Mục lục
Khủng Bố Công Việc ( Bản Dịch )
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đới Duy chưa từng cầm danh thiếp nên căn bản không nhìn thấy xe cứu thương. Mãi cho đến khi cậu ấy bị Đới Lâm kéo lên xe, cậu ấy mới phát hiện ra sự tồn tại của xe cứu thương!

“Ủa... Anh, sao lại thế này? Sao lại có một chiếc xe cứu thương?”

“Nói cho anh biết vừa nãy em nhìn thấy những gì?” Đới Lâm gắt gao nắm lấy bả vai Đới Duy: “Nói hết từ đầu đến cuối cho anh nghe!”

...

Lúc xe cứu thương dừng lại, Đới Duy bước ra.

Đây cũng là lần đầu tiên Đới Lâm đặt chân đến tòa nhà khoa cấp cứu.

Nhìn khoa cấp cứu trước mặt, Đới Lâm gần như nghi ngờ mình đã đến nhầm chỗ.

Khác với tòa nhà khám bệnh một màu trắng thuần, kiểu dáng của trung tâm cấp cứu lại hoàn toàn mang phong cách hội họa.

Trên dãy hành lang dài u ám, khắp nơi đều là máu tươi, tứ chi rơi rớt từng mảnh, tràn ngập âm khí dày đặc trông thật khủng khiếp.

“Đây... Đây chính là trung tâm cấp cứu?” Đới Lâm trợn mắt há hốc mồm.

Bác sĩ Dương gật gật đầu, nói: “Bác sĩ Đới, phần lớn người lần đầu tiên đến trung tâm cấp cứu đều có phản ứng này. Vật bị nguyền rủa trong trung tâm cấp cứu cách xa phòng khám bệnh, nhưng mà anh cứ yên tâm, tất cả đều nằm trong sự không chế của khoa vật bị nguyền, chúng chỉ tổn thương ma, sẽ không làm con người bị thương đâu.”

Cuối cùng Đới Lâm đã hiểu vì sao mọi người lại nói trung tâm cấp cứu là một tòa nhà ma.

Đúng là danh bất hư truyền.

“Nhưng mà sao lại tối như vậy?”

“Bác sĩ Đới, người khác không nói làm gì, nhưng với anh mà nói, tối căn bản không thành vấn đề đúng không?”

Về phần Đới Duy đã bị dọa cho ngây dại.

Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn vượt qua nhận thức của cậu ta.

Đới Lâm kéo Đới Duy xuống xe cứu thương, nói: “Đới Duy, đây là bệnh viện anh đang làm việc. Giờ anh đưa em đi kiểm tra trước, đừng lo lắng, anh ở ngay đây!”

“Không phải, anh... Đây, đây là bệnh viện? Anh không đùa em đó chứ?”

Lúc này, chợt nghe thấy hành lang phía trước truyền đến tiếng quát tháo.

“Máu vẫn chưa đến sao? Còn chưa mang máu của Quỷ Nghiệp Chướng trong kho đến sao?”

“Chặt cái đầu ma cho tôi. Chém một lần nữa! Nâng nhịp tim của bệnh nhân cho tôi lên! Nhanh lên!”

Cứ như vậy, Đới Duy choáng váng bị Đới Lâm mãnh mẽ lôi đi trên dãy hành lang u ám đầy khủng khiếp.

Trong một phòng cấp cứu của khoa cấp cứu.

Nơi này sáng hơn bên ngoài một chút.

Một cánh cửa bị đẩy ra, sau đó một cái đầu đầy máu duỗi vào, tiếp đó lại bị một con dao giải phẫu tàn nhẫn gọt qua, dứt khoát chém đứt!

An Chí Viễn lạnh lùng nhìn đầu hồn ma rơi trên mặt đất, sau đó giơ chân lên, tàn nhẫn đạp xuống!

Toàn bộ đầu hồn ma bị anh ta đạp thành máu thịt bầy nhầy.

“Chủ Nhiệm An!”

Đám bác sĩ phía sau hô: “Nhịp tim của bệnh nhân khôi phục rồi!”

An Chí Viễn nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại, nói: “Chuẩn bị sẵn sàng, đây chính là Ác Ma, đợt tấn công tiếp theo sẽ càng đáng sợ hơn!”

Phòng chụp CT bên này cuối cùng cũng bình thường trở lại.

Đới Lâm đưa danh thiếp cho Đới Duy để cho em trai hoàn toàn tin vào sự tồn tại của Bệnh viện số 444.

“Thật hay giả vậy?” Cả người Đới Duy ngây dại: “Bệnh viện điều trị nguyền rủa thần quái?”

“Cậu đi chụp CT trước đi,” bác sĩ Dương nói: “Sau khi chụp xong mới có thể chẩn bệnh chính xác. Cậu yên tâm, điểm điều trị đã có anh cậu giúp cậu lo rồi.”

Đới Lâm nhìn cơ thể Đới Duy chậm rãi bị đẩy vào trong dụng cụ chụp CT, nói với bác sĩ Dương: “Lúc ấy năm ngón tay đều gãy, chứng tỏ tình huống thế nào?”

Bác sĩ Dương cắn môi, nhìn thẳng Đới Lâm, nói: “Cầu nguyện đi, loại tình huống này có hai chủng loại, nếu không phải là ác thần, thì chính là Quỷ Vương!”

Vẻ mặt Đới Lâm trở nên vô cùng khó coi.

Ác thần?

Thời gian anh vào bệnh viện chưa được bao lâu, nhưng hết ma quỷ, lại đến phe nguyền rủa thần bí, lại đến ác thần, rồi cả Quỷ Vương... Bây giờ, ngay cả em trai mình cũng bị liên lụy.

“Quỷ Vương... Hoặc là ác thần?”

Chân Đới Lâm thậm chí có hơi đứng không vững.

Đối với một bác sĩ mà nói, điều không mong muốn nhìn thấy nhất... Là có một ngày những người thân yêu của mình trở thành bệnh nhân!

Nếu Đới Duy gặp chuyện không may, quả thực anh không dám nghĩ đến...

“Bác, bác sĩ Dương, có thể điều trị không? Có thể điều trị không?”

Đối với Đới Lâm mà nói, anh chưa từng tuyệt vọng trước chuyện gì dù là ngoại khoa ác thần, thậm chí là phe của Phó viện trưởng Hàn Minh! Bản thân Hàn Minh vừa là Phó viện trưởng kiêm Chủ nhiệm khoa của ngoại khoa ác thần!

“Anh đừng vội tuyệt vọng... Cũng có thể thứ đó chẩn sai mà.” Bác sĩ Dương trông thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Đới Lâm, vỗ vỗ bờ vai anh, nói: “Cho dù chẩn đúng, vậy thì điều trị thôi! Ngoại khoa ác thần ở bệnh viện chúng ta vô cùng chuyên nghiệp đó...”

Mười lăm phút sau...

Đới Lâm đứng trước mặt Chủ nhiệm Phàn của khoa linh xạ, nhận lấy bản báo cáo từ anh ta.

“Hình ảnh cho thấy: linh hồn chủ thể hiện ra dưới cường độ ánh sáng cực kém, kiểm tra thì phát hiện lớp rìa hồn thứ nhất của linh hồn bị ăn mòn, có thể thấy được hình ảnh của hồn dữ, đường kính khoảng 2cm. Hồn phách thứ hai, thứ ba và thứ tư của linh hồn xuất hiện hình ảnh với mật độ cao hơn, lớp rìa lờ mờ xuất hiện khối u ma, phóng to hình ảnh lên thì người ước chừng cỡ 1.5cm, những hồn phách còn lại không có gì bất thường.”

Chẩn đoán hình ảnh: từ hồn phách thứ hai đến hồn phách thứ tư xuất hiện hình ảnh khối u nguyền rủa với mật độ cao, hồn thứ nhất nhìn thấy hình ảnh của hồn dữ nguyền rủa, mời đến khoa lâm sàng để kết hợp chẩn đoán bệnh.”

Báo cáo do chính Chủ nhiệm Phàn của khoa linh xạ đưa ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK