Chương 9: Mắt Quỷ (2)
Nhưng Đới Lâm không muốn chấp nhận cuộc sống của mình bị người khác điều khiển.
“Các điều khoản khác của hợp đồng đều rất nghiêm ngặt, rất khó tìm ra sơ hở.” Đới Lâm vẫn nhớ rõ các điều khoản trong hợp đồng: “Quan trọng là quyền giải thích cuối cùng các điều khoản hợp đồng chính là của bệnh viện…”
Đới Lâm cuối cùng quyết định tuỳ cơ ứng biến trước đã, trả tiền thuê nhà tháng này cho chủ nhà, rồi nói không muốn thuê nữa.
Lúc còn trẻ, anh đã được bệnh viện đặc biệt cất nhắc làm phó trưởng khoa. Nhưng bây giờ lại biến thành một bác sĩ thực tập. Và nếu phải trực trong suốt thời gian thực tập thì rõ ràng là không thể tiếp tục thuê nhà, chưa kể lý do thuê nhà này là vì nó gần bệnh viện.
Sau đó, anh lên mạng, bắt đầu tìm kiếm “Bảo hiểm nhân thọ”.
Tiếp đó, anh đến một công ty bảo hiểm nhân thọ và được tư vấn một loại bảo hiểm an toàn thân thể khá cao so với mặt bằng chung.
Công việc này nguy hiểm hơn nhiều so với các bác sĩ bình thường, vì vậy anh muốn đề phòng trước.
Sau khi tư vấn, Đới Lâm bước ra khỏi cửa công ty bảo hiểm.
Lúc này, anh để ý đến một cô gái với gương mặt đầy u sầu và ánh mắt thấp thỏm lo âu.
Trong nháy mắt, Đới Lâm đột nhiên cảm thấy mắt trái đau một cách mãnh liệt!
Cô ấy đi ngang qua anh, nhưng vì tâm trạng không tốt nên đã va vào Đới Lâm.
“Tôi xin lỗi...” Cô gái vội xua tay tỏ vẻ xin lỗi.
“Không sao.” Đới Lâm xua tay, quan sát tỉ mỉ cô gái này.
Cô gái này rất xinh đẹp và đoan trang, vóc dáng cao gầy, nhưng lúc này hai má hóp lại, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.
“Anh ơi?”
Đới Lâm lấy ra một tấm danh thiếp mà bác sĩ Cao đưa cho anh sau ngày tuyển dụng, đưa cho cô và nói: “Nếu cô cần, hãy đến đây.”
Cô gái ngây người, nhận lấy danh thiếp. Bởi vì Đới Lâm đi ra từ công ty bảo hiểm, cho nên cô vô thức nghĩ rằng đó là danh thiếp của nhân viên công ty bảo hiểm.
Sau khi Đới Lâm rời đi, cô cầm danh thiếp lên nhìn mà sững sờ.
“Đây ... đây là cái gì?”
Trên tấm danh thiếp màu đỏ tươi là một bộ xương đen như mực, bên trên bộ xương là một hình chữ thập màu đen.
Bên dưới có một dòng chữ: “Cao Hạp Nhan, bác sĩ điều trị của khoa oan hồn Bệnh viện số 444”.
Cô nhìn lên và đột nhiên thấy ...
Đường phố trước cửa công ty bảo hiểm vốn dĩ đông đúc người qua lại, giờ phút này lại vô cùng vắng vẻ, thỉnh thoảng... mới có hai ba người qua lại!
“Lại… lại đến rồi!” Sắc mặt cô đột nhiên trở nên rất khó coi.
......
1 giờ chiều.
Đới Lâm lại dựa vào năng lực xuyên không gian để đi vào bệnh viện kia.
Hành lang trắng toát mang lại cảm tưởng như đang trong phim khoa học viễn tưởng, khiến anh có cảm giác mãnh liệt rằng mọi thứ ở đây không thật.
Dọc đường, các bác sĩ mặc áo blouse trắng liên tục đi ngang qua anh, tưởng như nơi này chỉ là một bệnh viện bình thường.
Phòng khám của khoa ngoại Oan hồn và khoa nội Oan hồn đều ở trên lầu 5 của tòa nhà.
Bác sĩ không được phê duyệt thì không thể rời khỏi khu vực phòng khám mình được phân công, thậm chí khó mà đi tới những tầng lầu khác.
Trong sảnh chờ của phòng khám, số lượng người bệnh không tính là nhiều, thoạt nhìn giống như ở những bệnh viện tư nhân, khác hẳn với các bệnh viện công hạng 3 luôn trong tình trạng chật kín người, hò hét ồn ào.
Đới Lâm đếm thử, số người đang ngồi đợi khám vẫn chưa đến hai mươi người.
Những người này... đều bị dính đủ kiểu nguyền rủa quỷ quái nên tới bệnh viện này chạy chữa hay sao?
Mà khoa Oan hồn lại được thành lập dựa theo cách phân loại linh hồn ma quỷ. Oan hồn là tên khoa học của một dạng ma quỷ có thể gây tổn thương cơ thể con người, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.
Hiện giờ chỉ còn nửa tiếng nữa là đến thời gian mở phòng khám.
Đới Lâm đi tới phòng khám số 4 của khoa Ngoại Oan hồn.
Anh mở cửa đi vào. Lúc này đây, trong phòng khám chưa có ai.
Thình lình có bóng người thấp thoáng trong phòng khám, ngay sau đó, anh nhìn thấy Cao Hạp Nhan xuất hiện cạnh bàn!
“Tới sớm quá nhỉ.” Cao Hạp Nhan bật máy tính để bàn, nói: “Đợi lát nữa đến thời gian khám bệnh, anh phụ trách ghi lại lịch sử bệnh tật của người bệnh, đừng nói chuyện dư thừa. Có rất ít bác sĩ thực tập như anh được đến phòng khám học tập, thông thường họ đều phải hỗ trợ bên khu nội trú. Vì vậy tốt nhất anh hãy quý trọng cơ hội được học này, nó sẽ giúp anh rất nhiều trong việc tăng khả năng sinh tồn sau này ở bệnh viện.”
Đới Lâm mơ hồ cảm thấy thái độ của Cao Hạp Nhan dành cho mình rất lạnh nhạt, hoàn toàn khác với Ấn Vô Khuyết.
Nhưng cô ta nói đúng, đối với bác sĩ thực tập, đây là cơ hội học tập rất tốt. Năm xưa ở trường Y, anh phải tới tận 9 bệnh viện để thực tập, mà chỉ có thể hỗ trợ bên khu nội trú; còn ở khu vực phòng khám, đúng thật là có thể học được không ít thứ.
Dịch : vietanh1766
Cầu Kim Phiếu
10KP = bạo 2c