Mục lục
Khủng Bố Công Việc ( Bản Dịch )
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3 : Bệnh viện đêm khuya (3)

Đới Lâm vội vàng đi ra ngoài, nhưng nhìn kỹ . . . Bên ngoài đã không thấy bóng dáng của ông Trương đâu cả.

Điều này khiến Đới Lâm cảm thấy rất kỳ lạ . . . Ông lão đã lớn tuổi như vậy, vừa rồi bước đi còn chậm chạp, tại sao mới chớp mắt một cái mà đã không thấy bóng dáng đâu rồi?

Đới Lâm lại chạy ra xung quanh để tìm nhưng vẫn không thấy bóng dáng ông Trương.

Đới Lâm càng lo lắng hơn, lập tức đến bàn quầy của điều dưỡng, nói: "Cô hãy báo cho điều dưỡng tầng bốn, một bệnh nhân trong phòng 413 đã rời khỏi phòng bệnh. Bệnh nhân nam, khoảng 70 tuổi, để các cô ấy đi tìm xem."

Nhìn dáng vẻ của người bệnh kia, nếu không cẩn thận bị ngã một cái, vậy thì hậu quả khó mà lường được!

Nếu không phải trong khoa nhất định phải có bác sĩ ở lại trực, Đới Lâm cũng muốn cùng đi tìm người bệnh.

Trở lại phòng làm việc không bao lâu, điện thoại trên bàn của anh vang lên.

"Alo?"

"Xin chào! Bác sĩ Đới, tôi là điều dưỡng trực ở tầng bốn. Chúng tôi vừa đến kiểm tra qua rồi, bệnh nhân phòng 413 vẫn đang ngủ bình thường, không có ai ra ngoài."

"Sao cơ?" Đới Lâm càng ngày càng cảm thấy quái dị.

Quay lại nhanh như vậy sao?

Không hiểu sao anh lại nhớ đến đoạn tin nhắn quái dị kia.

"Cô chắc chắn không?"

"Chắc chắn ạ. Bệnh nhân mà anh nói vẫn đang nằm ngủ ở trước mặt tôi đây."

Đới Lâm thử phào nhẹ nhõm, trở về là tốt rồi.

Tiếp đó, anh ngồi trước bàn làm việc tiếp tục kiểm tra bệnh án của bệnh nhân ở trên máy tính.

Không biết trôi qua bao lâu . . .

"Bá. . . sĩ. . . âm . . ."

Thanh âm quen thuộc lại vang lên một lần nữa.

Đới Lâm bỗng nhiên ngẩng đầu, tiếp đó lại thấy ông Trương đứng ở cửa ra vào một lần nữa!

Trong nhất thời anh ngạc nhiên, sao điều dưỡng ở tầng bốn lại bỏ mặc để ông ta chạy tới đây thế này?

"Bá, bá sĩ âm! Tôi, tôi đang tìm con . . . trai. . . tôi . . ."

Giọng điệu giống hệt như lúc nãy, thậm chí cách ngắt nghỉ câu lúc nói chuyện cũng giống y đúc, không sai một chút nào.

Lúc này Đới Lâm mới cảm giác được hai mắt của mình bắt đầu có chút không thoải mái.

Cùng lúc đó, ánh mắt anh quét về phía ông lão.

Bây giờ ông lão đang đứng tư thế giống y như đúc với lúc trước, thậm chí biểu cảm và dáng vẻ cũng không khác tí nào.

Đới Lâm cũng cảm thấy kinh ngạc với trí nhớ tuyệt vời của mình.

Trong lúc mơ hồ. . . Anh cảm thấy chuyện này có liên quan đến sự thay đổi trong đôi mắt của mình.

Sau đó, anh lại phát hiện một chuyện.

Vị trí mà ông Trương đang đứng lúc này khác với lúc trước.

Hình như ông ta đang đứng gần hơn một mét so với lúc đầu.

Sau đó, anh không nói một lời, mà cứ nhìn ông Trương như vậy.

Một lát sau. . .

Ông Trương từ từ mở miệng: "Vậy . . . Tôi . . . Đi chỗ khác. . . Tìm . . . Tìm xem sao. . ."

Lời nói cũng tương tự như vừa rồi!

Ngay cả đoạn nói lắp cũng không khác một chữ nào!

Đới Lâm chậm rãi đứng lên, đi ra bên ngoài cửa phòng làm việc, nhìn quanh bốn phía.

Trên hành lang . . . Không nhìn thấy một bóng người.

Một nỗi lo sợ bất an mạnh mẽ tiến vào trong lòng anh.

Anh trở lại trước bàn làm việc, nhanh chóng cầm lấy điện thoại, gọi cho điều dưỡng ở tầng bốn.

"Không có chuyện gì, phiền các cô đến phòng bệnh 413 kiểm tra lại một chút, lần này nhất định phải kiểm tra kĩ xem có phải đúng bệnh nhân đó hay không! Vừa rồi ông ấy lại đến tìm tôi!"

Đới Lâm là một bác sĩ nhưng vào lúc này trong đầu anh lại xuất hiện một ý nghĩ hoang đường.

Rất nhanh sau đó, điều dưỡng đã gọi lại.

"Bác sĩ Đới! Người bệnh vẫn còn ở trong phòng bệnh! Như vậy đi, để tôi tìm một điều dưỡng đứng trông ở bên ngoài!"

"Làm phiền rồi." Sau khi Đới Lâm cúp điện thoại thì chỉ cảm thấy phía sau lưng phát lạnh, mới nói một câu bâng quơ.

Đây là tầng 10.

Cho dù chạy với tốc độ nhanh nhất lao vọt xuống thì cũng không khả năng từ đây trở về phòng bệnh nhanh như vậy được, huống chi còn là một ông cụ đi đứng còn không vững.

Nếu cứ tiếp tục ở lại đây . . .

Ông ta sẽ còn quay lại sao?

Đới Lâm để ý đến vị trí ông lão đứng lúc nãy, chỉ cần tiến thêm một mét nữa là có thể đến trước bàn làm việc của anh!

Nhìn về phía bàn làm việc ở hướng khác.

Điện thoại của bác sĩ Triệu khu nội trú đang sạc pin và đặt ở bên trên đó. Bây giờ anh ấy đang đi kiểm tra bệnh nhân ở các phòng.

Đới Lâm hít một hơi thật sâu.

Anh lấy điện thoại của mình gọi vào số điện thoại của bác sĩ Triệu.

Sau khi điện thoại di động của bác sĩ Triệu vang lên, anh đi đến nhấn nút kết nối.

Sau đó anh cầm lấy điện thoại di động của mình, đóng cửa phòng làm việc lại rồi nhanh chóng đi đến một chỗ góc cua ở hành lang.

Chỗ này không phải đoạn thông giữa thang bộ và thang máy.

Anh cầm điện thoại di động đặt ở bên tai, cuộc gọi vẫn ở trong trạng thái được kết nối từ lúc đầu.

Dịch : vietanh1766

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK