chương 133: Người đạt được “tốt nhất hôm nay” là —— Hạ Bách.
Theo kết quả bầu phiếu, mọi người nghe tiếng nhìn về phía Hạ Bách, hắn có vẻ hơi ngạc nhiên, thập phần bất ngờ với kết quả này; sau một hồi lâu mới nhớ tới camera ẩn hình đang quay hắn, vì thế lộ ra một nụ cười khéo léo nói: “Cảm ơn các vị khán giả hậu ái, cảm ơn rất nhiều.”
Vẻ mặt của Hạ Bách tựa hồ rất kinh ngạc, Jeanette càng kinh ngạc hơn cả hắn. Trong lòng cô nàng cho rằng biểu hiện ngày hôm qua của mình hẳn đã đủ nổi bật, như vậy mà cũng không thể lấy được “tốt nhất hôm nay” sao? Hay là ở thời điểm hành động đơn độc một mình Hạ Bách có hành động gì ngoài dự đoán của mọi người?
Cô oán giận liếc mắt nhìn Hạ Bách một cái, không nhịn được mở miệng nói: “Vậy đúng là đáng chúc mừng, Hạ tiên sinh có thể chia sẻ bí quyết độc môn của mình một chút không?”
Không đợi Hạ Bách mở miệng, Tiết Giai Tuệ đã biện hộ thay hắn: “Thời điểm Hạ Bách hành động cùng chúng tôi rất chiếu cố chúng tôi, vô cùng thân sĩ, tôi nghĩ khán giả thưởng thức điểm này.”
“Ồ, ra là thế.” Jeanette ôm cánh tay, thúc khuỷa tay vào người Alex đứng cạnh: “Có vẻ như anh chưa đủ thân sĩ, Alex thân ái.”
Alex nở nụ cười miễn cưỡng, hiển nhiên việc nữ thần có ấn tượng xấu với mình đả kích đến lòng tự trọng của hắn, ánh mắt nhìn Hạ Bách càng thêm không tốt.
Mắt thấy nhóm người này muốn nháo tiếp, bác sĩ Lã không nhịn được nói: “Tôi nói chứ, hiện tại không phải là lúc rối rắm vấn đề này đi? Nắm chặt thời gian đi xem tình huống Cảnh Tư Vũ mới đúng!”
Lúc này đám người như tỉnh mộng, trên mặt không ngừng lộ ra vẻ mặt sốt ruột, thúc giục Cảnh Tư Tuyết dẫn đường.
Thật là vở kịch hoang đường, Tề Nhạc Nhân nghĩ thầm. Vừa rồi cậu vẫn luôn quan sát sắc mặt từng người, không phát hiện ra điều gì khác thường; điều duy nhất đáng trào phúng chính là, đa số chân nhân tú quan tâm đến kết quả bầu phiếu đều bỏ qua tính mạng đồng bạn, thế cho nên hành động cứu viện lúc này giống như một hồi tranh giành đẩy mạnh tiêu thụ.
“Hôm qua khi tìm kiếm vật tư tôi có tìm được một hộp thuốc y tế, nếu có người bị thương thì sẽ có tác dụng.” Ngay cả đại thúc da đen Mark vốn luôn im lặng cũng đúng lúc thể hiện bản thân.Đáng tiếc hắn vừa dứt lời, lập tức bị Jeanette bật trạng thái “gà chọi” đá trở về: “Bộ anh hy vọng cô ấy bị thương sao? Thân ái, điều này không quá thân sĩ.”
Lợi hại. Tề Nhạc Nhân mặt vô biểu tình, trong lòng ngầm phun tào người phụ nữ này, một câu của bà chị này đắc tội cả hai người. Một là Mark mới vừa rồi, một là Tiết Giai Tuệ, người trước đó khen ngợi Hạ Bách thân sĩ.Đoàn người nhanh chóng hành tẩu giữa cánh đồng tuyết. Ngay cả đất bằng bác sĩ Lã còn té ngã chứ đừng nói đường đất gập ghềnh, bác sĩ Lã cực kỳ sợ tuyết địa, cẩn thận bám lấy cánh tay Đỗ Việt; Tề Nhạc Nhân mắt thấy hắn lảo đảo sắp té ngã, sau đó liền bị Đỗ Việt nắm cổ áo nhấc lên như xách gà, nhìn cảnh này khóe miệng Tề Nhạc Nhân khẽ run rẩy.
“Anh cẩn thận một chút.” Tề Nhạc Nhân thấp giọng nói.
Bác sĩ Lã mếu máo, duỗi cánh tay trái ra: “Vậy cậu cũng kéo tôi đi.”
Tề Nhạc Nhân thở dài, nhận mệnh kéo tay trái của bác sĩ Lã, cậu và Đỗ Việt hai người như đôi phu thê nắm chặt tay bác sĩ Lã như đứa trẻ, tránh hắn té ngã miệng gặm tuyết.
“Haiz, Hạ Bách thế mà lấy được bầu chọn ‘người tốt nhất hôm nay’; chẳng lẽ bởi vì hắn ta nấu ăn ngon sao?” Bác sĩ Lã nháy nháy mắt với Tề Nhạc Nhân.
Tề Nhạc Nhân hiểu ý của hắn, trong đoạn cuối ký ức ba người bọn họ đều nghe được Hạ Bách phát biểu nghi ngờ cái thôn này, theo trực giác, cậu biết Hạ Bách đạt được phiếu bầu ‘tốt nhất’ không thoát khỏi can hệ với đoạn lời nói đó.
Nghĩ lại thì, nếu Tề Nhạc Nhân làm người xem quan sát chân nhân tú, biết nơi này sắp xảy ra chuyện gì, đương nhiên cậu sẽ bỏ phiếu đầu tiên cho người đưa ra nghi ngờ kia.Đến phòng Cảnh Tư Vũ, trong phòng vô cùng yên tĩnh, Cảnh Tư Tuyết dẫn họ đến gian phòng chứa đồ, chỉ vào ván cửa dày nặng trên mặt đất và nói: “Chính là nơi này! Chị ấy ngã xuống, nhưng hiện tại ván cửa không mở ra được; tôi gọi mà chị ấy cũng không đáp lại..”
“Sức lực tôi khá lớn, để tôi thử xem.” Alex xung phong nhận việc đi ra, tràn đầy tự tin thử một chút —— ván cửa không chút sức mẻ.
Hắn không cam lòng thử lại lần nữa, nhưng vẫn không có tác dụng, Jeanette cười nhạo không chút khách khí: “Được rồi, đi xuống đi thân ái. Muốn mở cánh cửa này không thể dựa vào thân hình tập thể thao rèn luyện cơ bắp như anh được.”
Mặt Alex lúc đỏ lúc trắng, hắn lầu bầu gì đó, chỉ chỉ Francis và Mark —— hoàn mỹ bỏ qua Tề Nhạc Nhân và bác sĩ Lã vẻ ngoài không quá cường tráng, lướt qua Hạ Bách thậm chí là Đỗ Việt cao to: “Tới phụ chút đi.”
Ba người cùng thử một lần nữa, nhưng tấm ván cửa vẫn nằm trên mặt đất như cũ.
Hạ Bách đi tới trước, cầm đèn pin chiếu xuống: “Chị của cô làm sao lại rơi xuống đó?”
Cảnh Tư Tuyết cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi và chị ấy hẹn buổi sáng cùng đi với nhau, tôi dậy khá sớm nên qua đây tìm chị ấy. Chị tôi cũng đã dậy, nói là muốn dọn dẹp vệ sinh một chút, tôi liền đi theo giúp. Hai chúng tôi tới căn phòng này, chị ấy phát hiện nơi này có một tầng hầm ngầm, tò mò muốn mở ra xem, lúc đó ván cửa đó mở ra rất dễ dàng.”
“Tôi hơi sợ nên không dám đi xuống, chị ấy liền cầm đèn pin trèo xuống xem, kết quả ròng rọc kéo cửa đột nhiên giãn ra, ngay lập tức sập cửa lại, tôi nghe thấy chị ấy hét lên một tiếng, giống như ngã xuống mặt đất, sau đó không còn âm thanh nào nữa.”
“Ròng rọc?” Bắt được từ ngữ mấu chốt, Hạ Bách truy hỏi: “Là dạng ròng rọc nào?”
“Là cái loại ròng rọc kéo cửa, kéo đến đâu sẽ tự động nâng cửa lên tới đó, để nó không đóng lại.” Cảnh Tử Tuyết liên tục miêu tả, sau đó trở nên sốt ruột: “Tại sao không mở cửa được?? Rõ ràng lúc trước mở rất dễ mà!”
Hạ Bách suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ nó bị hỏng rồi, đừng gấp, chúng ta có thể tìm công cụ cạy ván cửa ra. Anne, Mark nghe nói ngày hôm qua hai người tìm thấy một cái rìu, nhưng chưa cầm đi đổi vật tư, là cô giữ nó, có thể mượn trước được không?”
Thời điểm trao đổi vật tư ngày hôm qua Anne không có ở đây, Mark nói rằng Anne cảm thấy không được khỏe, cho nên ở trong phòng mình nghỉ ngơi. Suy xét đến việc đa phần mọi người ở đây đều không thích phần tử cuồng tín này, hành động của cô nàng không quá hòa hợp với tập thể ngược lại được khen ngợi.
Anne nhìn Hạ Bách chằm chằm, đó là một ánh mắt khiến người khác không thoải mái: “Tốt thôi, nếu anh yêu cầu mà nói, thì cứ tự nhiên.”
“Cảm ơn, cây rìu đặt ở đâu?” Hạ Bách hỏi.
“Mark, anh dẫn anh ta đi.” Anne nhẹ giọng nói.
“Chờ đã, tôi cũng đi.” Tề Nhạc Nhân đột nhiên đứng dậy.
“Ấy, vậy tôi cũng...” Bác sĩ Lã cũng đứng lên, kéo theo Đỗ Việt đi cùng.
“Hai người ở chỗ này chờ, ba người chúng ta là đủ rồi.” Tề Nhạc Nhân muốn bác sĩ Lã và Đỗ Việt ở lại đây quan sát tình huống, không cần đặt tất cả trứng gà vào cùng một rổ.
Tình huống trước mắt rất hiển nhiên chỉ dựa vào sức mạnh thì không thể mở cánh cửa tầng hầm ngầm này ra được, dùng dao nhỏ tổ chương trình đưa cho cũng không được, cần phải dùng rìu để phá cửa. Một đội đợi ở chỗ này, một đội khác đi tìm rìu, Tề Nhạc Nhân muốn tận lực đảm bảo hai bên đều có người của mình, tránh bỏ lỡ tình tiết quan trọng trong cốt truyện.
Tề Nhạc Nhân, Hạ Bách và Mark ra khỏi nhà Cảnh Tư Vũ, hướng về phía nhà Anne.
“Thân thể Anne khỏe hơn chưa?” Tề Nhạc Nhân nắm chặt thời gian dò hỏi Mark.
Hoạt động tìm kiếm vật tư hôm qua Mark và Anne chung một tổ, cũng chỉ có Mark biết tình huống Anne rõ nhất.
“Còn tốt, cô ấy bị đau nửa đầu, cô ấy nói rằng có thể là do nơi này quá lạnh, mạch máu bị co thắt, ngủ cả buổi chiều cộng thêm hiện tại đã tốt hơn nhiều.” Mark nói.
“Ngày hôm qua hình như hai người đi về hướng Tây, có gặp Laura và Francis không?” Hạ Bách thuận miệng hỏi.
“Không có… À không, kỳ thực tôi có nhìn thấy bọn họ, bất quá chúng tôi không chào hỏi nhau.” Mark ngập ngừng: “Anne không thích giao tiếp với người lạ.”
“Anh rất quen thuộc với Anne?” Tề Nhạc Nhân cảm thấy lời anh ta nói có cảm giác thân mật.
“Cũng tạm, trước kia từng hợp tác chung.” Mark nói.
Vừa nói ba người đã đi tới nhà Anne, Mark đi vào lấy rìu, Tề Nhạc Nhân và Hạ Bách đứng chờ hắn ở cửa.
“Tối qua cậu ngủ ngon không?” Hạ Bách hỏi.
Tề Nhạc Nhân đột ngột ngẩng đầu, liền chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Hạ Bách. Cậu có chút e sợ người này, chút việc nhỏ không đáng kể khiến cậu sinh ra một liên tưởng đáng sợ; tuy cậu biết điều này không có lý do, hoàn toàn là di chứng một lần bị rắn cắn vạn năm sợ dây thừng,
“Cũng tạm.” Tề Nhạc Nhân nuốt nuốt nước bọt, thất thần nhìn chằm chằm ống dẫn khí bằng kim loại trên bức tường bên ngoài.
“Tôi thì ngủ không ngon.” Hạ Bách nói.
“Haha, vậy hả?” Tề Nhạc Nhân nói cho có lệ. Cậu không hỏi tại sao! Chính là không đi theo kịch bản!
Hạ Bách cau mày nói: “Có lẽ là do lạ giường, tôi nằm mơ thấy một cơn ác mộng thật dài, nửa đêm bừng tỉnh; tôi ngồi dậy đi đi lại lại một chút, thời điểm đi tới bên khung cửa sổ, bầu trời bên ngoài âm u dường như có tuyết rơi, tôi nhìn thấy…”
“Đùng ——” Một tiếng vang lớn từ trong phòng truyền ra, Tề Nhạc Nhân và Hạ Bách đồng thời giật mình, đột nhiên nhìn vào trong phòng.
“Mark? Sao thế?” Tề Nhạc Nhân lớn tiếng hỏi.
Một mảnh tĩnh mịch.*****
Danh Sách Chương: