấy cốc nước lọc từ tay của Tiểu Quỷ, ngửa cổ uống một hơi rồi thở dài nói:
"Lần sau mà còn bất chấp nữa thì tôi không cứu nổi đâu nhé!"
Dương Hỏa bày vẻ mặt chán ghét xua tay:
"Được rồi, anh lên phòng ngủ của tôi đi."
Tần Huy vừa bước lên vài bậc cầu thang, nghe vậy liền chỉnh lại:
"Tôi lên phòng ngủ khám bệnh cho Vani! Cậu ăn nói cho rõ ràng vào!"
Dương Hỏa cười ha hả, gào lên trách ngược lại:"Anh suy nghĩ cho trong sáng vào!"
--------o0o-------
Bác sĩ Tần xốc lại tinh thần, đưa tay gõ cửa.
"Anh vào đi!"
Vani nằm sấp trên giường, quả thật là bị thao tới mức không thể đứng dậy nổi. Cậu có cảm giác như cả cơ thể này không thuộc sự khống chế của mình nữa.
Tần Huy nhìn cặp mông cong trắng ngần của cậu, phát hiện ra cậu nhóc này càng ngày càng không biết xấu hổ là gì. Vài lần đầu còn e ấp né tránh anh, độ gần đây tần suất gặp anh càng nhiều, hầu như ngày nào cũng gặp, vết thương nơi cúc huyệt nặng nhẹ mỗi lúc khác nhau, nhưng cơ bản là chẳng có ngày nào được khen là "bình thường" cả.
Bác sĩ Tần day day trán, Vani ở đây thêm một khoảng thời gian nữa chỉ e là... đến quần áo cũng không cần phải mặc nữa. Sau khi thao lộng xong thường không thể mặc quần bó sát, cậu trực tiếp phô bày thân thể đến vậy, nếu không phải vì anh là bác sĩ chân chính, tâm bất biến giữa dòng đời... Ầy, thật ra cảnh xuân sắc trước mắt cũng kích thích lắm. Nhưng bác sĩ Tần ý thức được món nào có thể "ăn", món nào vạn vạn không được đụng vào. 1
Anh cụp mắt xuống, thu lại mớ tâm trạng hỗn loạn của mình. Đưa tay vạch nhẹ khe mông đỏ lựng, nhìn thấy cúc huyệt rộng lớn hơn hẳn mọi hôm, bèn cau mày cất giọng hỏi:
"Hôm nay cậu bị thao mấy tiếng?"
"Ưm... hôm nay chỉ tầm 45 phút thôi... Nhưng mà... có cả Tiểu Quỷ nữa..."
Bác sĩ Tần kinh ngạc tới nỗi vừa định ngồi xuống ghế thì đã ngã quỵ, mắt trợn tròn há hốc miệng nghĩ thầm:
Đừng nói là... Song long nhập động... Ặc, chơi lớn vậy sao! 3
Tần Huy đanh mặt lại, quay người định rời khỏi:
"Cái gì?! Như vậy nguy cơ nhiễm bệnh sẽ bị tăng gấp đôi ấy! Không được, tôi phải đi nói chuyện với A Hỏa!"
Vani vội vàng lật người níu lấy tay áo của anh, từ bên dưới truyền đến cảm giác thốn đến thấu xương, cả gương mặt gần như co dúm lại, mấp máy môi nài nỉ:
"Bác sĩ Tần, không sao đâu. Hôm nay chỉ vì cao hứng thôi. Anh ấy nói, hôm nay là đặc quyền duy nhất của Tiểu Quỷ..."
Tần Huy hỏi bật lại: "Cậu tin nó?"
Vani gật đầu lia lịa. Chỉ cần là lời anh ấy nói, hoang đường mấy tôi cũng tin.
Bác sĩ Tần thở dài một hơi, quay lại giường đỡ lấy Vani nằm ngay ngắn lại, làu bàu: 1
"Vớ vẩn! Một người phá, một người bảo trì, một người chịu đựng! Đúng là mối quan hệ mắc nợ nhau trong truyền thuyết..." 3
Vani cúi đầu nhìn xuống, Tần Huy bóc một viên thuốc nhỏ hình viên đạn, màu xanh nhạt, chuẩn bị đặt vào hậu huyệt của cậu. Vani trân mình để bác sĩ Tần đẩy hết viên thuốc vào thật sâu, thở hổn hển nói:
"Bác sĩ Tần, loại này... anh có dư nhiều không? Anh kê cho tôi một toa thuốc tương tự, sau này tôi có thể từ từ dùng mà không cần phải cất công anh đến thường xuyên nữa..."
Có lẽ thật sự nên tính kế chống chọi dài hạn rồi... Cứ phiền người ta như thế này quả thật... áy náy chết mất!
Tần Huy nở một nụ cười tiêu chuẩn của vị lương y chân chính, miễn cưỡng nói:
"Không sao, có Dương Hỏa ở đây, tôi phải thường xuyên đến xem cậu... Lỡ có chuyện gì, chậm trễ là hết đường cứu..."
A Hỏa mà thấy có thuốc dự phòng như vậy, chỉ e cậu ấy càng phóng túng hơn. Tôi vẫn là nên thường xuyên càm ràm như Đường Tăng ở bên tai cậu ấy, biết đâu như vậy tốt hơn.
Vani đắp nhẹ chăn đến ngang hông, ấm áp nói: "Bác sĩ Tần thật sự thương anh ấy nhỉ?"
"Thương? Có trách thì trách năm xưa, chính nó đứng ra đóng phim đen trả tiền học phí cho tôi học đại học Y Dược. Ngoài mặt thì nó cứ bảo tôi học rồi sau này chữa trị cho nó, nhưng thật ra nó là đứa duy nhất ủng hộ tôi học ngành này... Chứ chẳng ai xem trọng ngành này cả..."
Vani nghịch nghịch hộp kem giảm đau trên tay, cất giọng chân thành nói:
"Đâu có. Không có anh đến cứu thì em sớm đã bị nhiễm trùng hư chức năng rồi..."
Bác sĩ Tần nhìn cậu nhóc trước mặt, thật sự cảm thấy cái huyệt nhỏ không nên bị tên yêu nghiệt kia giày vò thêm, cảm khái nói:
"Vani, lần đó cậu tổn thương rất nghiêm trọng, có khả năng sẽ để lại di chứng. Không thể đùa như không được. Cậu phải tiết chế, và kiềm A Hoả lại."
Vani vùi đầu vô gối giấu đi hai má đỏ lựng, nóng ran, tiếng trả lời phát ra nhỏ như muỗi kêu:
"Cái đó... anh ấy... hình như chẳng bao giờ kiềm chế được..."
"..." Ừm, cậu nói phải. A Hỏa không hề biết kiềm chế chút nào... Nhưng lời vừa nói ra không thể nói ngược lại, anh bèn phụ họa thêm: "Vậy một chút nữa tôi sẽ hạ huyết thư với nó, tôi không thể để cúc huyệt này của cậu nát bươm được."
"Haha, thật ra, cũng không sao đâu ạ, em quen rồi. Thiếu anh ấy lại thấy không quen..."
"..." Cậu bị M cấp độ max rồi phải không. 5
--------o0o-------
Hơn 3 ngày sau, vì chỉ định phối hợp chữa trị của bác sĩ Tần, Dương Hỏa không đụng đến Vani. Cứ ngỡ là phải chịu đựng thêm 2 ngày nữa, nào ngờ...
Tiểu Quỷ bật quyền admin của diễn đàn "đen" của Dương Hỏa lên, tình cờ nhìn thấy comment của Vani từ 3 ngày trước, anh ta liền nhanh tay gửi cho Đại Côn xem.
"Người ta trả lời đúng rồi kia, có phải anh nên... trao phần thưởng thân mật không?"
Dương Hỏa nhin thấy câu trả lời 100% chính xác của Vani, khóe môi bất giác cong lên.
Nhóc ấy vẫn còn nhớ.
Tuy đang ở chung biệt thự, nhưng hắn không trực tiếp đến phòng ngủ tìm mà lại gọi điện thoại cho cậu.
"Alo..."
"Chào bạn Virus-nhỏ-bé, Anh là Dương Hỏa, anh đã nhìn thấy cậu trả lời trên diễn đàn đen của em, fan trung thành của anh. Đây là phúc lợi đặc biệt của fan đó." 2
Vani đang nằm trên giường, bất giác ngồi thẳng dậy như có một dòng điện xẹt ngang người. Anh ấy... Đã đọc được dòng bình luận ngày hôm đó rồi?
"Anh..."
Dương Hỏa cười như không, tiếng nói của hắn qua điện thoại càng đậm chất ma mị:
"Đây là cuộc hội thoại có ghi âm, nên em nhất định phải trân trọng cơ hội này đó. Chúng ta sẽ trao đổi "thân mật" với nhau, em cứ xem anh là bạn tình của em như bình thường đi nhé..."
Câu này có 2 cách hiểu, nếu một fan bình thường nghe câu này, sẽ hiểu ý Đại Côn nói là – hãy xem hắn giọng như bạn tình mà mình đang có. Còn đối với Vani, bạn tình bình thường của cậu – là anh luôn mà! Hắn nói như vậy, chẳng phải giống như muốn ngầm khẳng định chủ quyền hay sao?
Vani vụng về đổi cách xưng hô. Hầu hết fan đều gọi hắn bằng hai chữ:
"Đại Côn..."
Dương Hỏa rất vui khi có thể chòng ghẹo được cậu, tiếp tục tiến công:
"Gần đây em có xem tác phẩm mới của anh không?"
Vani ngại ngùng gật đầu, sau đó cậu mới phát hiện ra dù mình có gật đầu thì người bên kia cũng đâu thấy được... Kích động cái gì chứ?
"Dạ có ạ... Em đã xem series mới nhất của anh... Rất kích thích... em còn muốn... được thực hiện nhiều cảnh như vậy... với anh... ngoài đời..."
Càng nói càng lộn xộn... Nếu người ngoài nghe thấy chắc nghĩ tín hiệu âm thanh không tốt!
Dương Hỏa lại giở giọng lưu manh, đùa bỡn:
"Tiểu Dâm Đãng, em nói xem, em muốn thực hiện cảnh nào?"
Chỉ có một mình hắn gọi cậu như thế. Và chỉ đối với một mình cậu, hắn mới gọi bằng giọng đầy cưng chiều và gợi đòn như thế.
Trong đầu Vani hiện ra vô số thước phim sinh động của Dương Hỏa. Nhờ vào tài khoản VIP của tên bạn học kia mà cậu gần như chẳng hề bỏ qua series phim nóng bỏng nào của hắn... Đương nhiên, đa phần đều không xem hết. Cậu không chịu nổi những hình ảnh kích tình trong đó...
Cậu buộc miệng nói rất thành thật:
"Cảnh bị piston bơm vào huyết bắn sữa. Cảnh được anh blowjob tới bắn sữa... Còn có cả cảnh nhiều côn thịt vây quanh em nữa..."
Dương Hỏa không ngờ cậu dám trả lời thẳng thắn như vậy trên điện thoại. Hắn cười thành tiếng, nhanh chóng đáp lại:
"Nhiều cảnh như vậy sao? Nếu cùng làm một lúc thì e là cúc huyệt của em chịu không nổi..."
Vani ngập ngừng đỏ cả mặt, chỉ sợ mình nói sai khiến anh hiểu lầm:
"Không có không có, em chịu được hết. Chỉ cần là côn thịt của Dương... À... Đại Côn... em đều... thích hết."
Dương Hỏa không ngờ cuộc điện thoại này có giá trị cực kỳ, hắn không kiềm chế được bèn chọc ghẹo thêm vài câu:
"Vậy thích anh cùng anh chơi ở tư thế nào?"
Vani nhắm mắt, vùi đầu vào gối, nhỏ giọng trả lời:
"Tư thế nào cũng thích... Từ doggy đến cưỡi ngựa, đến cả Uyên ương hợp... Đều thích..."
Dương Hỏa không kiềm chế được thêm nữa, mê hoặc trả lời:
"Được rồi, anh sẽ giúp em thỏa mãn!" 20
--------o0o--------
Vani vừa cúp điện thoại thì Dương Hỏa đã đứng trước cửa, gõ liên hồi:
"Virus-nhỏ-bé, em ra đây!" 1
Cậu vừa chạy tới cửa thì đã nghe tiếng ai kia vặn tay nắm cửa, trực tiếp xông thẳng vào, thô bạo ôm chặt lấy người cậu rồi mạnh mẽ áp môi lên:
"Ưm..." Bị hôn rồi...
Dương Hỏa đem lưỡi khuấy đảo khuôn miệng nhỏ nhắn của cậu, hai tay không yên phận bắt đầu nghịch nghịch hai hạt ngọc trước ngực ai kia. Vani bị kỹ thuật hôn điêu luyện của hắn đánh bại, cả người mềm oặt trong tay hắn, để mặc hắn kích thích cơ thể cậu.
Dương Hỏa nhắc lại câu chuyện dở dang khi nãy:
"Muốn bơm piston vào huyệt và bắn sữa?"
Vani không biết chống chế làm sao, chỉ vụng về đáp:
"Em chỉ... tùy tiện... tùy tiện nói vậy... thôi mà..."
"Vậy thì em phải chịu trách nhiệm cho việc tùy tiện của mình đi..."
Hắn ngồi lên giường, kéo ngực cậu nằm lên đùi hắn. Dương Hỏa đưa tay mơn trớn cúc huyệt bé nhỏ, lúc này mới để ý réo lên:
" Tiểu Dâm Đãng, cái huyệt này của em, rộng ra không ít nha..."
