Chương 20: Triệu Xá (2)
“Được, vậy anh nhớ cẩn thận.”
“Tôi hiểu mà. À nè, họ Đới gì đó, anh đi theo sau bác sĩ Long nhé. Bây giờ anh đừng có chạy lung tung, dù anh có muốn chạy trốn thì chắc cũng không còn kịp nữa rồi.”
Ngay sau đó, Triệu Xá xoa nhẹ đôi bàn tay rồi đi về phía cầu thang.
Dọc đường đi, anh ta không ngừng lẩm bẩm: “Vợ ơi vợ à, em phù hộ cho anh, em phải phù hộ anh đó. Nếu anh chết rồi, sau này không có ai rửa chân bóp chân cho em... Điểm điều trị thu được mỗi tháng cũng không thể nộp cho em... Em phải phù hộ anh nha...”
Tiền lương của bác sĩ ở bệnh viện số 444 cũng không phải tiền, mà là điểm điều trị. Bác sĩ có thể thông qua số điểm này để đổi lấy tiền tài, tuổi thọ và vật bị nguyền rủa.
Hành lang khu nội trú tương đối hẹp dài. Thực tế thì xung quanh hành lang này, có không ít nơi bố trí vật nguyền tự động kích hoạt nguyền rủa. Chúng nó không động tới bác sĩ, nhưng nếu oan hồn đi ngang qua đều sẽ chịu đòn tấn công.
“Tiểu Lâm... không biết cậu ta còn sống hay không, dù sao cậu ta cũng là bác sĩ nội trú... Vợ ơi, hay là em cũng phù hộ cho Tiểu Lâm luôn đi...”
Ngay sau đó, anh ta đi tới cầu thang.
Bấy giờ cổng vào cầu thang đóng chặt.
Hơn nữa còn có một cái bộ đàm bị rơi dưới đất.
Quả nhiên bộ đàm này của bác sĩ Lâm.
Triệu Xá cẩn thận đến gần, duỗi các ngón tay trái, từ từ xòe chúng ra, nhìn qua khe hở ngón tay, sau đó tay phải của anh ta cầm bộ đàm lên.
“Thứ này...”
Thình lình anh ta trợn mắt, bởi vì anh ta nhìn thấy máu chảy ồ ạt từ trong bộ đàm ra ngoài!
“What the fuck!”
Triệu Xá ném mạnh bộ đàm xuống đất!
“Dù sao ông đây cũng là bác sĩ của khoa Ác Ma, mày làm thế chỉ đủ dọa người bệnh thôi, muốn dọa tao hả?”
Anh ta tiếp tục xòe bàn tay trái, sau đó nắm lấy chốt cửa và mở nó ra!
Trong nháy mắt, anh ta nhanh chóng thu hồi tay phải, sau đó làm một động tác kỳ lạ.
Triệu Xá cắm ngón trỏ tay phải vào khe hở ngón giữa và ngón áp út tay trái, nhắm thẳng về phía trước!
“Tao biết mày muốn giết một người trong phòng bệnh!” Triệu Xá từ từ đi tới cầu thang, lẩm bẩm: “Mấy âm hồn bình thường sợ mày nên chạy mất, nhưng Tiểu Lâm không phải đối tượng nguyền rủa của mày, có bản lĩnh thả cậu ấy ra, tao với mày chơi một chọi một!”
Triệu Xá nói dứt lời, ngoài hàng hiên vẫn không có bất kỳ hiện tượng nào lạ.
“Haiz... tìm một con quỷ dễ nói chuyện mà cũng khó đến vậy sao?”
Tuy anh ta mạnh miệng như thế, nhưng ngón tay không ngừng run rẩy đã bán đứng anh ta.
Làm một bác sĩ điều trị, dẫu sao anh ta cũng chưa từng đứng mổ chính. Tuy ở phòng khám cũng gặp nguy hiểm, nhưng nó đều xảy ra trong phạm vi phòng khám khoa Ác Ma!
Mà nơi này lại là phòng bệnh bình thường, còn lâu mới giống phòng chăm sóc đặc biệt. Phòng chăm sóc đặc biệt được phòng thủ vững chắc, anh ta qua đó cũng chỉ trực ban hộ người ta thôi!
“Mày, mày ra chưa... hả?”
Hàng hiên u ám, không có âm thanh nào, hơn nữa cũng không có tung tích của bất cứ thứ gì.
Ngay sau đó, Triệu Xá cảm thấy đầu mình bị cái gì đụng vào, kế tiếp, thứ đó bao trùm khuôn mặt anh ta.
“Á á á!”
Triệu Xá sợ tới mức vội vàng lùi lại phía sau, nhanh chóng ném phứt món đồ đó đi.
Anh ta tập trung nhìn lại... đó là một chiếc áo blouse trắng!
Triệu Xá run rẩy cầm áo lên, trên áo blouse còn có thẻ tên của Tiểu Lâm: “Bác sĩ nội trú khoa Ngoại Oan Hồn – Lâm Đình!”
“Chủ nhiệm Trần, các anh, các anh nhanh lên!”
Giờ phút này, Long Viễn cầm di động, vô cùng nôn nóng: “Hiện giờ tôi nghi có một Ác Qủy cực kỳ khó giải quyết đã xâm nhập phòng bệnh nơi này, bác sĩ Triệu Xá đã chạy tới xem xét cầu thang – nơi mà bác sĩ Lâm Đình biến mất, trước mắt còn chưa quay lại, các anh...”
“Xin lỗi anh, anh cũng biết tình hình bên phòng chăm sóc đặc biệt mà, phía chúng tôi cũng đang xử lý một Ác Qủy, tạm thời bị vướng chân, phiền các anh chống đỡ trước...”
“Chủ nhiệm Trần! Bên các anh là phòng chăm sóc đặc biệt đó, đâu tới mức không thể điều bác sĩ khác xuống dưới chi viện gấp chứ?”
“Anh cũng biết là phòng chăm sóc chăm biệt mà, các anh phải cố chống đỡ đấy, chúng tôi sẽ lập tức tới ngay!”
Sau đó... bên kia cúp máy.
Long Viễn căm giận nắm chặt di động, chửi ầm lên: “Trần Chuẩn, anh cố ý đúng không? Cho dù khoa Ngoại Oan Hồn không thuộc quyền của phó viện trưởng Hàn, anh cũng không tới mức mặc kệ chúng tôi sống chết chứ?”
Chửi xong, anh ta mới nhận ra Đới Lâm còn đứng cạnh mình.
Long Viễn lùi lại mấy bước rồi nói: “Anh nghe cho kỹ đây... không phải tôi nói khó nghe, mà là tôi nói anh không nghe. Nếu chủ nhiệm Trần một mực không chịu xuống, anh chắc chắn sẽ phải vào nhà xác, xui hơn nữa thì không chừng tôi nằm ngay bên cạnh anh.”