Chương 1: Bệnh viện đêm khuya
"Bạn đã được bệnh viện số 444 của chúng tôi lựa chọn trong đợt tuyển dụng bác sỹ vào quý 4 năm nay. Bệnh viện này cố hết sức hóa giải tất cả những lời nguyền gây ra bởi các hiện tượng siêu nhiên cho con người. Thông qua thông báo tuyển dụng, các bác sĩ trúng tuyển sẽ trở thành bác sĩ thực tập của bệnh viện và không thể từ chối dưới bất kỳ hình thức nào."
Khi Đới Lâm nhận được tin nhắn này, anh mới vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng.
Trong giấc mơ, anh thấy mình đang nằm trên một bàn phẫu thuật.
Bên trên là chùm đèn mổ đang chiếu thẳng xuống mình.
Sau đó, một bóng đen xuất hiện ở trước mặt anh, sau đó hắn cầm lấy con dao giải phẫu, đưa hướng về phía đôi mắt của anh.
Trong giấc mơ, Đới Thu cảm nhận được con dao phẫu thuật đó thực sự cắt vào mắt mình!
Đến khi tỉnh lại, anh vẫn cảm thấy đôi mắt đau âm ỉ.
Là một bác sĩ ngoại khoa lâm sàng, Đới Thu đã từng thực hiện rất nhiều ca phẫu thuật, nhưng đây là lần đầu tiên anh trải qua cảm giác khi nằm ở trên bàn mổ.
Sau đó, anh cầm lấy điện thoại di động đặt ở đầu giường thì thấy được tin nhắn này.
Không một chút do dự, anh nhấn nút xóa bỏ tin nhắn.
Hóa giải những lời nguyền gây ra bởi các hiện tượng siêu nhiên cho con người sao? Đây là cái loại quảng cáo cho trò chơi online rác rưởi nào vậy?
"Nhưng mà giấc mơ này cũng chân thật quá đi . . ."
Lúc này Đới Lâm đang nằm trên giường trong phòng nghỉ dành cho bác sĩ trong bệnh viện. Anh định nghỉ ngơi dưỡng sức để chuẩn bị cho ca phẫu thuật vào tối nay.
Bỗng nhiên, cảm giác khó chịu ở mắt lại càng ngày càng mãnh liệt. Anh không phải bác sĩ khoa mắt nên nhất thời rất khó phán đoán được triệu chứng đó là của bệnh gì.
"Hi vọng sẽ không ảnh hưởng đến cuộc phẫu thuật tiếp theo . . ."
. . .
Đêm khuya.
Bệnh viện 9 của thành phố W.
Cuối cùng cánh cửa phòng phẫu thuật cũng được đẩy ra, người bệnh vẫn còn trong trạng thái hôn mê được đẩy ra ngoài.
Kéo theo thân thể mệt mỏi của mình, Đới Lâm gỡ khẩu trang xuống và bước ra ngoài.
"Bác sĩ, kết quả thế nào rồi ạ?" Người nhà đừng chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật vội vàng chạy tới hỏi.
"Toàn bộ quá trình phẫu thuật diễn ra coi như thuận lợi, nhưng vẫn cần nằm viện quan sát thêm." Đới Lâm mấp máy môi, nói.
Trước khi tiến hành ca mổ, anh đã đến khoa mắt của bệnh viện để kiểm tra. Sau khi được xác định là không có vấn đề, cộng thêm việc sau đó không xuất hiện cảm giác khó chịu nào nên anh quyết định tiến hành cuộc phẫu thuật theo như kế hoạch. Dù sao thì anh cũng là người duy nhất trong số tất cả các chuyên gia khoa ngoại của bệnh viện dám thực hiện ca giải phẫu này, ngay cả thầy hướng dẫn của anh cũng có chút do dự.
"Bác sĩ, cám ơn anh, cám ơn anh!" Nghe được ca mổ tiến hành thuận lợi, sự căng thẳng của người thân bệnh nhân đã được thả lỏng, nắm chặt lấy tay Đới Lâm. Trước đó gia đình người bệnh đã biết đây là một ca mổ rất khó, xác suất người bệnh chết trên bàn mổ là rất cao.
Mặc dù lúc này Đới Lâm có chút kiệt sức, nhưng nhìn thấy sự biết ơn của gia đình bệnh nhân đối với mình, trong lòng anh tràn đầy vui sướng vì đã cứu vớt được một sinh mệnh khỏi bàn tay của tử thần.
Các điều dưỡng bước ra từ phòng phẫu thuật nhìn thấy cảnh này cũng thảo luận: "Quả nhiên không hổ danh là bác sĩ Đới, ca mổ khó như thế . . . Vậy mà anh ấy vẫn có thể làm tốt như vậy."
"Đương nhiên, anh ấy là phó trưởng khoa trẻ tuổi nhất của bệnh viện chúng ta đấy!"
"Vị trí của khối u này không thuận lợi lắm. Nếu là bác sĩ ngoại khoa bình thường khác thì sẽ không dám làm vì sợ xảy ra chuyện, Bác sĩ Đới đúng là hậu sinh khả uý. Nếu không phải vì anh ấy trẻ tuổi, kinh nghiệm trong lý lịch còn ít, hơn nữa lại chỉ tập trung làm lâm sàng nên số lượng luận văn không đủ, nếu không thì đã được đề bạt lên làm trưởng khoa từ lâu rồi."
"Ai dám nói không phải. Năm đó trong lần cứu trợ động đất, bác sĩ Đới là người đầu tiên đăng ký!"
"Bác sĩ Đới đúng là tuổi trẻ tài cao, chưa đến ba mươi tuổi đã có thể tự mình đứng mổ chính rồi. Nghe nói bệnh viện muốn đào tạo anh ấy thật tốt, còn để cho anh ấy ra nước ngoài tham gia báo cáo trong một diễn đàn y học. . ."
"Haiz, nhưng mà có phải hôm nay mắt của bác sĩ Đới không được ổn đúng không? Tôi nghe bác sĩ khoa mắt bên kia nói chiều nay bác sĩ Đới có đến khám một chút, sau khi xác định tất cả đều không ảnh hưởng đến cuộc phẫu thuật thì anh ấy mới yên tâm."
"Có lẽ là do gần đây quá bận rộn nên sử dụng mắt quá nhiều phải không?"
Khu nội trú.
Đêm nay là ca trực của Đới Lâm.
Lúc này trước mặt anh là màn hình máy tính. Sau khi kiểm tra lại đủ loại báo cáo xét nghiệm theo dõi những bệnh nhân sau mổ trong tháng này, anh đưa ra đánh giá và phương hướng điều trị tiếp theo cho từng ca bệnh.
Kết thúc cuộc phẫu thuật không bao lâu, cảm giác kỳ lạ ở cả hai mắt lại đến lần nữa.
Dịch : vietanh1766