Chương 2 : Bệnh viện đêm khuya (2)
Cái này dẫn đến hai mắt Đới Lâm càng ngày càng khó chịu, đặc biệt là ở vị trí đồng tử, cảm giác cộm rát đó lại càng nhiều hơn.
Anh cầm lấy lọ thuốc nhỏ mắt ở bên cạnh nhỏ vào mắt mấy lần.
"Bác sĩ Đới . . ." Bác sĩ Triệu đứng ở một bên, hỏi: "Mắt anh vẫn không thoải mái sao? Bác sĩ ở khoa mắt nói thế nào?"
"Tôi đã đến khoa mắt kiểm tra, cũng đã soi đáy mắt và siêu âm, thuỷ tinh thể và võng mạc đều bình thường. Bác sĩ Lâm nói không có vấn đề gì, có thể là do gần đây nhìn nhiều khiến mắt bị mỏi nên dặn tôi dùng thuốc nhỏ mắt trong mấy ngày tới xem sao."
"Có lẽ dạo này anh làm việc quá sức chăng? Sau khi làm xong ca phẫu thuận này, có lẽ anh nên xin nghỉ phép một thời gian."
"Ừm. Chắc là do dạo này tôi có hơi bận rộn, nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn. Gần đây tình trạng sau phẫu thuật của một số bệnh nhân đều không ổn định, đặc biệt là người bệnh hôm nay. Mặc dù đã thuận lợi loại bỏ được khối u nhưng vẫn phải theo dõi sau mổ để đánh giá tiên lượng tình trạng bệnh. Tôi vẫn nên theo sát các ca bệnh này xong rồi mới nghỉ phép được, nếu không, lúc nghỉ cũng không yên tâm."
Bác sĩ Triệu khẽ thở dài, nói: "Haiz! Có ai mà không biết anh là bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất của bệnh viện chúng ta. Sau khi hoàn thành xong công việc lần này, anh hãy tập trung vào đề tài luận văn u phổi của mình cho tốt đi. Chỉ cần có thể đăng lên các tạp chí y khoa danh tiếng, chắc chắn vị trí trưởng khoa chúng ta sẽ thuộc về anh. Thêm vài năm nữa, anh sẽ là trưởng khoa khoa ngoại của bệnh viện chúng ta rồi."
Đới Lâm lại nói: "Tôi vẫn muốn tích luỹ thêm một chút kinh nghiệm về lâm sàng, như vậy có thể hỗ trợ lẫn nhau cho việc nghiên cứu khoa học, sau này khi viết luận văn sẽ càng chắc chắn. Hơn nữa tôi vẫn còn trẻ, vẫn còn nhiều điều cần học hỏi."
"Bác sĩ Đới. . . Thật ra ca phẫu thuật ngày hôm nay rất nguy hiểm. Nếu như có một chút sơ xuất, chỉ sợ gia đình bệnh nhân sẽ không nghĩ đến mặt tốt của anh, ngược lại sẽ cảm thấy nếu như không mổ thì có lẽ người bệnh có thể sống lâu thêm một chút. Anh thật sự không sợ sao?"
"Tôi chỉ nhớ đến lời thề mà mình từng tuyên thệ khi còn học trường y. Là một người bác sĩ . . ." Nói đến đây, trong mắt Đới Lâm xuất hiện cảm giác đau nhói kịch liệt chưa từng có từ trước đến giờ, đến mức anh không thể nào mở mắt ra được.
Một lát sau . . . Các giác khác lạ dần dần biến mất. Đến khi mở mắt ra lần nữa, Đới Lâm bỗng cảm thấy tầm nhìn của mình vô cùng rõ ràng, khi nhìn màn hình máy tính cũng thấy không khó chịu, giống như là được thay một đôi mắt khác vậy.
Đối với tình trạng này, trong nhất thời anh cảm thấy kinh ngạc về chuyện này.
"Bác sĩ Đới! Anh, anh không sao chứ?" Bác sĩ Triệu lo lắng hỏi.
"Không, không có việc gì . . ."
"Vậy được rồi . . . Tôi đi kiểm tra buồng bệnh một lượt. Nếu như mắt anh vẫn không đỡ hơn thì hãy đến bệnh viện mắt đi, khoa mắt bệnh viện chúng ta không chuyên sâu bằng ở bên đó. À, tôi để điện thoại ở đây sạc pin. Nếu có chuyện gì cần tìm tôi thì anh gọi điện cho điều dưỡng trực ở tầng tám nhé."
"Được. . . Bác sĩ Triệu."
Sau khi bác sĩ Triệu đi . . . Căn phòng chỉ còn lại một mình Đới Lâm.
Anh có chút kinh ngạc nhìn về phía trước, sau đó phát hiện ra cho dù ánh sáng bên trong phòng u ám nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy rõ nét một con ruồi đậu ở trên mặt bàn cách đó rất xa.
"Bác. . .sĩ. . . Đới Lâm?"
Bỗng nhiên vào lúc này, Đới Lâm nghe được một giọng nói già nua, anh lập tức ngẩng đầu lên. Anh chỉ thấy một ông lão mặc quần áo bệnh nhân đang đứng ở cửa, trên đầu trọc lốc, bước đi tập tễnh.
Lúc ông lão mở miệng thì thấy hàm răng của ông ta gần như đã rụng gần hết, âm thanh phát ra cũng không được rõ.
Đới Lâm lập tức nhận ra đây là một bệnh nhân trong phòng bệnh 413. Ông ta họ Trương, hiện tại đang tiếp nhận điều trị hóa chất tại bệnh viện, tình trạng bệnh rất không ổn định.
"Ông Trương, ông không thể tự ý ra khỏi phòng bệnh . . ." Đới Lâm lập tức nghĩ thầm, điều dưỡng trực ở khu nội trú đâu rồi? Sao có thể để một bệnh nhân cao tuổi tình trạng nặng như vậy đi lại một mình thế này?
Ông Trương tiếp tục nói những lời nghe không rõ: "Bác, bác sĩ âm! Tôi, tôi đang tìm con . . . trai. . . tôi . . ."
Đới Lâm nhớ rõ sau khi bệnh nhân này vào viện, con của ông ta chỉ đến thăm một lần, sau đó thì không thấy bóng dáng anh ta một lần nào nữa.
Ông lão đã lớn tuổi, năm ngoái vừa làm phẫu thuật, hơn nữa lại đang điều trị hóa chất nên có lẽ trí nhớ đã không còn tốt nữa.
"Ông Trương, con trai của ông không có ở đây. Để cháu gọi điều dưỡng đưa ông về phòng nhé."
Đới Lâm đứng dậy, vừa định bước đến thì nghe ông Trương nói: "Vậy . . . Tôi . . . Đến chỗ khác. . . Tìm. . . Tìm xem sao. . ."
Sau đó ông Trương xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Dịch : vietanh1766
Bộ này Tác bên trung vẫn đang ra , là 1 bộ linh dị cực kỳ đáng sợ , truyện motip rất mới lạ. Nvc rất thông minh , truyện có rất nhiều pha lừa trong lừa. Nói chung tác não rất to.