Vani muôn ngồi dậy thì quả thật đã thấy một cái đầu tiêm bơm chất lỏng kỳ lạ vào huyệt nhỏ. Vì bị giới hạn tầm nhìn nên cậu chỉ có thể vửa bấu bắp tay thô chắc của Dương Hỏa, vừa yếu ớt hỏi:
"Hỏa Ca... Ư... Anh bơm gì vào bên trong vậy... Lành lạnh ahhh..."
"Sữa bò! Thích không?"
Dương Hỏa ấn đầu cylanh thật mạnh, đem hết dịch trắng sữa kia bơm hết vào trong. Hết ống này tới ống khác được tiêm vào. Bụng dưới của Vani trướng lên thật nặng, cảm giác vừa lạnh vừa tê truyền từ cúc huyệt đi khắp các bộ phận nhạy cảm xung quanh. Huyệt nhỏ đôi lúc không khép chặt lại được, rỉ ra vài giọt sữa trắng đục như bạch dịch, trượt xuống hai bên đùi. Nam căn của cậu dựng thẳng đứng, trứ lên muốn bắn ít bạch dịch ra ngoài. Dương Hỏa vỗ mạnh hai bên mông cậu, quát lớn:
"Khép huyệt lại, anh chưa cho phép bắn mà dám xịt sữa ra thì anh sẽ bơm vào lượng gấp đôi đó."
"Anh rốt cuộc muốn bơm bao nhiêu?"
"800ml, 8 ống piston!"
Vani uốn éo thân mình, muốn từ chối nhưng lại bị bàn tay rộng lớn của hắn ấn mạnh xuống... Cúc huyệt co thắt không ngừng, bụng dưới nhộn nhạo khó chịu, đôi mắt của Vani bắt đầu mơ hồ:
"Không được... Ư... khó chịu... Cho em bắn..."
Dương Hỏa vẫn tét mông cậu chan chát: "Sau này có tùy tiện trả lời nữa không?"
Hai bên mông hằn nhiều vết đỏ, khe mông ở giữa rỉ sữa trắng không ngừng. Vani khó chịu đến phát khóc: "Sẽ không... Sẽ không thế nữa... Hỏa Ca, cho em bắn đi... em thật sự... Ư..."
Chưa dứt lời thì cậu không chịu được nữa, dứt khoát đem sữa bò từng trong bụng phụt tung tóe ra. Một cảm giác sung sướng sảng khoái truyền đến khắp người, cậu tê tái kêu lên:
"Ahhh... Không ngờ là sướng đến vậy... Hỏa Ca... Không ngờ là bắn sữa lại có cảm giác thoải mái thế này... Anh có nhìn thấy không... Ahhh. Cúc huyệt hư hỏng của em đang bắn ra sữa đó..."
"Tiểu Dâm Đãng, sướng lắm sao?" Dương Hỏa đưa hai ngón tay vào cúc huyệt rồi ngoáy mạnh, hắn rõ ràng là muốn ngoáy lộng hậu huyệt của cậu ra. Hai ngón tay kia xoáy tới đầu, sữa bằng nhiều thêm ra tới đó. Vani chìm đắm trong cảm giác mới lạ của việc bắn sữa, vừa được hắn lộng huyệt cho, kêu ré lên từng tiếng thật tao lãng:
"Sướng không chịu được... Thật nhiều sữa, bắn mãi vẫn chưa hết... Em như con bò cái tiết sữa đặc ah~... Hỏa Ca nhìn thấy Tiểu Dâm Đang tiết sữa bằng cúc huyệt... Tiểu Dâm Đãng thích lắm, cảm ơn Hỏa Ca nhiều..." 1
"Rên thật tao, rên như vậy thật hư hỏng, đến đây ngậm lại côn thịt to lớn mà em nghiện đi!"
Vani kiên nhẫn mút chưa được hai phút thì đã chịu không nỗi, trực tiếp ngồi ngang lên người Hỏa Ca, chủ động gợi dục:
"Hỏa Ca, em bắn hết sữa rồi, nhưng vẫn chưa thỏa mãn... Xin anh... cho em côn thịt của anh..."
"Chưa thỏa mãn là phải rồi. Tiểu Dâm Đãng như em thiếu côn thịt thì đâu chịu nổi, cắm vào đi, anh giúp em giải nhiệt!"
Vani bỏ hẳn lý trí sang môt bên, cứ vậy đem người cắm thẳng xuống... Chỉ muốn dùng vách thịt này phục vụ Dương Hỏa thôi... Có không khép lại được nữa cũng chẳng sao cả...
Danh Sách Chương: