Dương Hỏa vừa bước ra khỏi cửa, đột nhiên lấy tay phải đập bốp vào trán mình, lắc đầu chậc lưỡi rầu rĩ nói:
"Chậc, tính sai một bước, tầng hầm không biết đi thế nào. Tên vô dụng kia thì lại ngất xỉu mất rồi."
Tề Bạch giật thót người, cả người lùi về phía sau, mặt nửa xanh nửa trắng đáp:
"A Hỏa, hiếm khi tôi thấy cậu kích động thế này..."
Dương Hỏa bày ra vẻ mặt chán ghét cực độ, cau mày bảo:
"Ai bảo hắn tự khai mình là zZPervertZz."
Tề Bạch nghiêng đầu ngơ ngác hỏi:
"Ể, hắn có thù với cậu sao?"
Hắn hạ giọng khó chịu tức thì:
"Lên diễn đàn nhà em, đòi thao người của em. Anh nói xem?"
Đối phương vừa nghe vậy không khỏi phì cười.
Cậu thù vặt thật đấy! Quả nhiên chuyện gì dính đến Vani là cậu không thể xử sự theo cách bình thường được cả. Cứ ngỡ là máu biến thái ngầm của cậu đạt tới trình độ "quỷ khóc thần sầu", hóa ra phía sau đó đều có nguyên nhân riêng. May quá, không phải đụng ai cũng xuống tay bẻ dương vật dứt khoát thế.
Nét mặt của Tề Bạch giãn ra, cuối cùng cũng biết nói đùa:
"Không nhìn ra... người phóng khoáng như cậu lại có tính chiếm hữu cao thế!"
Dương Hỏa cười cười như không:
"Anh nói em nhỏ mọn cũng được, chiếm hữu cao cũng được. Em nuốt không trôi thể loại nham nhở này. Đi thôi."
---------o0o---------
Tầng hầm bên dưới tòa nhà này vốn là tầng chứa rượu bị cải tạo lại. Dương Hỏa thoải mái thả rong cả thân hình cường tráng của mình, đẩy cánh cửa gỗ nặng chì chịch hé ra một đoạn, lách người cẩn trọng bước vào.
Từ cuối hành lang dài tăm tắp vọng đến tiếng roi da chát chúa nghe rợn cả người. Kéo theo sau đó là tiếng hai hạ bộ va vào nhau ầm ập, rõ ràng có nhóm người nào đó đang "phóng túng" xác thịt ở căn phòng gần đây.
Cả dãy hành lang dài bị bao quanh bởi đá tảng lạnh băng, cơ bản là đến tiếng chân cộp cộp trên nền đất cũng phát ra được thứ âm thanh trầm đục rõ mồn một.
Chợt, một chuỗi âm thanh thô tục cất lên:
"Thằng đĩ, khép cái dâm huyệt cho tốt vào, ông đây hôm nay phải chơi mày cho sướng!"
"Ưm... Hmm... Hmm..."
Rồi lại có thêm giọng nói dâm đãng khác đùa bỡn tiếp lời:
"Đồ heo cái bẩm sinh, chưa từng thao qua cái huyệt nào mượt mà trơn ướt đến thế! Ngốn cùng một lúc hai côn thịt có phải là sướng gấp đôi không? Đợi ông đây nông rộn cái huyệt của cưng rồi thì đừng nói hai côn thịt, ba bốn côn thịt cùng cắm vào cũng vừa!Tuyệt!"
Lời vừa dứt, tiết tấu nơi hạ bộ kia xem chừng lại được gia tốc nhanh hơn, "nạn nhân" bị thao có vẻ đang ngậm thứ gì trên miệng, chỉ có thể phát ra từng tiếng ưm a đứt quãng.
Tề Bạch líu ríu bước theo sau, tuy rằng dáng người anh ta cao xấp xỉ Dương Hỏa nhưng ngược lại cứ mãi co rúm người lẽo đẽo áp sát lưng hắn. Đến cả giọng nói cũng thì thầm không dám nói lớn:
"A Hỏa, cậu đi nhanh nhanh một chút, tôi lo thằng nhóc em của cô ấy sẽ xảy ra chuyện."
Dương Hỏa lườm nguýt người bên cạnh, dốc dẫn xuống hầm mỗi lúc một tối, hắn vốn đang cẩn thận bước đi rất chậm, mà người phía sau thì cứ thúc giục không thôi.
Rõ phiền!
"Nghe tiếng thao kịch liệt như vậy, rõ rang đang xảy ra chuyện rồi, được chứ!"
Tề Bạch bấu lấy một bên vai hắn, vừa căng thẳng vừa sốt ruột hỏi:
"Thế sao cậu còn lững thững ở đây?"
Dương Hỏa buộc miệng giải thích:
"Đạo đức nghề nghiệp của em, trước giờ vốn không thích cắt ngang quá trình lên đỉnh của người khác!"
Tề Bạch líu lưỡi:
"Cậu!... Cái này cũng gọi là đạo đức nghề nghiệp hả?!"
Dương Hỏa phì cười:
"Em đùa đấy, em muốn chú ý nghe xem bên bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu người."
Nói rồi hắn quả nhiên tăng tốc đi nhanh hơn thật.
Tề Bạch lúc này còn lẽo đẽo nối gót theo sau, không ngừng cảm thán:
"Nghe có vẻ hợp lý..." Ở bên cậu sao tôi không phân biệt được câu nào là đùa câu nào là thật vậy...
------o0o--------
Dương Hỏa bước đến cửa, áp sát lưng vào tường rồi len lén nhìn vào trong. Quả nhiên thật sự có 6 người.
Người cần cứu có lẽ là cậu nhóc trẻ tuổi kia, xem chừng cậu ta chỉ trạc tuổi Vani, chỉ e là còn nhỏ hơn. Hai tay bị dây thừng trói đưa lên cao, cả người đều bị bế lên cao, để hai tên đàn ông cắm hai gậy thịt to lớn cùng chụm vào một chỗ.
Trừ hai tên cùng nhau quần "nạn nhân xấu số" nọ, ở phía đối diện là một người đứng tuổi, thoạt nhìn đã ngoài ba mười. Dương Hỏa nheo mắt quan sát mãi một lúc, vẫn không thể nhớ ra tên ra dáng đại ca này rốt cuộc mình đã từng gặp ở đâu.
Gã đang ngồi vắt vẻo trên ghế bành, nửa thân dưới loãng lồ, đang gác một chân trên bàn phía trước, trên tay đang nhâm nhi một chai vang đỏ.
Đoạn, gã nói với thằng đệ đang hùng hục thao vào cậu nhóc yếu ớt trước mặt:
"Không biết bọn A Nhân thế nào rồi? Tụi bây huấn luyện có chừng mực thôi. Đừng để đến khi bán nó làm nô lệ cho bọn nhà giàu dâm đãng thì lại mất giá!"
Cậu đàn em dâm đãng kia vừa ôm lấy eo người phía trước, tích cực hẩy dương cụ vào sâu tận cùng, vừa thở hồng hộc đáp:
"Kình Đại Ca, anh như vậy là không biết rồi, thằng này nó cứ hút chặt lấy côn thịt của em không buông, chứ đâu phải tụi em muốn thao nát đó, đúng không, con heo nái này?"
Nói rồi y vung tay bóp mạnh một bên mông cậu nhóc, mặc kệ dịch nhờn lẫn bạch dịch liên tục nhỏ giọt trên nền đất. Cứ thế mà đem côn thịt kéo ra đâm vào, triền miên không dứt.
Giống hệt như quy luật trong thế giới hoang dã, con mạnh làm thợ săn, con yếu chịu làm mồi. Hai người đàn ông xúm lại đùa giỡn thân thể của một cậu nhóc nhỏ tuổi, vừa nói vừa mỉa mai đầy thô tục, Tề Bạch lẫn Dương Hỏa đứng bên ngoài đương nhiên cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Cậu nhóc "nạn nhân" kia xem chừng đã bị đẩy tới giới hạn, thở không ra hơi, líu ríu van nài:
"Đừng thúc vào nữa... Tôi... không... chịu được nữa..."
Một tên đàn em khác đứng bên đó lại vung roi da quất thẳng vào cánh tay cậu nhóc, cười cợt tiếp lời:
"Mới có vài cuộc mà mày yếu quá, sau này qua tay mấy lão biến thái hơn, cái mạng nhỏ của mày sao giữ được đây?"
Cậu nhóc trừng mắt nhìn về tên đại ca họ Kình nọ, gằn giọng nói:
"Oan có đầu, nợ có chủ. Có gì thì các người tính vói chị tôi, tại sao lai lôi tôi vào?"
Kình Ca nhếch môi khinh thường:
"Chị mày bị thao trên kia chưa biết có sống nổi không, mày còn đòi tụi tao tính sổ với ả đó? Ba cái huyệt trên người chị mày không dùng đủ, vậy nên bọn tao mời dùng thêm hai cái huyệt của mày. Xem như nó ngốn côn thịt cũng được lắm! Hả?"
Tên nhuộm tóc xanh đang thao hì hục bỗng dưng gồng mình bắn khí. Lỗ nhỏ giữa hai chân cậu nhóc kia bấy giờ chẳng khác nào cái bồn vệ sinh, ai cũng có thể tùy tiện xả khí vào. Chẳng biết cậu đã bị thao bao lâu, qua tay biết bao nhiêu người, miệng huyệt sớm đã sưng đỏ mộng, rộng hêu hếu. Bạch dịch cứ tuôn ra ào ào như suối, xem chừng bên trong còn chứa rất nhiều dịch dâm.
Y bẻ hai cánh mông của cậu nhóc ra quan sát, lo lắng báo cáo:
"Đại Ca, xuất huyết hậu huyệt rồi, cứ chơi như vậy, có ổn không?"
Kình Ca nghe thấy vậy bèn đứng phắt lên, ném vỏ chai rượu vang về phía y rồi quát ầm lên:
"Mày nhát quá! Tiếp tục cày rộng huyệt nó ra cho tao."
Y nhanh người né tránh khiến chai rượu đập thẳng vào tường, vụn thủy tinh theo đó bắn tung tóe, có vài mảnh sắt bén cắm phập lên người của "nạn nhân" kia.
Kình Ca tiến đến đấm cho tên nhuộm tóc xanh hai phát liên tục, gầm lên:
"Mày bị liệt dương hả? Chỉ mới thao như vậy mà đã ngừng rồi. Thằng chó, mau cương côn thịt đê tiện của mày lên rồi tiếp tục cày nát cái dâm huyệt đó cho tao!"
Dương Hỏa xoay xoay nắm đấm, có muốn kiên nhẫn mấy cũng không thể nuốt trôi sự khó chịu của mình nữa. Hắn bước vào phòng, dõng dạc dàn xếp bảo:
"Vờn vậy cũng đủ vui rồi, người không liên can thì thôi để người ta đi đi."
Kình Ca cau mày nhìn, cực kỳ bất ngờ khi hắn xuất hiện ở đây:
"Dương Hỏa?"
Dương Hỏa cười cười, cất giọng ngạo nghễ nói:
"Cái gương mặt này cũng được nhiều người biết đến hơn tôi tưởng. Tôi cứ ngỡ... chỉ mỗi côn thịt của tôi nổi tiếng thôi."
Kình Ca hỏi: "Mày không ở trên thao gái, chạy xuống đây làm gì?"
Một tên đàn em khác ghé tai gã thì thầm to nhỏ:
"Anh không biết rồi, Dương Hỏa từ lâu đã giấu tình nhân là 'shota' ở biệt thự riêng đó. Xu hướng tính dục của anh ta... là Nam x nam."
Kình Ca cười lớn, trợn mắt nhìn:
"Đến giành huyệt với tụi tao?"
Dương Hỏa bẻ tay răn rắc, nghiêm mặt nói:
"Nói thế nào cũng được, thả người!"
Tên nhuộm tóc xanh muốn lấy công chuộc tội, ra dáng hùng hổ rồi hếch mặt bước ra chắn trước Kình Ca, khinh khỉnh phân bua:
"Đừng có lên giọng trực thượng ở đây, Dương Hỏa, và tên phía sau... Tụi bây chỉ có 2 người thôi! " 1
Tề Bạch xụ mặt ngay tức thì, lầm bầm không vui nói với Dương Hỏa:
"Anh không nổi tiếng vậy hả? Sao không ai nhớ tên anh vậy?"
Dương Hỏa lại cười, cái nụ cười gợi đòn cứ mãi ngự trị trên khóe miệng hắn. Cả người hắn bây giờ toát lên cái vẻ "fuckboy" đáng đấm đáng bầm, vậy mà người ngoài nhìn vào vô thức lại có cảm giác bị khí thế dọa cho rụt người lại.
Hắn còn buộc miệng, quay đầu trêu ghẹo người phía sau:
"Vậy anh phải về hỏi quản lý của anh rồi."
Tề Bạch mếu máo vờ khóc: "Anh buồn quá!"
Tên đại ca họ Kình ý thức được đối phương sớm không phải chung một phe với mình, trừng trừng khó chịu nói:
"Ban đầu cứ nghĩ là muốn chơi chung, nói lịch sự một chút thì còn hoan nghênh. Chứ còn muốn trắng trợn cướp người, tụi tao không coi vừa mắt."
Dương Hỏa đối đáp gọn lỏn:
"Đối với bọn buôn bán nô lệ tình dục, ông đây cũng không coi vừa mắt."
Kình Ca nhướng mày, ngữ khí khinh thường tột độ:
"Mày cũng được trên việc buôn bán dục vọng để kiếm cơm thôi. Nói chung đúng hơn thì phần cơm của mày đang ăn cũng kiếm ra từ bạch dịch của côn thịt khủng bố của mày đó. Cũng là một loại thôi, đừng có ở đây "mèo chê chó lắm lông."
Dương Hỏa nhếch môi hỏi lại:
"Giống sao?"
Người kia nghiêng đầu ngờ vực bảo:
"Mày thấy không giống sao?"
Hắn nhún vai cười: "Đương nhiên không giống rồi."
Người kia hỏi: "Hai chấp sáu?"
Tề Bạch vô thức lùi về sau: "Từ từ, Dương Hỏa, anh ngửi thấy mùi tụi bây sắp nện nhau..."
Dương Hỏa tỉnh bơ đáp: "À, đúng rồi."
Đoạn, hắn lại"Một chấp sáu."
Tề Bạch chỉ hận mình không thể trở thành người vô hình, giọng điệu lạc đi vì sợ:
"Vậy anh phải làm sao?"
Hắn nghiêm túc nhắc nhở: "Né qua một bên đi!" 2
---------o0o---------
Chưa đầy năm phút sau, trận đấu đã ngả ngũ.
Dương Hỏa dùng nắm đấm hạ gục cả sáu người nằm rạp trên đất, chật vật bước đến trước cậu nhóc kia, giơ tay nhẹ nhàng cởi trói. Lúc này hắn mới cau mày nhìn lại bắp vai trái của mình, có lẽ khi nãy giao đấu, hắn không cẩn thận để người khác dùng miễn chai rạch trúng. Vết thương khá sâu, chỉ e là khi về khó giải thích với cậu nhóc Vani nọ.
Ai lại đi quay ngoại cảnh đến nỗi bị thương nặng thế này.
Nghĩ đến đây, hắn liền ảo não, chán nản thở dài một tiếng.
Cậu nhóc vừa được gỡ dây trói, cả thân người yếu ớt ngã quỵ xuống hệt như con rối bị đứt dây, một chút sức lực cũng không có.
Cả người đều bị roi da quất vào, chằng chịt vết bầm lẫn vết hằn đỏ, hạ bộ liên tục trào dịch và máu tươi, trạng thái hiện tại phải nói là cực kỳ tệ.
Miệng cậu ta vẫn liên tục cầu xin: "Thao tôi đi..."
Dương Hỏa có hơi mủi lòng, đỡ cậu nằm trên đùi mình, hạ giọng nhàn nhạt trấn an:
"Cậu không sao rồi... Chị cậu cũng không sao rồi..."
"Anh là Dương Hỏa phải không? Thao tôi!"
Dương Hỏa chưa kịp hỏi rõ vấn đề thì có một giọng nói lảnh lót từ ngoài vọng tới. Một cô gái đáng yêu chạy ào từ ngoài vào, khuỵu một gối xuống nơi hắn, nắm lấy tay cậu nhóc kia mà lo lắng gọi:
"Bân Bân!"
Dương Hỏa cực kỳ bất ngờ:
"Tiểu Nhiễm?"
Tề Bạch đứng nép ở trong góc nãy giờ, mãi đến khi nghe được giọng người anh em nọ gọi tên em họ mình, lúc này mới chịu ló mặt ra. Mắt chữ O môm chữ A, anh ta ngơ ngác nhìn cô bé trước mặt mình.
Sự việc càng đi xa hơn khi có hẳn một đội cảnh sát tiến vào, mà người dẫn đầu lại là nhân vật quen thuộc không thể quen thuộc hơn: Triệu Thập Lang.
Tề Bạch thất kinh, bất ngờ gọi: "Triệu Thập Lang?"
Đoạn, anh ta quay sang hỏi em gái: "Sao em đi cùng tên đó?"
Tiểu Nhiễm cố thu lại tâm trạng phức tạp của mình, quẹt nhẹ nước mắt, quay sang hỏi anh ta: "Sao anh lại ở đây?"
Tề Bạch vẫn chưa hiểu vấn đề: "Còn cậu ấy?"
Tiểu Nhiễm thẳng thừng đáp: "Bân Bân là mối tình đầu của em."
Nói rồi lại lay lay cậu nhóc trong vòng tay Dương Hỏa, giọng của cô bé cực kỳ sốt ruột:
"Sao thành ra thế này... Ai đã khiến cậu trở thành thế này?"
"Dương Hỏa. Dương Hỏa thao tôi..."
Dương Hỏa và Tề Bạch ngơ ngác nhìn nhau:
"..." Cái tình huống khốn nạn gi vậy?
Triệu Thập Lang đứng bên ngoài nãy giờ, đột nhiên nghiêm mặt nói:
"Bân Bân bằng tuổi với Tiểu Nhiễm, tức là, cả hai mới 17 tuổi thôi. Cậu giao cấu với trẻ vị thành niên, xin mời theo chúng tôi về sở cảnh sát." 5
- End Chương 31.
Danh Sách Chương: