chương 127: “Chào buổi chiều.”
Thời điểm Tề Nhạc Nhân kéo lê đôi chân nặng nề ra khỏi tầng ngầm, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trần Bách Thất, Thiến Thiến ngồi trên bàn tròn cùng chơi bài với ảo thuật sư. Một chồng đồng bạc chất cao trước mặt hắn, thoạt nhìn vận may của Thiến Thiến không tốt, bày ra biểu tình ủy khuất. Ảo thuật sư chơi bài thắng, tâm trạng rất tốt cười tủm tỉm chào hỏi Tề Nhạc Nhân.
Hiển nhiên Tề Nhạc Nhân cũng không muốn gặp hắn —— từ sau khi thấy hắn mặc đồ khác giới xốc váy đi tiểu trong WC nam, lâu lâu cậu sẽ nhìn thấy ảo thuật sư ở chỗ Trần Bách Thất. Hắn ta thích thay đổi hình dạng, mỗi lần đều diện nữ trang, còn thường xuyên biến hóa thành những tạo hình khác nhau. Điều này trực tiếp dẫn đến mỗi lần Tề Nhạc Nhân nhìn thấy phụ nữ xa lạ ở cửa hàng Trần Bách Thất đều sẽ đề cao cảnh giác, bởi vì có đôi khi ảo thuật sư sẽ trêu cợt cậu một chút.
Có một lần khi cậu nghe thấy ngoài sảnh truyền đến giọng nói của ảo thuật sư, Tề Nhạc Nhân không chút do dự đi về phía một cánh cửa khác, nhưng khi cậu mở cánh cửa bình thường này ra, lại phát hiện ngoài cửa có một con bá vương long cao hơn mười mét, hung dữ rít gào về phía cậu! Trong tiếng rít gào kinh thiên động địa, bá vương long gầm lên giận dữ, dọa Tề Nhạc Nhân sợ tới mức đái ra quần!
Người khởi xướng lại ở một bên cười đến ná thở, còn đắc ý dào dạt thảo luận cùng Trần Bách Thất tầm quan trọng của việc giáo dục rèn luyện tố chất tâm lý người chơi.
Thù này Tề Nhạc Nhân nhớ kỹ! Một ngày nào đó cậu nhất định phải lột sạch quần áo của hắn ném trước mặt người qua đường để trả thù!
“Cùng chơi bài không?” Ảo thuật sư mời.
“Không cần.” Tề Nhạc Nhân thẳng thừng cự tuyệt.
“Tới tới, cùng chơi đi, nói không chừng có thể thắng đấy.” Ảo thuật sư nói.
“Đúng đó, anh cùng chơi bài đi.” Thiến Thiến cũng nói.
Nếu chơi bài, thì có thể không huấn luyện đúng không? Một ý nghĩ lười biếng nảy lên trong đầu Tề Nhạc Nhân, cậu nuốt nuốt nước miếng, đột nhiên phát hiện chính mình không thể ném đi suy nghĩ mê người này.
Xem ra vận khí gần đây của cậu cũng không tệ lắm, có thể thử một lần.
Vì thế cậu trộm liếc mắt nhìn Trần Bách Thất một cái, cô nàng nhún vai tỏ vẻ không sao cả, bộ dáng hết sức tùy tiện.
“Tốt thôi, tôi cũng chơi.” Được ngầm đồng ý, Tề Nhạc Nhân ngồi xuống bàn tròn: “Mọi người chơi bài gì?”
“Đẩu ngưu, không có bất kỳ hàm lượng kỹ thuật nào, hoàn toàn dựa vào vận khí.”
Cái này đơn giản, Tề Nhạc Nhân gật đầu, cậu xoa tay tràn đầy tự tin: “Chơi như thế nào?”
“Dùng tiền NPC, cậu có thể dùng thời gian sinh tồn còn thừa để đổi, tôi cho cậu mượn trước.” Trần Bách Thất đẩy một chồng tiền tới, là đồng bạc được chế tạo tinh mỹ, nhân loại thường dùng loại tiền này giao dịch trong Thế Giới Ác Mộng.
“Vậy tiếp tục chơi thôi.” Ảo thuật sư linh hoạt xào bài, vứt mị nhãn về hướng ba người..........
Tâm tình chờ mong ban đầu của Tề Nhạc Nhân bị hiện thực tàn khốc trước mặt đập nát. Lần thứ nhất không có ngưu, Tề Nhạc Nhân còn có thể tự an ủi mình này chỉ là ngẫu nhiên, lần thứ hai, thứ ba, thứ tư..
Rốt cuộc Tề Nhạc Nhân cũng nhận rõ hiện thực, hiểu được “haha, quả nhiên vẫn là vận khí cấp E.”
Chỉ trong vòng mười phút cậu thua hết toàn bộ số tiền, còn thiếu ước chừng 72 đồng bạc của Trần Bách Thất, Tề Nhạc Nhân tâm như tro tàn mà nhìn bàn tay thối bốc bài của mình. Rác rưởi, thật sự rác rưởi, một con ngưu cũng không thể bốc ra, đáng bị phạt quỳ!
Chờ cậu ngẩng đầu liền phát hiện ba người bọn họ đều đang tò mò nhìn cậu, biểu cảm trên khuôn mặt thể hiện dòng chữ: Thật muốn biết người này có bao nhiêu tay thối.
“Không chơi nữa.” Tề Nhạc Nhân ném lá bài đi, nằm liệt trên ghế, cứng họng không nói lời nào: “Tôi muốn đi huấn luyện.”
Trần Bách Thất mỉm cười: “Xem ra thể xác và tinh thần của cậu đều đã được nghỉ ngơi hoàn toàn, hôm nay luyện thêm một tiếng đi nhé.”
Khuôn mặt như cha mẹ chết, trên đường đi xuống tầng ngầm, thể xác và tinh thần của Tề Nhạc Nhân bị tổn thương chợt bừng tỉnh nhận ra, cậu đây là mắc nợ 72 đồng bạc, tự cho mình thêm một giờ huấn luyện nữa?
Sau lưng truyền đến giọng nói vui sướng của ảo thuật sư: “Aiya, hôm nay thắng nhiều ghê nơi.”
Thiến Thiến cũng rất vui vẻ: “Vốn dĩ thua rất nhiều, nhưng mà Tề Nhạc Nhân thua một ít cho em, bù lại phần tiền thua.”
Trần Bách Thất cũng rất vui sướng: “Bài này tôi không thua cũng không thắng, bất quá kiếm lời được 72 đồng bạc của Tề Nhạc Nhân.”
Tề Nhạc Nhân – người duy nhất bị thua: Mình đây là bị lừa???----------Hôm may thời điểm Tề Nhạc Nhân về nhà, tình cờ Đỗ Việt cũng ở đó. Gần đây tiểu tử này thường xuyên mang nguyên liệu nấu ăn tới chỗ bác sĩ Lã cọ cơm; bác sĩ Lã rất thích hắn, Tề Nhạc Nhân cũng dần quen thuộc với hắn, thỉnh thoảng có thể nghe ngóng tin tức xã hội cũng tốt. Hôm nay tên tiểu tử mang mệnh cách nhân vật chính hư hư thực thực này không phụ sự chờ mong của cậu.
“Hôm nay em vốn không định ra ngoài, ra ngoài luôn gặp phải chuyện, trì hoãn một cái liền mất nửa ngày.” Đối với thể chất của mình luôn gặp vấn đề, Đỗ Việt cũng bất đắc dĩ: “Nhưng đến chiều em chợt nhớ trong nhà không còn gì để ăn, thế là phải ra ngoài.”
“Sau đó liền gặp một nhân sĩ kỳ ba.” Bác sĩ Lã nói.
“Đúng vậy, bất quá kỳ ngộ hôm nay có chút kỳ quái. Khi em đi đến chợ, em bị một con mèo quấn lấy, đó là một con mèo tam thể rất béo, nó vây lấy em kêu miaomiao. Em thấy trên cổ nó có cái vòng cổ, trên đó có ghi địa chỉ liền nghĩ có lẽ là sủng vật của ai đó đi lạc.”Đỗ Việt vò đầu bứt tóc nói tiếp: “Dù sao cũng không phải sự tình gì đặc biệt, em liền mang con mèo trở về, kết quả tới chỗ ghi trên địa chỉ, dù gõ cửa thế nào cũng không có người mở cửa, em liền tới bên cửa sổ nhìn vào. Nhìn từ hướng cửa sổ đó là một gian phòng bếp, dụng cụ làm bếp được đặt ngay ngắn chỉnh tề, chỉ có cái thớt gỗ được đặt xuống, mặt trên có nửa con bạch tuộc. Trong phòng im ắng, không có bất kỳ âm thanh nào…”
Bác sĩ Lã chà xát cánh tay: “Tôi cảm thấy như đang nghe một câu chuyện kinh dị.”
Tề Nhạc Nhân cũng vậy, Đỗ Việt dùng từ ngữ rất bình thường nhưng dường như hắn có khiếu kể chuyện rùng rợn, từ trong miệng hắn nói ra có cảm giác làm người sởn tóc gáy.Đỗ Việt cười ngại ngùng nói: “Sự tình kỳ quái còn ở đằng sau. Bạch tuộc mới làm được một nửa, thoạt nhìn còn rất mới, em tưởng chủ nhà hẳn là ở trong nhà, cho nên đứng ở cửa sổ kêu cửa; nhưng không có người trả lời, con mèo bị em ôm nhảy ra, chạy vào từ khung cửa sổ đang mở, há miệng cắn nửa đoạn bạch tuộc rồi quay lại bên cạnh em. Em nhìn thấy một tấm thẻ bị mắc kẹt trong cơ thể con bạch tuộc, hình như là thẻ thành viên siêu thị, chính là tấm thẻ này.”Đỗ Việt nói xong, đặt tấm thẻ lên bàn, dặn dò nói: “Trước mắt hai người đừng chạm vào, sau khi chạm vào em liền nhận được nhiệm vụ.”
Bác sĩ Lã và Tề Nhạc Nhân tò mò hỏi: “Nhiệm vụ gì?”
“Một phó bản nhiệm vụ có độ khó cấp C, số lượng phó bản hạn chế ba người, tên của nhiệm vụ là [Tinh tế tử vong chân nhân tú], bất kể có bao nhiêu người tham gia, nhiệm vụ sẽ bắt đầu trong vòng ba ngày. Cấp C có phải rất khó không? Lúc trước em chỉ làm nhiệm vụ cấp D thôi.” Đỗ Việt buồn rầu hỏi.
“Cũng còn tốt, chúng tôi đã thể nghiệm qua cấp B rồi.” Bác sĩ Lã liếc mắt nhìn Tề Nhạc Nhân một cái, bởi vì nhiệm vụ [Lâu đài khủng bố] lần trước bị lực lượng ác ma quấy nhiễu, từ cấp D nhảy vọt lên cấp B. Tưởng tượng đến lúc ấy Ma Vương Lừa gạt đi theo bên cạnh giúp đỡ bọn họ làm nhiệm vụ, bác sĩ Lã không khỏi rùng mình, nghĩ lại mà sợ.
“Nếu là phó bản ba người, tôi kiến nghị cậu tìm hai người quen thuộc đi cùng, có liên hệ với bạn bè lúc chơi Tân Thủ Thôn không?” Tề Nhạc Nhân hỏi.Đỗ Việt chán nản lắc đầu: “Cái Tân Thủ Thôn kia của em nội chiến vô cùng nghiêm trọng, cuối cùng chỉ còn mình em và một người chơi khác sống sót, nhưng sau đó cũng không thấy hắn đâu nữa.”
Tề Nhạc Nhân và bác sĩ Lã liếc mắt nhìn nhau.
Bác sĩ Lã: Đi hông?
Tề Nhạc Nhân: Anh thì sao?
Bác sĩ Lã: Tôi đi.
Tề Nhạc Nhân: Anh đi có được không đó?
Bác sĩ Lã: Dù sao cũng là người quen, cấp C hẳn là còn được.
Tề Nhạc Nhân: Tôi cũng đi, còn nợ người ta một ân tình, hơn nữa làm nhiệm vụ thì không cần phải huấn luyện!Ý niệm trốn tránh huấn luyện khó mà kiềm chế được, tưởng tượng có lý do chính đáng có thể thả bay mấy ngày, Tề Nhạc Nhân kích động giống như học sinh tiểu học ngày mai được đi chơi xuân, lòng tràn đầy nhảy nhót, ngo ngoe rục rịch.
Sau khi giao lưu ánh mắt xong, bác sĩ Lã và Tề Nhạc Nhân cùng gật đầu.
Bác sĩ Lã mỉm cười nói: “Tiểu Đỗ, chúng tôi thấy cậu lần đầu một mình làm nhiệm vụ cấp C, có khả năng gặp chút khó khăn..”Ánh mắt Đỗ Việt trông mong nhìn họ: “Là rất khó khăn.”
Tề Nhạc Nhân giữ vững nụ cười: “Chúng tôi dẫn cậu.”
“Cảm ơn rất nhiều! Em vừa mới nghĩ đến việc mời các anh, nhưng hơi xấu hổ..”Đỗ Việt sắc mặt đỏ bừng, chẳng qua bởi vì quan hệ màu da nên thoạt nhìn không rõ ràng: “Cảm ơn cảm ơn! Cảm ơn tiền bối!”
Hẹn cùng nhau làm nhiệm vụ, hai người trực tiếp chạm vào tấm “thẻ bạch tuộc” kia.[Người chơi Tề Nhạc Nhân kích phát nhiệm vụ: Tinh Tế Tử Vong Chân Nhân Tú. Thời gian đếm ngược đến lúc bắt đầu nhiệm vụ là 68: 32: 24, người chơi chạm vào đạo cụ nhiệm vụ là có thể nhận được nhiệm vụ, số người tham gia còn thiếu: 0/3]Tề Nhạc Nhân trong lòng yên tâm, lần này xin nghỉ huấn luyện đã thành kết cục đã định, cuối cùng có hai ngày thoải mái! Trốn huấn vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
“Đúng rồi, thẻ kỹ năng của cậu là gì? Chúng tôi có thể căn cứ thẻ kỹ năng của cậu mà đặc biệt nghiên cứu sở trường của cậu một chút.” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“À, kỹ năng của em tên là [Quang hoàn vai chính].” Đỗ Việt đặt thẻ kỹ năng trước mặt hai người, Tề Nhạc Nhân và bác sĩ Lã tập trung nhìn vào, trong lòng đột nhiên có loại xúc động muốn đánh tên tân nhân này một trận.[Quang hoàn vai chính] (thẻ kỹ năng trói định): Khi bạn sử dụng tấm thẻ kỹ năng này, ngay lập tức bạn sẽ trở thành người tiêu điểm toàn trường, nhân vật chính trong truyện xưa, đấng cứu thế anh dũng không sợ chết!
Bạn, tản ra khí thế Bá Vương làm người sợ hãi; bạn, miệng pháo có thể lay động lòng người; bạn, bị kẻ thù đánh một trận nhưng vẫn có thể giữ lại một hơi cuối cùng, bởi vì kẻ thù sẽ không kìm lòng được mà giải thích động cơ và thủ pháp gây án của mình (tuy rằng có thể thời gian không đủ dùng).
Một lần phát động kỹ năng này liên tục trong 1 phút, thời gian CD 3 giờ. Trong lúc phát động kỹ năng, lực thuyết phục tăng lên 20%, lúc này chỉ số thông minh của mọi người sẽ giảm xuống 20%. Nếu bạn bị tấn công sẽ không chết, dù sao, trong 1 phút này bạn là vai chính.
Tề Nhạc Nhân cảm thấy, thiết lập nhân vật của mình càng giống như đưa bí tịch cho vai chính luyện cấp, là tiền bối ở trước mặt vai chính đưa một đợt trợ công cuối cùng cho hắn.
Thực sự là nỗi khổ trong lòng không nói nên lời.****
Danh Sách Chương: