Chương 3Cứu, hay không cứu? Trong lúc Tề Nhạc Nhân còn do dự thì bác sĩ Lã đã chạy tới, ngồi xổm xuống cạnh cô gái nọ hỏi: “Cô sao thế? Khó chịu chỗ nào?”
“Đau bụng… hình như…” Mặt cô nàng cắt không còn giọt máu, “Hình như… sảy thai.”
“………………”
Hai ông đực rựa sững ra. Tề Nhạc Nhân rủa ‘Cái đệch!’ trong lòng. Lúc trên xe, cô này còn gào lên với bạn trai cũ là: nhất định sẽ nạo thai rồi tặng lại cho hắn. Giờ thì lời tiên đoán đó đã làm được một nửa rồi.
Nhưng mà cũng xui thật đó. Có chuyện nào xui hơn việc nạo thai trong một bệnh viện đầy ma sao? À, có lẽ là: “gặp phải tên giết người”…
“Cô, cô có muốn giữ cái thai không? Nếu muốn, tôi tiêm cho một mũi để an thai.” Bác sĩ Lã nghiêm túc hỏi mong muốn của bệnh nhân.
Gương mặt cô nàng đó đúng kiểu tôi – phát – điên – lên – mất: “Giữ cái đầu! Nạo nhanh! Ở đây chỗ nào cũng thấy hồn ma của mấy đứa nhóc, còn của mấy cái thai nữa chứ!”
“…” Cô à, đừng thốt ra những lời xui xẻo thế! Tề Nhạc Nhân chỉ muốn “quạt” cho một trận.
“Qua giúp tôi với, đỡ cho cô ấy nằm xuống!” Bác sĩ Lã réo Tề Nhạc Nhân qua làm cu li.
Tề Nhạc Nhân bước tới, cùng bác sĩ Lã nâng cô nàng lên bàn phẫu thuật. Cô ấy nhìn như sắp tắt thở đến nơi, gắng lắm mới chống người lên giường được, vừa yên vị liền nằm ngay đơ.
“Ở đây có ma…” Cô nàng rên lên, nhưng vẻ mặt vẫn khá bình tĩnh, “Vừa nãy tôi bò từ đây ra.”
“Ma đâu?” Bác sĩ Lã có vẻ bồn chồn, hết nhìn Đông lại nhìn Tây.
“Thấy máu chảy ướt mông tôi, sợ.” Cô nàng đau quá, nói không rõ tiếng, “Đệt mợ nó, đau quá…”
“…Tôi, tôi giúp cô tìm băng vệ sinh.” Bác sĩ Lã vội vàng chạy đi lấy đồ, trong phòng có đủ cả, chỉ một chốc, anh đã đưa cả băng vệ sinh và quần lót dùng một lần cho cô.
Tề Nhạc Nhân rót một ly nước, rồi đỡ cô dậy, cho uống.
“Cám ơn, tôi là Tiết Doanh Doanh, anh giai đẹp à, anh tên gì?” Cô nàng hồi được chút sức, run run bóc băng vệ sinh ra.
“Tề Nhạc Nhân.” Cậu quay mặt sang chỗ khác, cảnh này xấu hổ quá, không được xem.
“Bọn tôi ra ngoài chờ, lúc nào xong cô cứ gọi một tiếng.” Bác sĩ Lã có vẻ không chịu nổi cái cảnh: trong thời khắc căng thẳng và hiểm nguy, đôi “cẩu nam nữ” mắt đi mày lại có ý xán xán vào nhau, bèn kéo Tề Nhạc Nhân ra gác cửa.
“Phòng nạo phá thai này có kết cấu phức tạp thật đấy.” Tề Nhạc Nhân nói.
“Đúng thế, lúc mới tới lần đầu, mọi người đều không nhớ đường. Phòng này đường cho bác sĩ và đường cho bệnh nhân khác nhau. Đường đổ rác ở bên kia. Gian lớn nhất chia ra làm bốn: phòng nghỉ, phòng giải phẫu, văn phòng, phòng y tá. Ở giữa văn phòng của bác sĩ và phòng y tá còn cách một gian thay đồ. Dễ đi nhầm lắm.” Bác sĩ Lã bồi thêm một câu, “Địa điểm thích hợp cho kiểu đánh truy kích.”
“…Anh đừng có cắm flag (1) thế chứ? Đừng quên là trong bệnh viện này còn có một tên sát nhân có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.” Tề Nhạc Nhân thực chẳng biết nói sao.
Bác sĩ Lã liếc cậu một cái: “Cậu cũng nói thế đó thôi.” (tức là cũng cắm flag)
“…À”
Hai người rơi vào im lặng, cùng ngẫm xem tiếp tới nên làm gì.
“Anh biết cách nạo thai không?” Tề Nhạc Nhân gắng nghĩ ra đề tài nào đó không liên quan đến flag lắm.
Mặt bác sĩ Lã viết rõ chữ “Đùa tôi à?”: “Cậu nghĩ gì vậy, tôi ở khoa nội! Giúp siêu âm còn được, cậu muốn tôi đi nạo à?
“……”
“Thực ra thì nếu không chết, tôi có thể thử xem…” Bác sĩ Lã bắt đầu suy xét đến chuyện đó.
“Mãi mà không thấy có động tĩnh gì? Cô ấy không sao chứ” Qua lớp cửa, Tề Nhạc Nhân không rõ những chuyện xảy ra bên trong, nhưng cậu đoán, thay băng vệ sinh chắc cũng không lâu thế chứ.
“A—!!! Ma !!!” Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, hai người chẳng lấn cấn gì nữa, vội vàng mở cửa thì thấy Tiết Doanh Doanh ngã gục xuống đất, dùng hết sức để bò ra ngoài. Trên chiếc giường cô từng nằm xuất hiện một bóng ma đầu tóc rũ rượi, bò qua đống chăn với tư thế vặn vẹo và quỷ dị, rủ người xuống, đưa tay tóm Doanh Doanh.
Trong tích tắc đó, Tề Nhạc Nhân không thèm nghĩ nhiều, vội vàng chạy lên kéo Tiết Doanh Doanh. Bác sĩ Lã thì cứ như muốn xù hết lông của mình lên, toan vắt chân chạy, nào ngờ một cơn gió lạnh lẽo ùa tới, đóng sầm cửa lại! Anh cố gắng mãi mà chẳng thể mở được cửa ra!Ôi đệch, đóng cửa giết người nha!
Bóng ma trên giường đã bò xuống đất. Phía trên trần cứ vang lên những tiếng nổ ‘póc póc póc’, hòa cũng tiếng rít the thé của Tiết Doanh Doanh, rồi đột nhiên, những bóng đèn huỳnh quang nối đuôi nhau nổ! Mảnh thủy tinh rơi xuống ào ào, vương vãi khắp sàn!
Mịt mùng, lạnh lẽo, ánh sáng từ ngoài hắt vào không đủ để chiếu sáng căn phòng, nhưng vẫn đủ để khắc ra những đường nét mơ hồ của bóng ma đang trườn bò trên đất. Nó chậm rãi bò về phía cả ba, mang theo cái dáng hình vặn vẹo!
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, bác sĩ Lã đột nhiên hô lên: “Dùng máu, dùng máu xem!”
Máu từ đâu nha! Rạch ra sao?! Dù đang căng thẳng quá độ, nhưng Tề Nhạc Nhân vẫn cố để nặn ra được vài ý nghĩ. Nhưng tiếc là, bộ não của cậu không nhanh bằng Tiết Doanh Doanh, cô bật ra một tiếng chửi thề rồi thò tay vào trong quần lót, “Rẹt!” một cái, có gì đó bị lột ra. Trong khi hai anh đàn ông đang mắt chữ A mồm chữ O, cô ốp thẳng thứ – đó lên mặt con ma sắp tóm được mắt cá chân mình.
Tiếng rít chát chúa và thê lương của bóng ma vang lên, Tề Nhạc Nhân sực tỉnh, cậu chộp lấy chiếc ghế dựa bên cạnh rồi phang điên cuồng vào nó. Quả nhiên là có thể đụng tới thực thể! Nồng độ Adrenaline tăng vọt khiến sức chiến đấu của cậu bùng nổ, cứ thế mà đập chết con ma đó.
Căn phòng trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở dồn dập của cả ba cùng tiếng tim đập thình thịch. Tề Nhạc Nhân quẳng ghế xuống, ngồi thụp xuống đất thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện này thì ra không khó như cậu nghĩ.
Tiết Doanh Doanh ôm bụng, rên khẽ một tiếng. Bác sĩ Lã dù tay chân vẫn còn run rẩy nhưng vẫn cố đỡ cô lên một cái giường khác. Thấy Tề Nhạc Nhân vẫn ngồi ngơ ngẩn dưới sàn, anh bước qua, hỏi dè dặt: “Cậu không sao chứ? Có bị thương không?”
Bấy giờ Tề Nhạc Nhân mới tỉnh táo lại, lắc lắc đầu.
Không bị thương, chẳng qua là vẫn chưa kịp bình tĩnh lại. Chỉ mấy phút trước thôi, cậu cầm ghế phang như một kẻ điên, giờ hồi tưởng, thấy mình thực xa lạ. Gương mặt dữ tợn và kinh khủng của bóng ma đó, lại thêm tiếng rít thê lương cộng hưởng với nhau, tạo thành một phần của cơn ác mộng chân thật khiến người ta lạnh gáy này.
Căn phòng vẫn u ám, nhưng không còn bầu không khí lạnh lẽo và đáng sợ như hồi nãy. Tiết Doanh Doanh vẫn nằm chết ngắc trên sàn, ôm bụng nhìn trần nhà như thể trên đời này không còn gì nuối tiếc. Cô thều thào hỏi: “Chẳng nhẽ là sắp ra rồi?”
“Chắc còn một lúc nữa,” bác sĩ Lã tỏ vẻ lạc quan, “Cô có đói không? Tôi giúp cô tìm cái ăn, còn vũ khí nữa, giờ chúng ta chẳng có gì trong tay, có chút… khụ, khụ, không ổn.”
Nghĩ tới chuyện khi nãy, anh và Tề Nhạc Nhân điên cuồng cắm flag, nào ngờ lại gặp ma thật; thành ra giờ, anh gắng nuốt những từ khóa nguy hiểm vào lòng.
“Anh quen với kết cấu của bệnh viện, anh đi đi, tôi ở lại chăm cho Tiết Doanh Doanh.” Tề Nhạc Nhân có chút do dự, sao có thể để mặc bệnh nhân thế này.
“Tôi…” Bác sĩ Lã chần chờ, ‘tôi’ một hồi, cuối cùng mới nói, “Tôi sợ…”
Cả Tiết Doanh Doanh và Tề Nhạc Nhân cùng im lặng.
“Hai người đi đi. Tôi ở đây khéo còn an toàn hơn, nếu có con nào nữa, tôi cho tí máu là được. Đành nhờ hai anh kiếm đồ ăn hộ tôi vậy.” Nếu tạm quên đi cái cảnh la hét cách đây vài phút của cô nàng thì Tiết Doanh Doanh đúng cả gan cực, chẳng hề tỏ ra sợ hãi khi phải một mình ở lại căn phòng vừa có ma.
Bác sĩ Lã đi vòng quanh, lục ra hai con dao phẫu thuật rồi đưa cho cô để làm vũ khí, xong xuôi hết rồi mới cùng Tề Nhạc Nhân rời đi.
Khu hành lang vô cùng yên tĩnh, giữa ban ngày mà vẫn bật đèn sáng choang.
Bác sĩ Lã lẩm bẩm: “Căn tin ở phía sau tòa nhà khám bệnh, giờ không qua đó được. Đi tìm vũ khí trước đi, rồi kiếm cái gì cho Tiết Doanh Doanh ăn. Sảy thai mệt lắm đấy. Đống sương mù ấy là sao nhỉ? Lát có nên đi tìm hiểu không đây, cửa chính ở sảnh tầng một chẳng biết có mở không, nếu không chắc phải đi tìm chìa khóa…”
Hai người đi thẳng tới phòng mộc ở nhà B, bên trong có kha khá thứ có thể dùng được, tiếc rằng không gặp cây cưa điện nào như của tên sát nhân, chỉ có cưa thường, một ít dây điện, cây đục hay vài thứ đồ làm mộc khác. Bác sĩ Lã tìm một hồi rồi hớn hở vác hai cây xà beng qua: “Xem này! Kiếm thánh!”… Đừng quỡn nữa.
Mấy thứ này có thể cho vào balo nên cả hai quét sạch các đồ có ở phòng mộc và phòng thiết bị điện, cái nào có vẻ có ích là lấy hết. Rồi mỗi người cầm một thanh xà beng, chuẩn bị tìm thức ăn. Bác sĩ Lã còn kể lể những chuyện linh dị từng xảy ra khi mình phải trực đêm.
“Im lặng.” Tề Nhạc Nhân bỗng nhiên giật thót, quát khẽ bác sĩ Lã một cái.
Bác sĩ Lã không hiểu ra làm sao, nhưng rồi anh sửng sốt khi thấy vẻ mặt nghiêm trọng của cậu thanh niên bên cạnh.‘Cộp cộp cộp’, có tiếng bước chân đều đều vang tới từ phía hành lang xa xa, chỉ một thoáng, kẻ đó đã xuất hiện.
Trên tay cầm cưa điện, đôi mắt dữ tợn nhìn chòng chọc vào hai người!(1) cắm flag: việc nhắc tới những từ khóa chắc chắn sẽ dẫn tới những tình huống kinh điển trong tiểu thuyết, phim, game.***Thấy nguy hiểm đã cận kề, Tề Nhạc Nhân ngay lập tức gầm lên một tiếng: “Chạy!”
Cậu xoay người lao vụt đi. Bác sĩ Lã ngây ra một thoáng rồi mới hồi hồn, kêu vài tiếng ‘A a a’ thảm thiết, sau mới loạng choạng vắt chân lên cổ. Cả hai quên béng việc tay mình còn cầm vũ khí, nỗi sợ hãi choán hết tâm trí, chỉ biết cắm đầu chạy trốn.
Bác sĩ Lã là một người trưởng thành với ngoại hình của trẻ vị thành niên, dây thần kinh vận động teo tóp, trong lúc hoảng sợ, anh tự vấp ngã, tầm mắt tối sầm lại. Đương lúc anh ngỡ rằng mình xong đời đến nơi thì một bóng người rầm rầm chạy qua, không thèm liếc nhìn kẻ đáng thương dưới chân một cái!
Bác sĩ Lã nằm ngơ ngẩn trên sàn, nhìn theo tên sát nhân xách cưa điện, đuổi theo Tề Nhạc Nhân rồi khuất bóng ở hành lang.
Mình cứ thế mà thoát nạn sao?
Phía Tề Nhạc Nhân, cậu đang phải đối mặt với mối nguy hiểm sống còn ác liệt nhất từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ. Tốc độ chạy của tên sát nhân vô cùng nhanh, khoảng cách giữa hai người dần bị thu hẹp lại. Giữa những tiếng bước chân càng lúc càng áp sát, Tề Nhạc Nhân đột nhiên trở nên bình tĩnh lạ thường.
Phải làm sao để có thể sống sót khi phải đương đầu tên sát nhân lạnh lùng, tàn nhẫn này đây? Thứ gì mới có thể cứu mình…Một ý nghĩ lóe lên trong tâm trí cậu, “Đại pháp SL”!
Lối thoát hiểm ở ngay gần, cách đó chừng chưa tới mười mét là một văn phòng hờ khép. Cậu dùng ý niệm, tạo điểm save ngay trước cửa văn phòng. Trong mắt cậu, nơi đó đã xuất hiện một trận pháp bán trong suốt. Cậu thậm chí chẳng cần phải dừng lại để tạo ra nó. Xong xuôi, cậu bất ngờ ngoặt vào lối thoát hiểm ở phía tay phải.
Thời gian đếm ngược của kỹ năng SL:
Chín giây.
Tề Nhạc Nhân dừng lại, đứng vững.
Tám giây.
Cậu lăm lăm cầm cây xà beng trong tay.
Bảy giây.
Tiếng bước chân của tên sát nhân đã xuất hiện ở ngoài cửa thoát hiểm.
Sáu giây.
Tề Nhạc Nhân hét lên một tiếng, hạ xà beng xuống làm tên sát nhân vấp té.
Năm giây.
Tên sát nhân nghiêng mình, cưa điện chém vào cánh tay phải của Tề Nhạc Nhân, thanh xà beng văng ra.
Bốn giây.
Tề Nhạc Nhân ngã vật xuống đất, máu phun tung tóe từ phần tay bị cụt, đau tới xương tủy.
Ba giây.
Tề Nhạc Nhân giãy giụa trong cơn đau mãnh liệt. Trong tình cảnh tuyệt vọng, sức sống của cậu bùng phát mãnh liệt!
Hai giây.
Tên sát nhân quỳ rạp xuống đất, dùng đầu gối để đỡ cơ thể mình, gã vung cưa điện lên, bổ xuống cậu!
Một giây.
Tề Nhạc Nhân rướn cổ, đón lẫy lưỡi cưa —Vào giây phút cuối cùng của sự sống, cậu quên đi đau đớn, chỉ thấy máu phun đầm đìa từ động mạnh cổ, giống như một giàn suối phun nước đỏ sậm. Gương mặt của tên sát nhân cách cậu chưa đến một mét bị dòng máu nóng bỏng đó nhuộm đẫm, như ác quỷ, như Tu La.
Trong vòng mười giây, chịu vết thương trí mạng, load thành công.
Tề Nhạc Nhân chìm vào bóng tối.………………Khoảnh khắc này vừa như chớp mắt, vừa tựa vĩnh hằng. Đợi đến khi Tề Nhạc Nhân tỉnh táo lại, cảm giác sợ hãi khi cưa điện cứa vào cổ vẫn còn khắc sâu trong tâm trí. Cánh tay phải lành lặn tưởng chừng còn đau, dù cho nó đã hoàn toàn khôi phục sau khi load xong, vết máu và cánh tay áo rách nát cũng biến mất. Cậu ngây ngốc đứng trước cánh cửa khép hờ của văn phòng, tên sát nhân vẫn còn ở góc rẽ của lối thoái hiểm. Hai người cách nhau chưa đến mười mét.
Cậu không biết cơ thể mình có nằm ở đó không, hay đã tự động biến mất rồi được khôi phục đến trạng thái được lưu.
Nếu là trường hợp sau…Nguy hiểm chưa biến mất.
Tiếng bước chân của tên sát nhân vang lên ở lối thoát hiểm. Tế Nhạc Nhân vội vàng đẩy cửa, trốn vào văn phòng. Không kịp để chạy nữa. Chưa nói đến việc tiếng bước chân sẽ khiến gã phát hiện, mà cái hành lang không lối rẽ này cũng đủ khiến cậu bị bại lộ.
Nhưng ngay lúc đẩy cửa, cảm giác hối hận trào lên trong lòng Tề Nhạc Nhân – cánh cửa quá đỗi bình thường này, khẽ vang lên kẽo kẹt. Rất nhẹ, nhưng giữa bầu không khí tĩnh lặng, nó quá đột nhiên. Cậu thậm chí còn không dám đoán xem, liệu tên sát nhân đang cách đó không xa có nghe thấy không.
Cậu hối hận.
Khung cảnh này giống như khi cậu trốn dưới gầm quầy phục vụ, cầu xin tên sát nhân không tìm thấy mình. Giống tới mức, nó ngập tràn những dự cảm bất tường.
Văn phòng này rất nhỏ, chỉ có hai chiếc bàn làm việc và một tủ áo. Tề Nhạc Nhân nhìn quanh, mở tủ áo ra, bên trong trống không, đủ cho một người đàn ông trưởng thành trốn. Vậy nên, cậu chui vào.
Cánh cửa tủ khép lại, che khuất ánh sáng. Có một khe hở rất nhỏ giữa hai cánh, nhưng nó quá hẹp, không đủ để thấy rõ bên ngoài, chỉ mơ hồ có vài tia sáng lọt qua. Cậu nghe thấy tiếng thở dồn dập và tiếng tim cuồng loạn của mình, nỗi sợ hãi choán hết tâm trí.
Thời gian đếm ngược của kỹ năng SL đã qua con số 0, giờ load thì cũng quá muộn. Tuy một điểm save có thể sử dụng liên tục ba lần, nhưng chỉ cần cậu không chết trong vòng mười giây, nó sẽ vô tác dụng.
Cậu chẳng thể gửi gắm hi vọng vào lệnh load nữa.
Giờ phút này, ngoài cầu nguyện, không còn phương pháp nào khác.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên phía ngoài hành lang, có cả tiếng kim loại ma sát, hẳn là tiếng cưa điện bị kéo lê trên sàn. Gã đi rất chậm, rất chậm, giống như có chút hoang mang và do dự.Đi đi, đi đi! Tề Nhạc Nhân siết chặt hai tay, cầu nguyện cho tên sát nhân mau đi xa.
Nhưng mọi chuyện không diễn ra như cậu mong muốn, điều xấu nhất luôn xảy ra.
Tiếng bước chân dừng lại!
Trái tim cậu như ngừng đập. Cậu sững sờ khi nghe tiếng cảnh cửa kẽo kẹt. Cho đến giờ phút này, không ngờ rằng cậu còn có tâm trí để trả lời câu hỏi khi nãy của bản thân: Đúng rồi, tên sát nhân nghe được tiếng mình mở cửa.
Tiếng bước chân của gã vẫn rất chậm, rất chậm, cưa điện bị kéo lê tạo ra những tiếng động chát chúa. Con ngươi của Tề Nhạc Nhân co lại vì quá căng thẳng, cảm giác của cái chết mà cậu vừa trải qua mấy chục giây trước ùa lên.
Cậu nhớ rõ nỗi đau cào xé ruột gan khi cánh tay phải bị cắt lìa, cả tiếng cái chết réo gọi khi cậu anh dũng lao mình vào lưỡi cưa. Cậu trơ mắt nhìn cổ mình đụng vào thứ điên cuồng ấy, giữa một vùng trời đỏ sậm, nỗi đau dần phai mờ, ngược lại, thứ khắc sâu trong cậu là mùi vị của cái chết.
Lờ lợ và mục nát, mùi sắt.
Tuy chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nhưng mọi thứ hiện lên như một đoạn phim quay chậm, ánh mắt câu ghi lại, bộ óc cậu cất giữ để rồi giờ đây, nó hóa thành những hồi ức đáng sợ khiến người ta run rẩy.
Một lần nửa, cậu ngửi thấy hương vị của cái chết.
Tiếng bước chân dừng lại, ngay trước tủ áo.
Tề Nhạc Nhân quên thở, tim đập dồn như nổi trống. Cậu nhìn thấy tia sáng hiếm hoi lọt vào trong tủ bị chặn mất, hóa thành màu đen chết chóc. Gã ở ngay ngoài kia, chỉ cách cậu một tấm gỗ mỏng manh!
Cậu mường tượng ra ánh mắt của gã: cuồng loạn, khát máu và hưng phấn khi tìm thấy con mồi, lại như có chút hoài nghi khi cơ thể của kẻ đáng thương ấy đột nhiên biến mất – đây quả là một việc kỳ lạ, nằm ngoài tầm lý giải của khoa học.
“Rẹt” một tiếng, cưa điện được khởi động. Tề Nhạc Nhân đã buông xuôi cho niềm hi vọng cuối cùng. Cậu sẽ chết ở đây. Bị lưỡi cưa cắt qua cổ họng một lần nữa, hoặc thảm hại hơn, bị chém eo như thi thể phía ngoài sảnh truyền dịch. Nỗi đau của cực hình đó đáng sợ hơn cắt cổ rất nhiều. Cậu sẽ chết một cách từ từ và chậm rãi, thậm chí sẽ trườn bò trong cơn đau đớn và khát khao được sống, nội tạng trượt ra khỏi cơ thể, cứ thế, mãi cho đến khi tắt thở.
Những tưởng tượng về cái chết dày vò cậu. Có lẽ, chỉ cần thêm một giây nữa thôi, cậu sẽ sụp đổ. Nhưng vận mệnh là một điều vô cùng kỳ diệu, ngay vào giây phút này, ở cầu thang cách đó không xa vang lên tiếng rít the thé: “A a a a a a a có ma !!!”
Tên sát nhân sải bước, rời khỏi văn phòng. Tiếng bước chân và cưa điện dần lùi xa. Tề Nhạc Nhân ngơ ngẩn cuộn mình trong tủ, mãi đến khi phía bên kia vang lên tiếng thét thảm thiết, cậu mới vội vàng đẩy cửa tủ, lảo đảo chạy về phía hành lang ngược lại.
Tiếng hét càng lúc càng xa, cũng có lẽ là càng lúc càng yếu ớt, mãi cho đến khi im bặt.
Danh Sách Chương: