Chương 12: Lấy số và xe cứu thương (2)
Lâm Nhan nơm nớp lo sợ hỏi: “Xin hỏi... xin hỏi nơi này là khoa Oan hồn thuộc bệnh viện 444 phải không?”
Cô y tá mặt tròn kia hờ hững gật đầu.
“Là, là thế này... Tôi tên Lâm Nhan, vừa mới gọi điện thoại tiến hành lấy số.”
Cô y tá cao gầy kia nhìn màn hình máy tính rồi nói: “Cô Lâm, vui lòng đưa chứng minh nhân dân cho tôi xem.”
“Đây ạ.”
Cô y tá cao gầy nhận chứng minh nhân dân của Lâm Nhan, sau đó gõ vài từ trên màn hình máy tính.
Lâm Nhan thật sự sợ hãi: cô chỉ gọi điện thoại thôi mà... họ có thể thông qua chứng minh nhân dân để xác nhận thân phận mình sao?
“Lâm Nhan, số thứ tự khám bệnh là số 4, khoa Ngoại Oan hồn. Qua kia nhìn màn hình lớn, đến lượt sẽ gọi tên. Ngoài ra, tôi biết hiện giờ chắc chắn cô có vô vàn câu hỏi nghi ngờ, tôi chỉ có thể nói rằng những gì cô thấy trên danh thiếp đều là sự thật. Trừ chuyện đó, tôi sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào của cô.”
Cô y tá cao gầy trả chứng minh nhân dân lại cho Lâm Nhan, Lâm Nhan ngước mắt nhìn cô ta và nói: “Tôi nghĩ... chắc là nơi này không dùng bảo hiểm y tế nhỉ?”
“Cô à, cô thật hài hước.”
Lâm Nhan cảm thấy mình đã hỏi một câu ngu ngốc.
Tiếp theo, dựa theo hướng dẫn của y tá, Lâm Nhan đi đến hành lang bên trái.
Nơi đó là một sảnh chờ khám bệnh rất rộng, nhưng ánh đèn lại khá u ám.
Từng hàng ghế dài như vậy mà chỉ có hai người ngồi.
Một người là bà cụ tóc trắng xóa, ăn mặc giản dị. Một người là ông chú trung niên đeo mắt kính.
Lâm Nhan ngồi xuống cạnh ông chú trung niên. Nhìn kỹ là có thể thấy người đàn ông này khá tiều tụy, hai má hõm sâu, ánh mắt vô hồn, hốc mắt phủ kín tơ máu đỏ.
“Người bệnh mới tới hả?” Ông chú trung niên nhìn thoáng qua Lâm Nhan và nói: “Hay tới tái khám?”
“Tới... lần đầu.”
Lâm Nhan hít một hơi thật sâu, nói: “Nơi này thật sự... ừm... có thể chữa trị...”
“Đúng vậy.” Ông chú trung niên nói: “Trước đây tôi cũng không tin, nhưng vấn đề của chúng ta chỉ có thể đến bệnh viện này chữa.”
Cách đó không xa, bà cụ có vẻ co rúm không yên, thường xuyên đứng dậy lải nhải: “Cuối cùng khi nào mới ra đây? Lúc trước cái thứ, cái thứ kia còn ở cửa nhà tôi, hôm nay... tối hôm nay... đã bò lên trước giường! Tôi, tôi muốn mau chóng gặp bác sĩ! Tôi... sớm biết vậy tôi đã chọn khám cấp cứu rồi!”
Đúng lúc này, cửa phòng khám mở, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đi ra ngoài.
Ngay sau đó, trên màn hình lớn hiện lên mấy chữ: “Số 2 Trần X Nguyệt.”
Tiếp theo, bà cụ kia lập tức lao tới, đi vào phòng khám.
Lúc cô gái nọ đi ngang qua Lâm Nhan, Lâm Nhan quay đầu hỏi đối phương: “Cho hỏi cô đã khám xong chưa ạ?”
Cô gái nọ ngẩn người, nhìn Lâm Nhan và nói: “Ừm xong rồi, bác sĩ kê đơn thuốc cho tôi, bây giờ tôi phải đi trả phí.”
Đơn thuốc?
“Cô có phiền nếu tôi hỏi...”
“Ngại quá, tôi đang vội.” Cô gái nọ tỏ vẻ vô cùng sợ hãi, sau khi nói xong câu đó thì xoay người, nhanh chân bỏ đi.
Ông chú trung niên thở dài, nói: “Nhìn dáng vẻ của cô ta, hình như bệnh không nhẹ đâu. Tôi còn may mắn hơn chút đấy, sau vài lần tái khám, kết quả cũng không tệ.”
“Ban đầu tại sao... chú lại tới đây khám?”
“Đó là chuyện của hai tháng trước.”
Dường như ông chú trung niên muốn tìm người để trút bầu tâm sự, ông ta nói với Lâm Nhan: “Lúc đó tôi tận mắt nhìn thấy một cậu trai bị đám đông vây đánh. Cậu ta cầu cứu tôi, nhưng tôi không dám, thậm chí không đủ can đảm báo cảnh sát, dứt khoát bỏ chạy. Sau đó, cậu ta bị đánh tới chết, tôi vĩnh viễn không thể quên được ánh mắt cầu cứu lúc đó của cậu ta, bây giờ ngẫm lại... tôi thật sự hối hận!”
Mọi ngày Lâm Nhan hay xem bản tin thời sự, cô không nhớ tháng trước thành phố W từng có vụ án như vậy hay không. Ngẫm lại thì, giọng nói và cách phát âm của người đàn ông này cũng không giống người ở thành phố W.
“Khoảng một tháng sau... tôi bắt đầu gặp phải những chuyện kỳ lạ. Mỗi lần về nhà, tôi luôn cảm thấy có người đi theo sau mình, nhưng hễ ngoảnh đầu lại là chẳng thấy ai.”
Lâm Nhan nghe đến đó, cô chợt thốt ra theo bản năng: “Đúng thế! Tôi cũng như vậy!”
“Sau đó, trong một lần nọ, con trai chụp ảnh cho tôi... Trong bức ảnh đó, tôi nhìn thấy có người đứng cách tôi không xa, không ngờ người đó... người đó lại là cậu trai kia!”
P/s: Bộ này mình dịch cẩn thận hết mức có thể nên chương ra không được nhanh, nếu thấy mình dịch dễ đọc hay còn chỗ nào khó hiểu thì hãy để lại 1 bình luận góp ý để mình cải thiện dần nha. Mong được đẩy Kim Phiếu ạ. Hic
Độc giả yêu quý có kim phiếu thì quăng cho truyện nhé, không cần 1 cục to đùng đâu, mỗi tuần có quăng là được, mặt truyện sẽ được xuất hiệp trên top và tạo động lực cho dịch giả bạo chương và ra chương nhanh hơn. Cảm ơn mọi người rất nhiều!!!