Vì bị thao lộng nên Vani được hai người đàn ông đỡ vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ. Trong lúc chờ Vani "thu dọn chiến trường", Tiểu Quỷ nói với Dương Hỏa:
"Cậu ấy đã thật sự không đụng tới dục vọng suốt 2 năm nay... Kể từ ngày đó..."
Dương Hỏa suy đi nghĩ lại vẫn không an tâm để Vani một mình vệ sinh cơ thể, đành quay sang nói với Tiểu Quỷ:
"Tiểu Quỷ, cậu xuống phòng khách trước, hai chúng ta làm vài ly, thế nào? Tôi vào xem tình hình của cậu nhóc đó rồi sẽ xuống."
Tiểu Quỷ đồng ý, cúi người lụm lại quần áo vung vãi trên sàn đất, lặng lẽ biến mất dạng.
Anh ta vừa quay lưng đi chuẩn bị đóng cửa phòng thì nghe tiếng Dương Hỏa gào từ phòng vệ sinh xa xôi vọng ra:
"Cái đó, Tiểu Quỷ... Cậu lại gọi... Bác sĩ Tần đến 1 chuyến..." 3
-----o0o-----
Bên trong phòng tắm nhỏ hẹp, mấy tấm kính chắn nước vây quanh khu vực phòng tắm đứng bị hơi nước nóng phủ lên một lớp hơi mỏng mờ, từ bên ngoài nhìn vào khó có thể nhìn thấy rõ thân hình trắng nõn của ai kia. Dương Hỏa trừng mắt phủi tay xua tan đi làn khói nước, nóng lòng kéo cánh tay cậu về phía mình, cất giọng oang oang:
"Vani, anh chỉ vào sau em 5 phút, cái phòng tắm này sao bốc khói như phòng xông hơi vậy?"
Bị tóm lấy đột ngột, tim của Vani gần như rụng xuống đất, ré lên một tiếng dọa hết hồn phách.
Vì cả hai vẫn trong trạng thái loãng thể, trong không gian vừa hẹp vừa nóng bỏng như vậy, ánh mắt không yên phận của cậu lại tập trung vào hạ bộ của hắn.
Côn thịt nọ tuy đã xìu đi nhưng với kích thước bình thường, nó vẫn cứ lộ lộ khiêu thích ánh nhìn của người khác. Cậu đỏ mặt ngượng ngùng dời mắt đi, thầm nghĩ: Hóa ra khi không cương cứng, trụ giữa ấy cũng... đồ sộ thật!
Vani nuốt khan, nghĩ đến cuộc giao hoan kích tình vừa rồi bèn cảm thấy "bội thực", vụng về rướn người lấy khăn bông trên kệ lớn nhanh tay che đi một phần thân thể, yếu ớt bảo:
"Dương Hỏa! Anh đi ra cho em..."
Dương Hỏa đương nhiên không thèm để tâm lời nói của cậu, dứt khoát tiến đến gần, giựt mạnh khăn bông về phía mình rồi tùy tiện vứt lại lên kệ lớn. Anh khuỵu một chân, hạ thấp người, cúi đầu xuống phần hạ bộ của ai kia để quan sát cho kỹ:
"Cái huyệt của em thế nào, dùng dung dịch đặc biệt rửa qua chưa?"
Lần đầu tiên bị hỏi thẳng một câu ngại ngùng như vậy, Vani ngại ngùng đến nỗi muốn chui xuống 3 tấc đất. Thì ra diễn viên phim đen hỏi chuyện đều thẳng thắn như vậy. Tuy rằng không tính là câu hỏi tục tĩu, nhưng hỏi trực diện người khác với khoảng cách gần như vậy, trong không gian mờ ám như vậy, hắn rốt cuộc mặt dày đến thế nào hả?!
Nghe nói, nói chuyện với người không biết xấu hổ, mà càng xấu hổ thì bạn đã thua ngay từ đầu.
Đối diện với một người thanh niên cứ liên tục dí gương mặt tuấn tú vào hạ bộ giữa chân mình, Vani thật sự không có cách nào tỏ ra hăng hái dang rộng chân thỏa lòng người ta được.
Vani vụng về dùng hai tay che vùng kín lại, dù biết là bàn tay nhỏ của mình có che cũng không được bao nhiêu nhưng còn hơn là để trần như nhộng - tùy tiện để người ta ngắm nghía nghiên cứu. Miệng cậu ấp úng từ chối:
"Không rửa đâu, rát lắm."
Vừa nghe cậu nói xong, Dương Hỏa nheo mắt nghiêm mặt.
Vani thầm nghĩ: Không xong rồi.
Hắn quả nhiên kéo người cậu gần về phía hắn, trầm ổn ra lệnh:
"Đừng bướng! Xoay mông lại đây..."
Mặt ngầu vừa quạu quọ ở giây trước, ở giây sau bỗng chốc thay đổi ngay. Dương Hỏa vừa chạm vào vòi sen nước nóng đã la lên oai oái:
"Á! Vani, em có thói quen trụng da mình trong nước sôi hả? Sao nước có thể nóng đến độ này?"
Cậu phì cười, Đại Côn trời không sợ đất không sợ, lại đi sợ nước nóng?
Đoạn, cậu đưa tay đến trước vòi nước, thoải mái cảm nhận nhiệt độ ấm áp trong lành từ vòi sen chảy ra, ngạc nhiên hỏi hắn:
"Nước nóng sao? Ấm ấm dễ chịu vậy mà...?"
Nhìn thấy Vani tùy tiện nhúng tay trước vòi nước "sôi" mà mặt mày tỉnh bơ như không, anh đã hiểu vì sao cả phòng lại đầy hơi nước như xông hơi thế này mà người khác vẫn không hề có phản ứng lạ. Thói quen tắm nước "sôi" 40 độ này thật đáng sợ. Hắn gào lên:
"Em gạt cần sang nước lạnh cho anhh!"
Vani cố giằng lại vòi sen: "Thân thể của em, để em tự tắm đi!"
Hai tên nam nhân cứ giựt qua giựt lại, nước hết túa lên mặt người này rồi lại phun đầy lên ngược người kia. Dương Hỏa không kiên nhẫn nổi bèn đưa tay đánh vào một bên mông cậu, giằng mạnh chiếc vòi sen đáng thương về phía mình:
*Chát* Tiếng đánh mông chát chúa trong không gian nhỏ hẹp trái lại càng mang thêm chút hứng tình. Âm thanh vang vang đầy dục tính đó quả thật rất... nịnh tai.
"Cãi lời anh miết vậy! Quay mông sang đây."
Hắn dứt khoát đẩy cần gạc nước sang chế độ lạnh sau đó giảm nhẹ lực nước, đưa tay kéo vùng eo của cậu đến gần vòi sen, chầm chậm phun nước lên.
Nước róc rách chảy qua khe hẹp, mang theo chút mát mẻ gột sạch phần bạch dịch và chất nhờn của quá trình truy hoan trước đó. Dương Hỏa từ tốn nặn ra một phần dung dịch vệ sinh đặc biệt, áp hai lòng bàn tay vào nhau, xoa xoa tạo bọt rồi nhẹ nhàng đưa tay thoa vuốt từ hai bên cánh mông, khe mông rồi côn thịt nhỏ xìu yếu ớt của cậu. Động tác của anh cực kỳ thuần thục, Vani im lặng quan sát đến ngây người.
Cậu biết là một diễn viên chuyên nghiệp, quá trình vệ sinh này hắn đã thực hiện không biết bao nhiêu lần. Cậu cũng rất thắc mắc những bạn tình khác có được hắn chăm sóc "đặc biệt" và tận tình như cậu không.
Tuy rằng miệng nói rất nặng lời nhưng động tác lại nương theo đường cong của ai kia rất nhẹ.
Dương Hỏa lần đầu tiên không giấu được vẻ xót xa, cất giọng lo lắng hỏi:
"Có rát lắm không?"
Nếu lắc đầu phủ nhận thì là lừa mình dối người nha!
Quả thật có hơi... ran rát.
Vani trong trạng thái cưỡng ép nên không hài lòng, giả vờ mếu máo tủi thân:
"Ưm... Rát quá... Đều tại các anh hết... Cúc huyệt của người ta... Không khép lại được nữa..."
*Chát* Lại thêm một tiếng vỗ mông rất lớn vang lên.
Dương Hỏa thấy hai cánh mông phún phính kia đàn hồi thật tốt, bóp hay đánh đều rất đã tay. Nhưng không thể vì ý thích mà làm càng nhiều lần, vì nếu không khống chế lực tay, có khả năng sẽ để lại dấu hằn. Hắn nghiêm giọng :
"Đừng giở cái giọng nhõng nhẽo đó với anh!" 1
Vani thu lại biểu cảm yếu đuối nọ, liếc nhìn bàn tay đầy ma thuật của hắn hết xoa nắn rồi lại vân vê hạ bộ của mình.
Kỹ thuật của hắn cực kỳ tốt! Chính là hết xoa xoa ở khe mông rồi lại đưa đến hai hòn bi nhỏ bé nọ, ấn thật nhẹ thật nhẹ, rồi hắn chủ động áp sát người, vòng tay từ phía sau, ôm lấy eo cậu, dùng lòng bàn tay ấm áp xoa nắn côn thịt nhỏ bé của cậu. Chuỗi động tác đó vừa xong một lượt, Dương Hỏa bèn quay lại từ khe mông, bắt đầu một chuyến "du ngoạn" mới.
Lúc này Vani mới nghi ngờ hắn đang giở thói lưu manh, đem khuỷu tay thụi một cú khá mạnh về phía sau: "Hỏa Ca đáng ghét!!! Rửa lâu như vậy mà chưa xong à?"
Dương Hỏa ôm lấy chỗ vừa bị đau rồi bụm miệng cười, sau đó lại cố ra dáng vẻ cực kỳ chuyên tâm vệ sinh khu vực tư mật nọ, bặm môi không cười thành tiếng, trầm ổn nói:
"Vani, chắc là em không biết. Những chuyện này nhất định phải vệ sinh sạch sẽ, nếu không sẽ có mầm bệnh. Anh là đang bảo vệ cho sức khỏe của em. »
Hắn đua tay mân mê côn thịt nhỏ, mẩu thịt này nghịch thật là sướng tay.
Vani nghe hắn nói vậy bèn không dám cản trở nửa, để mặc hắn đùa giỡn phần nhạy cảm bên dưới mình. Thấy nam căn của cậu dần dần cương cứng trong tay mình, Dương Hỏa thỏa mãn dừng hành động kích thích lại, cất giọng dõng dạc :
"Đặt tay lên tường, dang chân ngang vai. Anh rửa nước cho em."
Nước phun lên cặp mông cong rồi trượt xuống chân, rơi tí tách trên sàn nhà vệ sinh. Vani míu môi chịu đựng cảm giác vừa ran rát vừa lành lạnh lại thêm ngứa ngáy truyền khắp hạ bộ, âm thầm để hắn vệ sinh thật kỹ bộ phận kia. Một lúc sau cậu mới rên rỉ rất nhỏ:
"Ưm..."
Lúc này hai tay cậu quả thật đã chống lên tường, mông cong vểnh lên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp hướng về phía hắn. Dương Hỏa lúc này thật không thể kiềm được, cất giọng nói:
"Lại vào thế rồi... Tiểu Dâm Đãng, anh lại muốn thao em..."
Vani nghe lời thừa nhận đó bèn xoay người, kịch liệt phản đối:
"Anh đi ra... Biến thái, cứu mạng!"
-------o0o--------
Dương Hỏa bước ra phòng vệ sinh trong trạng thái ướt mem như chuột lột. Hắn hoàn toàn không tắm nhưng vì tắm cho ai kia mà từ đầu đến chân đều dính nước. Phòng đạo cụ chỉ có duy nhất một cái khăn bông, hắn không quan tâm người đằng sau sẽ lau người bằng cách nào, trực tiếp đem khăn lông trên kệ lớn lâu qua, mặc lại quần áo rồi đi xuống lầu. 4
Thật ra hắn muốn ghẹo cậu thêm chút nữa, nhưng nghĩ đến việc chẳng bao lâu nữa bác sĩ Tần sẽ đến, và còn có hẹn với tên Tiểu Quỷ kia. Dương Hỏa tiếc nuối thở dài buông tha cho cậu.
-------o0o--------
Phòng khách biệt thự X của Dương Hỏa.
Tiểu Quỷ không bất ngờ vì sau hơn 15 phút Dương Hỏa mới bước xuống, anh ta đẩy ly thủy tinh cao về phía người đàn ông nọ, vui vẻ hỏi:
"Đại Côn, anh vệ sinh giúp cậu nhóc đó xong rồi à?"
Dương Hỏa gật đầu, nhìn Tiểu Quỷ đổ chất lỏng rượu đỏ sóng sánh vào ly cho mình:
"Cũng tạm."
Rượu vào lời ra, cả hai nhâm nhi đến ly thứ ba, Dương Hỏa bắt đầu quay lại chuyện cũ :
"Khi nãy cậu nói... Trong quá trình tôi không có ở đây, Vani cấm dục ?"
"Phải... Chẳng phải từ sau khi gặp BJ ở khu nhà thuê của cậu ấy sao... Đêm hôm đó tôi về nhà hơi trễ, vừa về đã thấy cậu ấy quần áo xộc xệch chạy từ phòng ngủ ra ngoài, đôi mắt rưng rưng đỏ hoe. Tôi chuẩn bị đuổi theo thì nghe BJ nói - gã muốn cử đàn em quay lại quá trình Vani dục tiên dục tử... Khi tôi nghe tin đó và đuổi theo thì cậu ấy đã leo lên xe taxi đi xa rồi. Tôi làm sao biết cậu ấy đi đâu."
"Chuyện xảy ra khi nào ?"
Tiểu Quỷ đưa môi nhấp một ngụm vang đỏ, lăm lăm xoa cằm vài cái rồi đăm chiêu hồi tưởng:
"Sau khi anh đi, Vani chuyển ra ở riêng. Nghe nói là quay về lại căn hộ của ông nội tặng. Nhưng tầm hai tháng sau đó, cậu ấy lại lục tục chuyển về đây."
Dương Hỏa cau mày đưa tay bật điện thoại, nghiêm trọng nói : "Cậu đợi tôi một chút."
Biệt thự của Dương Hỏa nằm trong khuôn viên cao cấp biệt lập, hệ thống camera an ninh phải nói là tân tiến miễn chê. Vì là diễn viên nổi tiếng và có yêu cầu cao trong việc bảo mật riêng tư, từ lúc Dương Hỏa dọn vào đây ở, toàn bộ hệ thống an ninh đều có thể đồng bộ với điện thoại của hắn.
Lịch sử ghi nhận của camera An ninh thường chỉ có giới hạn 3 tháng, sau 3 tháng không truy lục sẽ tự động xóa. Trong khoảng thời gian Dương Hỏa rời khỏi biệt thự, bảo vệ mỗi 3 tháng đều gửi email dữ liệu an ninh của biệt thự vào một thư mục riêng, cập nhật đều đặn theo quý.
Vậy nên hắn chỉ cần mất tầm 20 phút, góc quay của ngày hôm đó đã hiển hiện trên màn hình.
Cuối cùng, hắn đã có cơ hội tìm hiểu câu chuyện mà hắn không biết...
-------o0o-------
Ngày hôm đó... Xe chạy đến cổng chính của biệt thự X.
Vani vừa xuống xe taxi thì trời đã đổ mưa, vì bỏ chạy vội quá nên trên người không mang tiền, cậu bèn năn nỉ mượn bác Minh bảo vệ 50 tệ trả tiền xe. Bác Minh biết mặt Vani, trước đây khi cậu dọn đồ đến ở, Dương Hỏa đích thân mang chứng minh thư và ảnh của cậu đến báo cho bác.
Nhìn thấy cậu quần áo xộc xệch, cả người run cầm cập, bác Minh lo lắn đỡ lấy cậu, ân cần hỏi :
"Cháu sao vậy? Có cần bác gọi cảnh sát không?Bị giật đồ hay gạt tiền?"
Vani lắc đầu khước từ, cố đứng thẳng dậy, dặn dò bác bảo vệ :
"Bác Minh, có người theo dõi cháu. Bác cản đường giúp cháu."
Bác Minh gật đầu, xoay người chạy về chốt bảo vệ, gọi thêm vài anh em đến thắt chặt an ninh.
Vani đứng cúi đầu nhìn hộp mật mã một hồi lâu.
Dương Hỏa cứ ngỡ cậu đã quên mật khẩu, vừa muốn bấm nút qua nhanh thì cậu trên màn hình lại đưa tay bấm dãy số quen thuộc:
« 0115-0614 »
Những tiếng tít tít giòn giã thi nhau vang lên, cậu vẫn cúi đầu lặng im như cũ.
Đoạn phim ấy chỉ có vỏn vẹn tiếng mưa ào ào bất tận, tiếng tít tít gọn ghẽ từ hộp mật mã phát ra. Ngoài ra không còn gì nữa.
Dương Hỏa kiên nhẫn xem mà bàn tay giữ con chuột của anh dần đông cứng, lạnh buốt đi.
Em rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, đem tâm trạng gì mà bấm dãy số đó?
Chuyện gì đã khiến em đột nhiên quay lại nơi mà em vốn đã muốn rời khỏi từ lâu?
-------o0o--------
Vani thở dài, đột nhiên nhớ về chuyện trước đây.
Vào ngày thứ 2 khi cậu vừa dọn đến đây, hắn nói mật mã này chính là sinh nhật của hắn kết hợp với sinh nhật của cậu. Hắn nói - Đặt hai con số ở cạnh nhau như vậy thì mối liên kết giữa họ sẽ thật lâu dài.
Đúng là – chỉ giỏi lừa tình !
Cậu vội vàng mở cửa hộp thư, ở góc bên trái trong cùng, chiếc chìa khóa lạnh băng vẫn hiển nhiên nằm yên đó, như chưa từng bị ai xê dịch đi.
Anh ấy chưa từng về đây! Một lần nào!
Cậu cười mỉa mai chính mình, thật không biết nên buồn hay vui.
Có chăng cậu nên vui vì chìa khóa vẫn còn đó hay nên có chút buồn vì người kia chẳng hề quay về xem lấy một lần.
Thật rõ ràng, cậu đã bị bỏ lại. Giống như chiếc chìa khóa trong tay mình, cậu cảm thấy mình cực kỳ đáng thương vì bản thân chẳng ai đoái hoài tới...
Và Dương Hỏa sớm đã bốc hơi khỏi thế giới của cậu, mặc cho cậu có đồng ý đón nhận hay không.
--------o0o--------
Vì camera của Dương Hỏa lắp có chế độ hồng ngoại – có thể xem vào ban đêm, nên khi nhìn thấy cậu ướt như chuột lột đẩy cửa vào, lòng hắn nhói một cái khá đau.
Hắn thật sự muốn phi thân đến bên cạnh cậu đỡ lấy cậu, nhưng trớ trêu thay, hắn chẳng can thiệp gì được.
Vani ngã khụy ngay sau khi mở cửa, trước mắt của cậu chỉ là một mảng màu đen. Cậu cố gắng lắm mới có sức xoay người kéo cửa chính, để mưa gió và cái lạnh thấu sương dừng lại phía sau cánh cửa.
Về nhà rồi!
Vani nhắm tịt mắt, dần dần co người lại như tư thế nằm trong bụng mẹ, bắt đầu thút thít khóc.
Tiếng khóc của cậu như trẻ con bị bắt nạt, tủi thân không ai nghe, không ai dỗ, mà cũng chẳng dám phát ra lớn tiếng sợ bị chê cười. Khóc xong một lúc, Vani mới chịu ngồi dậy, bật đèn.
Ánh sáng nhanh chóng lan rộng cả căn phòng, gương mặt tái nhợt của cậu hiện lên rất rõ, quần áo xộc xệch và miệng khô khốc, nói lẩm bẩm rất nhiều câu. Dương Hỏa và Tiểu Quỷ vừa xem vừa đau lòng khó chịu, cố bật thật lớn âm thanh để nghe Vani nói gì :
« Côn thịt... cho tôi côn thịt... Nóng quá... Khó chịu quá... »
« Dương Hỏa, cứu em... Cứu em với... người em nóng quá... »
Vani đẩy đổ hết tất cả những thức trước mắt mình.
Nhìn vào gương mặt ướt đẫm của cậu, Dương Hỏa không thể phân biệt là do nước mưa hay nước mắt, đau lòng không thôi.
Lúc này, Vani gào lên thành tiếng, tự thê lương trong căn biệt thự lớn :
« Anh mau xuất hiện đi, Dương Hỏa... Chẳng phải anh luôn muốn thao em sao ? Anh ra đây, em sẽ cho anh thao... Cái huyệt này em không cần nữa, anh đến đây thao nát em đi... »
Tiếng cậu lọt thỏm vào không gian, chẳng ai nghe thấy cậu, chẳng ai trả lời cậu.
Vani không chịu được cảm giác dày dò ở hạ bộ, trực tiếp kéo quần xuống, mân mê nam căn sớm đã cương cứng, mút hai ngón tay thật nhanh rồi đưa tay ấn vào hậu huyệt.
« Ahhh, thật dễ chịu... »
Cậu chổng mông lên cao, vừa ngoáy hai ngón tay vào sâu thêm vừa sốc côn thịt nhỏ của mình, cả gương mặt đê mê khoan khoái kia thật chẳng hợp với đôi mắt đượm buồn ấy. Cậu vẫn đang tự mình lên đỉnh, nhưng cậu vẫn chẳng thấy thỏa mãn. Tiếng nhóp nhép ra vào của ngón tay cậu khiến cậu càng thêm đói khát hơn.
Không có nam căn của Dương Hỏa ở đây...
« Nam căn... Ai cho tôi nam căn... Cho tôi uống tinh dịch đi... Làm ơn... Ai cũng được... Mau đến thao nát tôi đi... Chẳng có ai muốn thao vào cúc huyệt của tôi sao... Tôi sẽ không lấy tiền đâu mà... Đến đây thao vào đây đi..."
Vani gần như băng hoại, cậu nhìn trong tủ kính nọ có một chai rượu vang ngoại, cậu mừng rỡ sấn nhanh tới. Vì tủ có khóa nên cậu không thể mở ra lấy được thứ bên trong.
"Rượu, cho tôi rượu..."
Vani lắc mạnh cái tủ trưng bày rượu ở phòng khách, cậu có dùng lay cách mấy cũng không mấy tác dụng. Điểm giới hạn cuối cùng đã chạm, cậu như con thú mất hết lý trí, cuộn chặt nắm tay đấm toang cửa kính thủy tinh.
*Xoảng*
"Rượu..."
Vani mặc kệ vết thương trên tay đấm của mình, giơ tay lấy chai rượu vang đỏ, bật tung nắp chai, ngửa cổ nốc ừng ực.
Chỉ cần cậu say, chỉ cần cậu say thôi, cậu say rồi thì sẽ không phải đối diện với dục vọng này nữa. Cậu say rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn... Cậu say rồi, sẽ không phải nghĩ đến Dương Hỏa nữa.
Vani uống đến hơn 2/3 chai, đầu óc đã choáng váng, đứng không vững, ngã oạch sang một bên. Nơi cúc huyệt kia vẫn ngứa ngáy, nóng ran như có ngọn lửa đang cháy âm ỉ.
"Phải dập lửa... Phải dập lửa..."
Vani mơ màng đưa miệng chai rượu đến trước cúc huyệt, khóe mắt cậu trào nước:
"Thật đúng là hạ tiện, chẳng ai có thể đến thao tôi... Tôi vô dụng đến vậy sao? Tôi phải tự dùng chai rượu để thỏa mãn dục vọng của chính mình... Nếu cái cúc huyệt này là điểm yếu của tôi, tôi phá hủy nó là được chứ gì?
Sau hôm nay, sẽ không còn ai có thể đè trên người tôi nữa... Không còn ai có thể thao nát tôi nữa! Vì sao ư, vì hôm nay chính tôi sẽ hủy nát nó rồi! Hahahha..."
Vani uốn éo đem thân mình vụng về ngồi lên chai rượu đang dựng thẳng đứng, cậu míu môi mỉa mai bản thân:
"Vào rồi, Vào rồi... Thế nào, các người thấy cúc huyệt của tôi thần kỳ chứ... Một chai rượu còn có thể ngốn vừa... Nam căn 22cm thì có là gì, có là gì đâu..."
Cúc Huyệt đỏ lựng ngốn từng chút từng chút chai rượu đỏ vào trong, Vani một tay ôm lấy bản thân, một tay vân ve hạt ngọc bên ngực phải, mê man phát từng tiếng:
"Tôi không cần anh nữa... Sau này sẽ không đụng tới dục vọng nữa... Cúc huyệt của tôi sau hôm nay sẽ không phải dùng nữa. Vậy nên cứ tới đi, cứ làm nát nó đi... Tôi đang rất vui!"
Dương Hỏa xem đến đây đều không kiềm được bức xúc, xốc cổ áo của tên con trai bên cạnh, đau đớn hỏi:
"Tiểu Quỷ, lúc đấy cậu ở đậu, cậu ở đâu hả? Mau kêu em ấy dừng lại... Cứ cắm xuống như vậy là sẽ hư thật đó!"
Tiểu Quỷ lúc này nghẹn ngào không nói nên lời, vừa nhìn màn hình vừa thất kinh:
"Em làm sao biết cậu ấy quay về đây... Sao anh lại đổ thừa cho em... Cậu ấy điểm mặt gọi tên anh mà Đại Côn..."
"..."
May thay, do tác dụng phụ của rượu và cơn sốt do dầm mưa kéo đến, vào khoảnh khắc cậu gần như muốn phá hỏng chính mình, cậu đã ngã sang một bên, ngất đi vì quá mệt.
- To be continued -
Danh Sách Chương: