Mục lục
Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày nay mình u mê Ngôi sao thời trang các bạn ạ, hết tải bản Việt đến bản Mỹ rồi bản Đài… vì thế hôm nay mới ngoi lên đăng chương cho các bạn đây.****chương 67: Trái tim của Tề Nhạc Nhân khẽ lộp bộp, chủy thủ trong tay lao về phía thú bông đang nhào tới, trên chủy thủ khảm phù văn thánh khiết tỏa ra ánh sáng trắng ngà mờ nhạt; thú bông hét lên một tiếng bay ra ngoài, nhưng càng nhiều thú bông tiếp cận cậu!

“Ra ngoài trước!” Tô Hòa đứng trước cầm gậy chống ngăn cánh cửa đóng lại, cánh cửa miễn cưỡng cót két mở ra một tiếng, bác sĩ Lã tránh bên cạnh Tô Hòa nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.

Tề Nhạc Nhân cũng theo tiếng lui về sau, cảnh tượng khủng khiếp này nhiễu loạn tâm trí cậu, cậu không kịp nghĩ, chỉ muốn chạy trốn ra ngoài, nhưng vừa chạy ra cửa đã bị Tô Hòa kéo lại: “ Đừng đi hành lang, chỗ đó trống trải dễ bị vây công, cứ ở chỗ này đánh!”

Trái tim hoảng loạn của Tề Nhạc Nhân mới phục hồi tinh thần, nhận ra rằng mình cần phải giải quyết căn phòng búp bê này.

Nhóm thú bông khanh khách cười quái dị tụ tập thành từng đoàn dưới ánh sáng chói mắt tiến đến gần cậu, lúc nhanh lúc chậm, lung lay, chúng nó xướng một khúc hát ru biến điệu trầm thấp, thường thường phát ra tiếng kêu cao vút sắc nhọn, làm lòng người run lên.

Chúng nó là một đám tà linh. (linh hồn xấu xa)Một con búp bê cao bằng nửa người Tề Nhạc Nhân hướng cửa vọt tới, Tề Nhạc Nhân một chân đá bay nó trở về, một đường đâm vào mấy con thú bông nhỏ, tiếng thét ầm ĩ chói tai quanh quẩn trong phòng; có một con dường như không nhìn thấy dây treo, hoảng loạn từ bên cửa sổ chạy đến trước mặt Tề Nhạc Nhân bị cậu dùng chủy thủ đâm xuyên qua, nó lộ ra nụ cười quái dị chảy ra lượng lớn máu đen rơi trên mặt đất.

“Vừa rồi tiếng thét chói tai của búp bê nằm trong nôi hẳn là mấu chốt, nhưng hiện tại nó đã trốn đi, chỉ có thể chậm rãi chờ.” Tô Hòa cùng Tề Nhạc Nhân cùng canh giữ cạnh cửa, thường thường dùng gậy chống ứng phó một hai con thú bông.

“Là nó, búp bê mà phu nhân điên đã ôm dưới tầng hầm.” Giọng nói của Tề Nhạc Nhân vừa nói vừa thọc vào con búp bê mới nhào lên thì đã chết, đôi mắt làm từ cúc áo thế nhưng lại phát ra ánh sáng màu đỏ quỷ dị trong bóng tối, thân thể xiêu xiêu vẹo vẹo tản ra mùi như thực phẩm bị ẩm mốc. Búp bê cao đến đầu gối cậu bị giải quyết, ào ạt chảy máu.

Nhóm búp bê này tuy thoạt nhìn rất khủng bố, nhưng sau khi bình tĩnh lại cũng không khó đối phó, cũng may vừa rồi Tô Hòa giữ cửa lại; nếu lúc đó lối vào bị đóng, trong phòng búp bê tán loạn căn bản không thể phòng thủ, tình thế e rằng nguy hiểm hơn nhiều, nói không chừng phải mạo hiểm dùng kỹ năng giết búp bê vải mà phu nhân điên ôm.

Chờ đến con búp bê cuối cùng hét thảm một tiếng rơi xuống đất, Tề Nhạc Nhân cuối cùng cũng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

Bên ngoài mưa vẫn còn nặng hạt, sấm sét ầm ầm từ xa tới gần, tia chớp chói mắt chợt lóe chợt tắt, Tề Nhạc Nhân đá văng búp bê đầy đất bên chân, dẫm lên máu đen sền sệt, lại đi vào trong phòng lần nữa.

Lúc đầu búp bê nằm ở trong nôi sau đó ‘nha nha’ kêu lên sợ hãi trốn vào đám thú bông, ở trong phòng kinh hoảng thất thố chạy tới chạy lui; Tề Nhạc Nhân như chơi mèo vờn chuột vờn nó vài vòng, cuối cùng chặn nó ở góc tường.

Búp bê vải biến thành màu đen xấu xí kêu la những tiếng quái dị, phát ra tiếng khóc đáng thương, Tề Nhạc Nhân cau mày, một đao đâm vào đầu nó. Phù văn phát ra ánh sáng trắng nhạt, búp bê vải giãy giụa hai chân rồi ngã xuống bất động trên đất.

Thời điểm rút chủy thủ ra, trán nó bị đâm thủng phun ra rất nhiều máu dơ bẩn, nồng đậm đều là lực lượng ác ma.

Tề Nhạc Nhân dùng chân dẫm dẫm búp bê, rõ ràng cảm giác được trong bụng nó có vật cứng, vì thế ngồi xuống dùng chủy thủ mở bụng nó ra; một khắc khi lưỡi dao xẹt qua lớp vải dệt, búp bê vải đột ngột chết mà sống lại giãy giụa, tiếng kêu thê lương khiến mọi người sợ hãi. Tề Nhạc Nhân sợ tới mức đột ngột đứng dậy đá nó ra ngoài.

“Mẹ ui, phó bản này thiệt quá hung tàn, không hù chết người không đền mạng.” Bác sĩ Lã vây xem ngoài cửa lẩm bẩm một câu.

“Chơi nhiều sẽ thành quen.” Tô Hòa bình tĩnh nói.

Bác sĩ Lã trộm nhìn hắn một cái, khi con búp bê vải kia thét lên một tiếng chói tai, mí mắt Tô Hòa một chút cũng không động; vừa rồi cánh cửa phòng đột nhiên đóng lại, hắn đã kịp thời ngăn nó lại, ở phương diện này khả năng phán đoán cùng ý thức của Tô Hòa đúng là mạnh hơn bọn họ quá nhiều.

Tề Nhạc Nhân ở trong phòng ổn định tâm lý lại lần nữa mới nhặt con búp bê lên, lúc này con búp bê đã hết bản lĩnh, cũng không có chuyện xấu gì xảy ra, cậu thuận lợi tìm thấy trong bụng nó một hộp sắt.【Có được tế phẩm ác ma 4/6】Đã xác định vật phẩm ác ma, Tề Nhạc Nhân không lo khối sắt mình cầm trên tay, trực tiếp mở hộp ra, hương vị máu tanh làm người buồn nôn ập vô mặt cậu, xông thẳng vào mũi, huân đến mức làm người tối sầm mặt, buồn nôn một trận.

“Là thứ gì thế?” Bác sĩ Lã ở đằng xa hỏi.

“Tôi cũng muốn biết… mịa nó đây là loại đồ vật quỷ gì?” Tề Nhạc Nhân bịt mũi liếc nhìn cái hộp một lần nữa, tức giận nói.

Hộp là một khối than lớn có vết máu đã khô, bên trong dường như có một đồ vật bị mốc đen, toát ra mùi hư thối, cho người ta cảm giác có điềm xấu.

Mà ảo ảnh lại xuất hiện.

Lúc này trong ảo cảnh, phu nhân điên đang ngồi ở một góc, khuôn mặt mơ hồ, một bên nàng vừa ngâm nga bài hát, một bên làm búp bê vải; từ ánh sáng lờ mờ có thể nhận ra chính là con vừa rồi bị Tề Nhạc Nhân mổ bụng. Nàng nhẹ nhàng đem chiếc hộp sắt nhét vào bụng búp bê vải, rồi dùng kim khâu lại; phu nhân điên tiếp tục ngâm nga trong bóng đêm, giai điệu quỷ dị kia giống như có thể tắt thở bất cứ lúc nào, khiến người nghe toàn thân nổi da gà.

Nàng rõ ràng đã không bình thường, người thấy một màn như vậy cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.

Cây kim đâm qua ngón tay phu nhân điên, nàng đau kêu lên một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu, ác thanh ác khí rít gào vào giữa khoảng không: “Cút ngay! Đừng quấn lấy ta nữa! Ngươi đã chết! Đã chết!”

Bóng tối không một bóng người tự nhiên sẽ không đáp lại nàng, chỉ là loại trạng thái làm lơ này làm cho nàng càng thêm rối loạn tinh thần. Nàng từ trên ghế đứng lên, múa may cánh tay trong không khí, dùng hàm răng, móng tay công kích người không tồn tại: “Lăn trở về, lăn trở về đi! Trở lại nấm mồ của ngươi! Ngươi đã chết rồi! Tại sao còn trở lại?!”

Nàng càng tức giận, liền càng sợ hãi, kẻ thù không nhìn thấy làm hao hết sức lực của nàng, nàng ngồi liệt dưới đất; một bên vừa khóc nức nở vừa bò vào góc tường, nàng bắt lấy búp bê mình mới khâu, lẩm bẩm nói: “Ngươi đã chết... Ta đã nhìn thấy ngươi chết ... Sau khi ăn bánh mì bỏ thêm bơ đậu phộng, vừa run rẩy một hồi đã tắt thở, đúng, là ta giết ngươi, ta giết ngươi! Johan là của ta, hahahaha, là của ta!”

Phu nhân điên ôm búp bê, nhìn về phía trước: “Đúng vậy, là ta giết ngươi, chúng ta cùng nhau lớn lên, tình như tỷ muội, ta thương tâm, khổ sở như vậy, không ai biết là ta làm, cũng sẽ không có người tin ta làm. Ngươi oán hận ta sao? Cho nên mới tới tìm ta báo thù, ngươi mang hài tử của ta đi, còn muốn mang đi cái gì nữa? Tình yêu của Johan sao? Hahahaha, ta sẽ không không để ngươi thực hiện được, hahahaha...”***Tiếng cười điên cuồng dần tan biến trong bóng đêm, chỉ để lại búp bê rải rác đầy đất cùng mùi máu tanh nồng.

Phần ảo cảnh này tiết lộ quá nhiều thông tin, phu nhân điên sợ hãi “hồn ma” hẳn là Adeline đã chết nhiều năm, hơn nữa cô ấy còn giết Adeline … Đầu óc Tề Nhạc Nhân có chút rối loạn.

“Thêm bơ đậu phộng vào bánh mì? Chẳng lẽ Adeline bị dị ứng đậu phộng nghiêm trọng? Điều này cũng thường thấy ở những người da trắng.” Bác sĩ Lã vuốt cằm nói: “Lúc trước tôi còn nghĩ phu nhân điên sau khi sinh non mới bị điên, tệ hơn nữa là chồng mình có rắp tâm khác. Hiện tại xem ra, không tìm đường chết thì sẽ không chết. Tuy nhiên, điều đó lại chứng minh Johan có tình yêu khác? Kỳ thực Adeline mới là chân ái của Johan, cho nên phu nhân điên mới lén giết người?”

“Loại cố ý mưu sát như này, chẳng lẽ không có nghiệm thi sao?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

Bác sĩ Lã suy tư một chút: “Nếu thật sự chết vì dị ứng, coi như sai lầm ngoài ý muốn cũng rất bình thường. Mà này, cái hộp kia chứa thứ gì thế?”

Tề Nhạc Nhân đưa chiếc hộp cho bác sĩ Lã, bác sĩ Lã mở ra vừa thấy cũng ghê tởm một trận: “Này là chơi trò gì thế?”

Tô Hòa liếc nhìn cái hộp một cái, hỏi ngược lại: “Ngụ ý liên hệ tới búp bê... Cậu nói đi?”

Tề Nhạc Nhân và bác sĩ Lã đột nhiên bị ghê tởm không nhẹ.

“Anh lấy đi, chỉ còn hai cái thôi.” Tề Nhạc Nhân thậm chí không muốn đụng vào cái hộp này lần nữa.

“Không, không cậu lấy đi, tôi đã giữ ba cái rồi!” Bác sĩ Lã có ý định ném lại chiếc hộp.

“Đừng nháo, anh là bác sĩ không phải thường xuyên tiếp xúc với đồ vật này sao, cầm đi!”

“Tôi lại không phải bác sĩ phụ sản!”

Hai người tranh chấp ai lấy chiếc hộp, Tô Hòa bất đắc dĩ mà nhìn, cuối cùng bác sĩ Lã hoàn toàn không phải đối thủ của Tề Nhạc Nhân, vẻ mặt đưa đám bỏ chiếc hộp vào túi.

“Hiện tại, thực tế đã xác định được một chuyện, nguyên nhân phu nhân điên hiến tế ác ma không phải để cầu chính mình có thai, bởi vì cô ấy sau khi sinh non mới bắt đầu hiến tế.”

Tô Hòa đi một vòng quanh phòng trẻ con, giày da không nhiễm một hạt bụi đạp lên máu đen loang lổ trên sàn nhà, làm người đau lòng một trận, “Nhưng vẫn còn có rất nhiều vấn đề.”

“Có thể thấy, sau khi phu nhân điên giết hại Adeline luôn sợ hãi bất an. Johan viết trong nhật ký rằng cô ấy đã gọi tên Adeline trong giấc mơ, nhưng lúc đó Johan chỉ nghĩ rằng họ tình cảm sâu đậm, hắn dường như có cảm tình đặc biệt với Adeline. Vậy trước hết, Adeline là ai?”

Bác sĩ Lã tặc lưỡi: “Dù sao chắc chắn không phải chị em ruột, nếu không có quan hệ chị em, vậy hẳn là bạn bè hoặc thân thích.”

“Đặt vấn đề Adeline qua một bên, chuyện phu nhân điên có thai cũng là một vấn đề, Johan nói rằng hắn vẫn luôn cho cô ấy dùng thuốc tránh thai, nhưng phu nhân điên vẫn mang thai, đây chỉ là ngoài ý muốn thôi sao?” Tô Hòa lại tung ra một vấn đề.

“Ừm… Từ góc độ y học mà nói, cho dù ngươi uống thuốc theo hướng dẫn cũng không thể đảm bảo tránh thai 100% được.” Bác sĩ Lã nói với vẻ mặt học thuật.

Tô Hòa gật đầu: “Nói tới cái này, tôi rất muốn hỏi, niên đại đó có thuốc tránh thai như bây giờ hả?”

Bác sĩ Lã ngây người: “Cái này ... Để tôi nghĩ lại. Trong ấn tượng, thuốc tránh thai sớm nhất được phát minh vào đầu thế kỷ 40, trước khi có biện pháp tránh thai ... Ách, ruột dê được tính là một loại “áo mưa” ban đầu, nếu không thì có thể dựa vào chu kỳ kinh nguyệt; phá thai càng đơn giản trực tiếp dùng gậy gộc thọc vào, thuốc tránh thai khẩn cấp hình như không có.”

Tề Nhạc Nhân liên hệ nơi xảy ra câu chuyện, đưa ra cái nhìn khác: “Chuyện xưa xảy ra ở Trung Quốc, hẳn có một số phương pháp ngừa thai thời cổ đại được lưu truyền cho đến nay đi?”

Nói đến cái này, bác sĩ Lã vẻ mặt hào hứng phổ cập kiến thức khoa học cho cậu: “Nếu cậu nói tới chính là bí tịch tránh thai, phá thai của phim truyền hình cung đấu, cái gì mà xạ hương nhét rốn có thể tránh thai, một chén hoa hồng liền sinh non. Tôi có trách nhiệm phải nói cho cậu huyền học cơ bản, chỉ áp dụng với tự thành một hệ thống logic như các chuyện xưa cung đấu trạch đấu; tựa như nhân sâm ngàn năm, thiên sơn tuyết liên trị bách bệnh trong tiểu thuyết võ hiệp. Cậu mà tin là thua.”

“… Anh biết rất nhiều điều.” Tề Nhạc Nhân trợn mắt há mồm.

“Tất nhiên.” Bác sĩ Lã đắc ý nói.

Tô Hòa cười nhìn bọn họ, chờ hai người nói xong liền nói: “Kỳ thực, còn có một người, tôi vẫn luôn cảm thấy có vấn đề.”****

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
MK
myotp KxB07 Tháng ba, 2023 11:27
Cuối cùng cũng có chap mới rùi hiu hiu đọc bản convert nửa hiểu nửa không chờ mãi ngày này
JHN
Jisung hôm nay ăn cơm chưa?07 Tháng hai, 2023 08:07
Mỗi lần đọc lại chương này là một lần xót thương Ninh Chu, từ bỏ tín ngưỡng và tương lai của bản thân vì tình yêu chưa bao giờ dễ dàng
Ngọc Hằng
Ngọc Hằng24 Tháng mười hai, 2022 08:17
Có đó b, mà mjk chưa có thời gian edit
KT
Kiều Trinh23 Tháng mười hai, 2022 07:52
cho mình hỏi có phần 2 không dịch giả ơi
JHN
Jisung hôm nay ăn cơm chưa?20 Tháng mười, 2022 23:12
“ Đôi khi trực giác đầu tiên của bản thân luôn chính xác”
JHN
Jisung hôm nay ăn cơm chưa?20 Tháng mười, 2022 21:10
Khúc Tu La tràng chương 95 tui cười khà khà luôn ó :))) mặc dù là sai trái nhưng tui muốn một chân đạp hai thuyền quáaa, thuyền Chu Nhạc hay Hoà Nhạc đều rất là keo ly sơ ri mộng tuyền luôn ấy ạ ^3^
JHN
Jisung hôm nay ăn cơm chưa?20 Tháng mười, 2022 20:36
Tôi không thuộc đảng sủng công nhưng mà đoạn cuối chương 92 thương Ninh Chu quá
JHN
Jisung hôm nay ăn cơm chưa?19 Tháng mười, 2022 19:57
“Đôi khi trực giác đầu tiên của bản thân luôn chính xác” là spoil đúng không editor T^T huhu làm tui nhìn Tô Hoà không còn lương thiện và bthg được nữa (tui cmt lần thứ 3 rồi mong là cmt này sẽ k bị biến mất @.@)
JHN
Jisung hôm nay ăn cơm chưa?19 Tháng mười, 2022 19:44
“Đôi khi trực giác đầu tiên của nản thân luôn chính xác”… câu này là spoil đúng k editor T^T băn khoan về Tô Hoà quá huhu
JHN
Jisung hôm nay ăn cơm chưa?19 Tháng mười, 2022 19:33
Tôi vốn không nghĩ gì cho đến khi editor thêm câu “đôi khi trực giác đầu tiên của bản thân luôn chính xác” (C.69) TT^TT huhu bé cưng Tô Hoà sao có thể đối xử ác với Nhạc Nhạc được huhu tui đao đứn tui gụk ngã
xxx
xxx20 Tháng tám, 2022 01:11
aaaa tui mới phát hiện ra cô edit nhìu truyện qué đi hihi
Ngọc Hằng
Ngọc Hằng19 Tháng tám, 2022 09:16
mjk edit xong bộ 'Nam phụ' sẽ quay lại edit bộ này. Cảm ơn mn đã ủng hộ.
LT
Luna Tran15 Tháng tám, 2022 22:03
bạn co dịnh edit tiêp phần 2 , phan 3 ko a . mây thây wikidich cung ra p2 , p3 roi a . mong ban edit tiep a
Ngọc Hằng
Ngọc Hằng30 Tháng bảy, 2022 08:54
Rất vui vì b đã thích bộ truyện này, mjk dự đjnh sẽ edit tiếp các phần sau nhưng mãi chưa có tg. Hy vọng tg tới sẽ hoàn thành bộ này.
ÂTC
Âm thanh của Kí Ức25 Tháng bảy, 2022 09:13
Đọc đến đây mình thực sự không ngăn được nước mắt, cuối cùng tất cả tín ngưỡng mà hắn từng tôn thờ chỉ còn có một, đó chính là cậu - Tề Nhạc Nhân, cậu vừa là thần, cũng vừa là tội ác của hắn. Thực sự phục tác giả vì đã cho mình câu nói ấn tượng thế này. Mình đi đọc QT p2 bộ này đây.
AT
Anh Thiên19 Tháng mười một, 2021 04:24
Ninh Chu đâu rồi đến đón vợ ngươi về đi Nói ko chừng bị cướp đó
ĐĐĐ
Đèn Đom Đóm28 Tháng bảy, 2021 12:15
Hóng chap mới!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK