chương 139: Lời của Laura dẫn tới mọi người trầm mặc.
Chiều nay sau khi tìm kiếm Mark và Hạ Bách không có kết quả, bác sĩ Lã thuận miệng oán giận vài câu mặt tuyết quá trơn trượt, một khi không cẩn thận liền té ngã —— Một buổi trưa hắn bị ngã đến ba lần, nếu không phải Đỗ Việt vẫn luôn ở bên cạnh nhìn hắn, số lần hắn té ngã còn có thể nhiều hơn thế. Lời này nhắc nhở mọi người, sáu ngày tới bọn họ phải sinh hoạt ở chỗ này, không thể lần nào cũng dẫm tuyết ra ngoài.
Vì thế năm người bọn họ cộng thêm Tiết Giai Tuệ lúc ấy còn ở đây hỗ trợ tìm người, Jeanette và Alex, tổng cộng 8 người; cầm dụng cụ dọn tuyết mà từng nhà được chuẩn bị dọn sạch con đường tuyết gần nhà mình, thông từ ngôi làng tới giáo đường trung tâm. Về phần Cảnh Tư Vũ, Cảnh Tư Tuyết và Anne tuy không mất tích nhưng cũng không đi dọn tuyết, Hạ Bách và Mark bị mất tích tự nhiên cũng không có.Ý nghĩ của Laura rất rõ ràng, nếu có người đánh Tiết Giai Tuệ bất tỉnh rồi mang người đi, trừ khi hắn dọc theo con đường được dọn sạch tuyết này đi về phía giáo đường, rồi lại dọc theo giáo đường liên thông với bảy thông đạo vào một trong những căn nhà mà người nào đó giấu cô ấy đi, nếu không trên tuyết sẽ lưu lại dấu chân của hắn.
“Nhưng cả buổi chiều chúng ta đã dạo khắp một vòng, trên mặt đất có không ít dấu chân, hiện tại không dễ phân biệt được.” Tề Nhạc Nhân khó xử nói.
Laura nói: “Tìm bên ven đường.”
Tìm kiếm kéo dài cả một đêm, nhưng trên mặt đất không có dấu chân khả nghi nào, mấy người trong phòng cũng không phát hiện được gì. Thời điểm trời sáng bác sĩ Lã híp đôi mắt gấu mèo, ngáp một cái rồi đi theo sau đám người, cùng vào giáo đường chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc.
“Qua hai tiếng nữa chính là thời gian thông báo người ‘tốt nhất hôm nay’, chúng ta chờ nghe xong rồi hãy đi nghỉ ngơi.” Laura nói.
Bác sĩ Lã héo héo nói: “Tôi không được, để tôi ngủ một giấc đã…chờ đến giờ thì kêu tôi.”
Thấy hắn thật sự chống hết nổi, ngáp một cái nước mắt đều rơi xuống, Tề Nhạc Nhân vỗ vai hắn: “Anh về ngủ một giấc đi, để Đỗ Việt bồi anh.”
“Cậu không mệt sao?” Bác sĩ Lã nói thầm.
“Vẫn tốt.” Tề Nhạc Nhân cũng cảm thấy có chút mệt, nhưng đại khái từng bị Trần Bách Thất hung hăng tra tấn, tinh lực của cậu tốt hơn trước một chút, thức trắng cả đêm cũng không sao.
“Ừm, vậy tôi nằm trên ghế ngủ một lát, cũng sắp hai tiếng, tôi lười đi tới đi lui.” Bác sĩ Lã lầu bầu, lại ngáp một cái.
Laura nhìn thấy hắn đáng thương, cười nói: “Vậy cũng không thể ngủ trên sô pha, vạn nhất bị cảm thì không xong.”
Tề Nhạc Nhân đột nhiên nhớ đến sự tình hòn đá phát sáng: “Laura, cô còn nhớ hòn đá phát sáng kia không? Ngày hôm qua cô cùng Francis đã tìm thấy nó trong hang động.”
“À ~ làm sao vậy?” Laura nghi hoặc hỏi.
“Trước khi đi tìm Tiết Giai Tuệ, chúng tôi đi ngang qua giáo đường định tới xem hòn đá một chút, kết quả phát hiện… Tóm lại có điểm kỳ quái, cô cũng đến xem đi.” Tề Nhạc Nhân trịnh trọng nói.
Laura gật gật đầu, cùng Francis đi về hướng giáo đường.Đẩy cánh cửa không khóa ra, ánh nắng mặt trời nương theo cửa sổ chiếu vào, làm bừng sáng gian phòng cổ kính. Ánh mắt đầu tiên mọi người nhìn thấy khi bước vào căn phòng này tuyệt đối không phải hòn đá đã mất đi ánh sáng biến thành hai nửa đặt ở trong góc, mà là Tiết Giai Tuệ nằm trên mặt đất.
“Tiết Giai Tuệ!” Tề Nhạc Nhân kêu lên một tiếng, bác sĩ Lã mơ màng sắp ngủ vội vàng tiến lên kiểm tra tình trạng của cô nàng.
“Còn sống, hô hấp và nhịp tim bình thường.” Bác sĩ Lã vuốt gáy cô thở phào nhẹ nhõm.
“Sao cô ấy lại ở đây?” Đỗ Việt buồn bực.
“Chờ người tỉnh lại sẽ biết.” Tề Nhạc Nhân nói, nhìn về phía hòn đá đã mất đi tia sáng.
Lúc trước vội vàng biểu diễn trước mặt khán giả, cậu không chú ý tới vết máu đã khô thấm vào bên ngoài hòn đá, liên tưởng đến việc lục soát ra băng vải dính máu trong phòng Anne, khó tránh khỏi việc không đặt hai thứ này lại cùng nhau.
Chẳng lẽ, con quái vật trong hòn đá này bị máu của Anne đánh thức? Như thế có thể nói được thông, thân là giáo đồ giáo phái Biển Sâu, Anne nhận ra hòn đá này là việc tất nhiên, mặc dù ngày hôm đó cô nàng vì thân thể không khỏe mà nghỉ ngơi trong phòng, nhưng Mark đã nhìn thấy hòn đá, sợ là anh ta nói cho Anne biết.
Nhưng cho dù nói ra suy đoán này cũng sẽ không được tán đồng, dù sao hiện tại nhóm thí sinh dự thi cũng không biết nơi này đã xuất hiện một con quái vật đáng sợ cỡ nào... Chờ sau khi Tiết Giai Tuệ tỉnh lại, tìm cơ hội để nàng phân biệt hình ảnh xúc sao, như vậy là có thể hợp lý hóa logic. Tề Nhạc Nhân tính toán như vậy.
Hơn một tiếng sau, nhóm người dự thi lục tục đi tới giáo đường, chờ 8 giờ thông báo. Cảnh Tư Vũ đã tốt hơn nhiều, cùng đến với em gái Cảnh Tư Tuyết, Anne cũng tới, thời điểm nhìn thấy Tiết Giai Tuệ cô nhướn mày: “Không phải các người nói cô ấy mất tích sao?”
“Hơn một giờ trước mới tìm được người, ngay tại sảnh trong giáo đường. Còn có, hòn đá phát sáng mà ngày đầu tiên chúng ta tìm được đã vỡ... có chút không thích hợp.” Laura ngưng trọng nói.
Jeanette vừa mới tiến đến chỉ cười trào phúng, không nói gì.
Tiết Giai Tuệ được đặt trên ghế sa lon khẽ phát ra tiếng hừ nhẹ, tất cả mọi người nhìn về phía nàng, nàng chậm rãi mở mắt ra, mê mang nhìn xung quanh.
“Cô có khỏe không?” Laura ngồi bên cạnh nhẹ nhàng hỏi.
Tiết Giai Tuệ há miệng thở dốc, thanh âm nghèn nghẹn hỏi: “Cô là ai?”
Xong rồi, trong lòng Tề Nhạc Nhân gào thét, NPC giữ manh mối quan trọng ngay thời khắc mấu chốt rớt dây xích, còn là loại phương thức cẩu huyết mất trí nhớ; quả thực là một đao cắt hết mọi khả năng thu thập tình báo. Cậu có một loại cảm giác, Boss lần này tám chín phần mười chính là ‘xúc sao’ trong cuộc thảo luận mà họ đã nhắc qua trước đó; nhưng ngoại trừ biết xúc sao là một loài dị chủng ký sinh đến từ vũ trụ, tập tính của nó như thế nào, sức chiến đấu ra sao hay khả năng sinh sản của nó có nhanh hay không, hiện tại cậu hoàn toàn không biết gì cả.Đang lúc Tề Nhạc Nhân hết sức rối rắm, Laura đã hỏi rõ ràng tình huống của Tiết Giai Tuệ, thế mà cô nàng này thực sự mất trí nhớ, ngay cả bản thân mình là ai cũng không biết, hiển nhiên không cách nào nhớ rõ chính mình từng dẫn chương trình “xúc sao.”
Jeanette đỡ trán, cố làm ra vẻ thở dài: “Tôi thật sự chán ngấy việc phối hợp diễn xuất rồi, thế nhưng ngay cả việc mất trí nhớ mà cũng nói, nói vậy ngày hôm qua Tiết tiểu thư bị mất tích không có vấn đề gì.”
Vừa dứt lời, máy chiếu liền khởi động: “Hiện tại đã có kết quả bầu phiếu, người đạt giải tốt nhất ngày thứ hai là —— Tề Nhạc Nhân.”
Tất cả mọi người ở đây đều nhất trí dồn mắt nhìn về phía Tề Nhạc Nhân, Jeanette đương trường bị vả mặt nhìn Tề Nhạc Nhân với ánh mắt đặc biệt không tốt, bác sĩ Lã hưng phấn còn hơn chính mình giành được tốt nhất, vui vẻ nói: “Chúc mừng chúc mừng, quay đầu mời tôi và Đỗ Việt ăn cơm đó nha!”
“Cám ơn... ừm, cảm ơn các vị khán giả, cảm tạ mọi người đã ủng hộ.” Tề Nhạc Nhân nhớ tới còn có khán giả, không thể không tươi cười, giả vờ như mình thập phần vui sướng, đầu óc thì nhanh chóng vận chuyển: Tại sao mình lại được bình chọn tốt nhất hôm qua? Là bởi vì mình phát hiện ra hòn đá phát sáng đã vỡ? Hay là vì một nguyên nhân khác?
Show thực tế vào ngày thứ hai thực sự đã xảy ra rất nhiều chuyện: Cảnh Tư Vũ rơi xuống tầng hầm, Mark và Hạ Bách mất tích, tìm kiếm tầng hầm ngầm, Tiết Giai Tuệ mất tích rồi lại mất trí nhớ…Những sự kiện này không sai biệt lắm đều có cậu tham dự trong đó, đại khái là cậu tích cực biểu hiện cùng với phát hiện ngẫu nhiên “linh quang chợt lóe”, cho nên cậu mới nhận được nhiều phiếu bầu như vậy? Tề Nhạc Nhân nghĩ thầm.
“Thật đáng tiếc, còn tưởng rằng Tiết tiểu thư có thể đạt được tốt nhất, thế nhưng lại là Tề. Xem ra khán giả càng có hảo cảm với diễn viên cẩn trọng biết nghe lời hơn.” Vẻ mặt Jeanette nhìn Tiết Giai Tuệ mang loại cảm giác hài hước trào phúng.
Vẻ mặt Tiết Giai Tuệ mê mang không biết phải làm sao, Tề Nhạc Nhân như thế nào cũng không thể nhìn ra khuôn mặt cô ấy không được khỏe. Hiện tại cậu không rõ chuyện Tiết Giai Tuệ là như thế nào, nếu thật sự có người đánh ngất rồi mang cô ấy đi, vậy đó sẽ là ai?
“Thật kỳ quái, thời điểm hơn 11 giờ ba người chúng tôi có tới giáo đường xem qua, khi đó trong phòng không có ai; sau khi chúng tôi đi tìm Tiết Giai Tuệ, đi đường nhiều nhất chỉ tốn mười phút. Tại sao lại giấu Tiết Giai Tuệ trong căn phòng này? Là ai đưa cô ấy đến đó? Người gây án tránh những người khác như thế nào?” Bác sĩ Lã lẩm bẩm, mày nhăn chặt, bộ dáng thập phần buồn rầu.
“E rằng chỉ có khán giả mới biết.” Laura cười khổ nói: “Dù sao chúng ta cũng không có biện pháp xem mấy cái camera.”
“Đáng tiếc chúng ta cũng không thể xin sự giúp đỡ từ khán giả bên ngoài.” Francis nói.
“Thật ra không phải là không thể.” Tề Nhạc Nhân đột nhiên nói.
“Anh có máy truyền tin?” Jeanette dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Tề Nhạc Nhân.
“Không, tôi không khác gì mọi người, ngoại trừ một con dao thì không có công cụ nào khác. Trong ngoài giáo đường đều trang bị camera cố định, khán giả trước màn hình biết rõ đến tột cùng ai là người đã đánh ngất Tiết Giai Tuệ rồi đưa cô ấy đến chỗ này. Chỉ cần bọn họ nói cho chúng ta biết tên người đó, tất cả đều minh bạch.” Tề Nhạc Nhân nhìn về phía máy chiếu, chậm rãi nói.Ánh mắt Laura sáng lên: “Ý của anh là…”
Tề Nhạc Nhân mỉm cười gật đầu.
Tuy rằng cái máy chiếu này chỉ biết thông báo tên người đạt giải tốt nhất hôm nay, nhưng cho dù chỉ là tên của một người, cũng đủ để họ phá giải mê cục trước mắt.
“Tiền bối quá lợi hại!” Đỗ Việt đương trường nắm lấy tay cậu, tâm tình sùng bái bộc lộ ra ngoài, bác sĩ Lã ở một bên một tay che mặt một tay che miệng cậu ta. Tên mê đệ này ca ngợi một cách khoa trương như thế chẳng phân biệt trường hợp gì cả, thật quá mất mặt!
“Đây cũng là một ý hay, nhưng liệu khán giả có phối hợp không?” Francis hỏi.
“Thử xem, cô tới?” Tề Nhạc Nhân gọi Laura.
Laura gật gật đầu, hít một hơi thật sâu rồi trịnh trọng nói: “Các vị khán giả mọi người khỏe, hoan nghênh đến xem chương trình của chúng tôi. Hôm nay là ngày thứ ba của chương trình, rất nhiều chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, làm người bất ngờ, đặc biệt là chuyện xảy ra trên người Tiết Giai Tuệ.”
“Hiện tại chúng tôi không thể kiểm chứng ai là người đã đánh ngất cô ấy và đưa cô ấy đến căn phòng nhỏ của tòa giáo đường này, cũng không rõ động cơ là gì. Tại đây chúng tôi khẩn cầu các vị khán giả theo dõi tiết mục lần này, ở thời điểm bầu chọn tốt nhất hôm nay, hãy bỏ phiếu cho người gây án kia. Điều này rất quan trọng đối với chúng tôi, xin giúp đỡ chúng tôi, cảm ơn!”***
Danh Sách Chương: