Cao Hạp Nhan cảm thấy nhẹ nhõm khi mình còn có thể trở về bệnh viện được, cô tiếp tục quay lại hành lang trên tầng ba một lần nữa.
“Vẫn về được bệnh viện, đáng mạo hiểm một lần.”
Ít nhất cô ta có thể tìm thêm chút manh mối cho Đới Lâm.
Linh hồn bị mất tích của chị cô ta chắc hẳn là do lời nguyền của Quỷ Vương. Biết thêm manh mối thì có thêm cơ hội cứu em trai Đới Lâm và chị gái của cô ta.
Cao Hạp Nhan khởi động vật bị nguyền rủa.
Cô ta cưỡng ép hình xăm mặt quỷ di động đến cổ tay, đồng thời hình xăm dần nhô lên.
Lời nguyền rủa quá mạnh, cũng có chỗ tốt – khi đó, khả năng vật bị nguyền rủa khôi phục sống lại sẽ giảm đi rất nhiều, vì lời nguyền sẽ khắc chế lẫn nhau.
Vật bị nguyền rủa mà cô ta đã mua chắc hẳn sẽ không có tác dụng gì.
Chỉ cần có chuyện xảy ra, di chuyển tức thời trở về bệnh viện!
Bị thôi thúc bởi những suy nghĩ như vậy, cô ta tiếp tục bước từng bước lên tầng.
Khi đến tầng bốn, cô ta tìm đến phòng của Cát Lâm, 407.
Trong hành lang u tối, cô nép sát vào tường, cánh tay luôn giơ lên, đi qua hành lang.
Nhà của Cát Lâm ở cuối dãy.
Cao Hạp Nhan phát hiện cánh cửa nhà Cát Lâm đang khép hờ.
Cô ta tiếp tục tiến từng bước về phía cửa.
Đến trước cửa phòng, Cao Hạp Nhan đẩy cửa đi vào.
Nếu như bên trong có người, cô đã nghĩ sẵn nên nói lý do nào.
Nhưng mà bên trong lại không có một ai!
“Cho hỏi ở đây có ai không?”
Vẫn không có ai.
Cao Hạp Nhan bước vào, cầm điện thoại lên, một lần nữa gọi cho Cát Lâm.
Sau đó có tiếng chuông điện thoại vang lên.
m thanh phát ra từ sau một cánh cửa phòng ngủ ở đằng trước.
Cao Hạp Nhan tức khắc cúp điện thoại rồi cẩn thận tiến lên phía trước.
Cửa phòng ngủ cũng khép hờ.
Qua khe hở, Cao Hạp Nhan nhìn vào phòng.
Dù sao thì cô cũng không biết bên trong có thứ gì.
Sau đó, Cao Hạp Nhan nhìn thấy một đôi chân đang vắt ngang trên giường.
Nằm ở trên giường?
Cuối cùng là tình huống gì vậy?
Cô ta đẩy cửa từ từ bước vào.
Nhưng khi vào bên trong phòng ngủ, nhìn về phía giường...
Vậy mà lại không có ai!
Rõ ràng khi nãy cô ta đã nhìn thấy có một đôi chân đó nằm trên giường!
Lúc này hình xăm mặt quỷ đang nhô ra lại lõm xuống dưới, di chuyển về phía sau cánh tay.
Cao Hạp Nhan đã lục tìm hết tất cả những chỗ có thể tìm trong phòng ngủ.
Cô ta tìm được điện thoại của Cát Lâm ở đầu giường.
Cô ta nhanh chóng cầm máy lên, nhưng lại không mở được mật khẩu điện thoại. Chắc là Đới Lâm biết, nhưng anh lại chưa nói cho cô.
Sau đó cô lật gối lên, nhặt mất sợi tóc.Nháy mắt, cô ta quay lại bệnh viện.
Bởi vì bệnh viện vẫn khám bệnh ban đêm, nên khoa Oan Hồn vẫn có y tá trực.
Cao Hạp Nhan đến trạm y tá, tình cờ lại đến phiên trực của y tá Trịnh.
“Bác sĩ Cao?” Y tá Trịnh sững sờ: “Tối nay cô không có ca khám bệnh đúng không?”
Cao Hạp Nhan giơ tay, đưa điện thoại và tóc của Cát lâm cho y tá Trịnh.
“Y tá Trịnh,” cô nói rất nghiêm túc: “Nếu ngày mai tôi không tới làm việc, hãy đưa điện thoại này cho bác sĩ Đới Lâm, nói đây là điện thoại và tóc của Cát Lâm.”
Không đợi y tá Trịnh đáp lời, cô tiếp tục dịch chuyển tức thời về phòng ngủ của Cát Lâm.
Đới Lâm biết mật khẩu điện thoại của Cát Lâm, trong điện thoại có thể có tin tức mấu chốt.
Về phần tóc...Hiện giờ không biết Cát Lâm còn sống hay đã chết, sợi tóc dưới gối có lẽ là thứ gần nhất cô ấy để lại, đem chúng đi cắn nuốt có lẽ sẽ xem được kí ức về buổi tối hôm nay.
Cô ta quyết định đi tìm tiếp, tìm được đầu mối mới sẽ lập tức dịch chuyển tức thời trở về bệnh viện.
Nếu còn đợi thêm, có lẽ thật sự không quay về được nữa.
“Tìm tiếp...Nếu không còn manh mối nào, sẽ trở về bệnh viện!”
Căn nhà không lớn, cô nhanh chóng tìm kiếm ở một căn phòng khác, nhưng vẫn không có ai bên trong.
Cao Hạp Nhan cũng không thể thông qua vật bị nguyền rủa cảm nhận được điều gì quỷ dị ở chỗ này.
Thế nhưng cô lại có một cảm giác.
“Một thứ gì đó” thật sự đang ở chỗ này.
Cô quay lại phòng ngủ của Cát Lâm.
Nhưng đúng vào lúc này, cô phát hiện cửa phòng ngủ lại khép hờ như trước!
Rõ ràng hồi nãy cô đã mở toang cánh cửa ra!
Trong phòng bây giờ không hề có gió, không lý nào lại là do gió thổi được.
Cao Hạp Nhan từng bước một tiến về phía cửa, vươn tay định đẩy cửa ra.
Nhưng lúc này cô sực nghĩ tới điều gì, nhòm vào phòng qua khe hở.
Lần này...
Cô lại tiếp tục nhìn thấy...một đôi chân đang nằm trên giường!