Mục lục
Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

chương 132: “Cô đúng là người điên!” Jeanette nói ra lời trong lòng của mọi người ở đây.

Anne thương hại nhìn cô: “Lấy học thức của cô, chỉ sợ chưa nghe nói qua đại hủy diệt mấy trăm năm trước đúng không?”

Jeanette khịt mũi cười nhạo, che giấu sự xấu hổ giờ phút này —— đúng là cô ta không biết thật.

Nữ MC Tiết Giai Tuệ đành giảng hòa: “Ý cô là cái lần dị chủng xúc sao khiến vũ trụ bị xóa sổ hoàn toàn?”

Anne nhướng mi liếc xéo nàng một cái, Tiết Giai Tuệ trấn đĩnh tự nhiên đối diện với cô, cười nói: “Vừa lúc tôi có dẫn một chương trình về xúc sao, cho nên mới biết.”

“Đó là một loại sinh vật ngoài hành tinh có trí tuệ, sinh sôi nảy nở trong cơ thể con người thông qua phương thức ký sinh. Lúc ấy chúng ta thiếu cảnh giác với loại sinh vật này, hơn nữa người bị ký sinh hiếm khi lộ vẻ khác thường, thậm chí người thân cận nhất cũng khó mà phát hiện dị thường. Điều này dẫn đến xúc sao sinh sôi nảy nở với số lượng lớn, chỉ trong thời gian ngắn liền có thể lây nhiễm và dị hóa cho nhân loại toàn bộ tinh cầu; cho nên xúc sao được gọi là sát thủ của nền văn minh.”

“Loại sinh vật lợi hại như vậy sao chưa từng nghe nói qua?” Mark da đen buồn bực nói.

“Sau đó lại phát minh ra thiết bị có thể kiểm tra xem có bị xúc sao lây nhiễm hay không, hơn nữa có vũ khí đặc thù nhắm vào xúc sao, lúc này xúc sao mới dần dần bị tiêu diệt. Giáo phái Biển Sâu phát triển lớn mạnh trong niên đại đặc thù đó, bọn họ tín ngưỡng Leviathan, đa phần nguyên nhân đến từ xúc sao; tín đồ Biển Sâu tin rằng Leviathan sẽ thống trị vũ trụ, nói cách khác, xúc sao sẽ thống trị vũ trụ. Mà nhân loại chúng ta, bất quá chỉ là vật chứa để xúc sao không ngừng sinh sôi nảy nở mà thôi.”

Tiết Giai Tuệ nhìn chằm chằm Anne, chậm rãi nói: “Tôi nói có đúng không, Anne?”

“Tà giáo.” Jeanette thầm nói, ánh mắt nhìn Anne như thể đang nhìn một kẻ cuồng tín.

Anne cong khóe môi, không nói gì thêm.

Sau đoạn nhạc đệm này, mọi người tiếp tục thảo luận kế hoạch cho mấy ngày kế tiếp.Đầu tiên là các loại nhu yếu phẩm trong cuộc sống, bởi vì tổ tiết mục giấu ở những chỗ khác nhau, cho nên mọi người cần tích cực tìm kiếm. Buổi sáng ngày đầu tiên đã bị mất thời gian tìm kiếm, mười ba người tự do tổ đội tiến hành tìm kiếm; đến giờ ăn trưa lại tập trung ở giáo đường này, thảo luận một số thu hoạch và trao đổi vật tư cho nhau; buổi chiều tự mọi người sắp xếp, có thể tiếp tục đi tìm vật tư, cũng có thể dọn phòng, hoặc cùng người dự thi khác liên hệ cảm tình.

Trong trí nhớ Tề Nhạc Nhân, bác sĩ Lã và Đỗ Việt cùng nhau tìm kiếm vật tư, thời gian một buổi sáng nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài. Vận khí ba người không tồi, tìm được một phần thức ăn nước uống đủ cho ba người trong hai ngày, ngoài ra còn có một ít vật tư khác.

Thời điểm trở lại trung tâm giáo đường, nhóm Tề Nhạc Nhân nhìn thấy mọi người đang vây quanh một vòng lớn trước bàn, thảo luận kịch liệt.

“Đây là hòn đá sao? Tại sao lại phát sáng?” Cảnh Tư Vũ tò mò chọc chọc hòn đá lớn chừng một nắm tay, nhưng hòn đá không hề có động tĩnh.

“Có thể là khoáng vật đặc thù?” Tiết Giai Tuệ phỏng đoán: “Trong vũ trụ đúng là có một số khoáng thạch có thể phát sáng, điều này rất thường thấy.”

“Thạch anh, sapphire hoặc ruby?” Hạ Bách nêu tên các loại khoáng thạch phát sáng thường thấy, còn có ít nhất mười mấy hai mươi loại, trừ khi làm nghề nghiệp liên quan nếu không chả ai lãng phí thời gian để ghi nhớ mấy thứ này.

“Đừng động đến nó, ừm, thần ở trên cao, tôi muốn ăn vài thứ trước.” Jeanette khoa trương làm ra vẻ đói khát

“Các người tìm thấy nó ở đâu?” Mark hỏi.

Laura mím môi: “Tôi và Francis tìm thấy trong một sơn động ở phía tây của thôn, rất khó tìm thấy sơn động đó, nếu không phải vừa vặn tôi vướng phải tảng đá bên cạnh, có lẽ tôi cũng không phát hiện ra nơi đó có sơn động.”

Francis bổ sung: “Bên ngoài sơn động che phủ toàn dây leo màu trắng.”

Jeanette đột nhiên phì cười: “Hai người đừng nói kỹ càng tỉ mỉ như vậy, bằng không tôi còn tưởng rằng hai người đang tìm một chỗ không người để làm cái gì đó.”

Laura cau mày trừng mắt nhìn Jeanette một cái, hiển nhiên cô không muốn nháo với người phụ nữ này: “Trong hang động rất tối tăm, may mắn trước đó tôi lấy được một chiếc đèn pin cầm tay, chúng tôi tìm tòi trong đó hồi lâu nhưng đáng tiếc không tìm thấy vật tư, lại tìm thấy hòn đá phát sáng này.”

Mọi người thảo luận một hồi, cuối cùng cảm thấy nó không phải thứ gì quan trọng, liền ném nó qua một bên, bắt đầu trao đổi vật tư.

Quan khán đoạn ký ức này, nội tâm Tề Nhạc Nhân muốn hỏng mất —— các soái ca, các mỹ nữ, mấy người chưa xem qua phim kinh dị sao? Cắm FLAG tử vong rõ ràng như vậy rồi còn gì! Cậu vỗ đùi cũng biết kế tiếp sẽ xảy ra cái gì: Hòn đá chạy ra một con “quái vật” sau đó tất cả mọi người đều chết hết.

Trong kịch bản các bộ phim kinh dị hay dùng chiêu này.

Trao đổi xong, mọi người chuẩn bị đi dọn dẹp phòng, ba người Tề Nhạc Nhân đi cuối, cùng đi phía sau còn có Hạ Bách lâm vào trầm tư.

“Sao vậy?” Ở góc nhìn của mình, Tề Nhạc Nhân nhìn thấy Hạ Bách đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua hòn đá phát sáng để ở trong góc.

“…Tôi luôn cảm thấy, có chút kỳ quái.” Hạ Bách lẩm bẩm nói.

“Chỗ nào kỳ quái?” Tề Nhạc Nhân nghi hoặc hỏi.

“Tổ chương trình đã nói đây là ngôi làng bị bỏ hoang, cũng không thấy thi thể nào, cho nên ngay từ đầu tôi còn cho rằng người dân rời khỏi làng để tiện sinh sống, đến thành thị thích hợp hơn, nơi này tự nhiên bị bỏ hoang.”

“Nhưng buổi sáng tôi vào mấy căn nhà tìm kiếm thì thấy trên bàn cơm của họ vẫn còn đồ ăn, bị đông lạnh để ở đó; hiển nhiên lúc họ rời đi đúng lúc đang ăn cơm, hơn nữa sự tình phát đột ngột. Tôi còn tìm thấy một ít nhu yếu phẩm của cư dân, thậm chí còn có ảnh chụp gia đình, cái loại nhất định sẽ mang theo khi rời đi.”

“Nguyên nhân nào làm họ vội vàng rời khỏi nơi sinh sống của mình như vậy, từ đây không trở về nữa? Điều này quá kỳ quái, hoàn toàn không hợp lẽ thường.” Hạ Bách quay đầu nhìn thoáng qua hòn đá đang phát sáng kia, lẩm bẩm nói: “Này thật là kỳ quái…”

Thấy vậy Tề Nhạc Nhân quả thực muốn rơi lệ đầy mặt, huynh đệ à, người “tốt nhất hôm nay” tôi sẽ bỏ cho anh một phiếu, toàn đội chỉ có anh là không bị ngu thôi, thật làm người cảm động!

Buổi chiều trong ký ức không có nội dung gì đáng chú ý, Tề Nhạc Nhân trong ký ức thu dọn phòng ốc của mình một phen. Nơi cậu ở không tính quá hẻo lánh, nhưng cũng không phải ở trung tâm khu vực, ở phía Đông Bắc của ngôi làng, người chơi cách cậu gần nhất là Laura và Anne. Không nói đến Anne, trong đám người dự thi lần này, thoạt nhìn Laura đặc biệt có khí tràng nữ chính phim điện ảnh nhất, trước đó cô cùng hành động với Francis đóng vai nam chính màn ảnh.

Nếu đây là một bộ phim điện ảnh kinh dị có yếu tố lãng mạn, kế tiếp hẳn là hai người nảy sinh tình cảm trong tình huống nguy hiểm, cuối cùng nam chính vì nữ chính mà chết, nữ chính thành công sống sót —— Dù sao cũng là bộ phim kinh dị đẹp về hình thức, sự tồn tại của nữ chính quả thực treo nam chính lên đánh, đều do kịch bản hết!

Nếu hai người này là nhân vật chính, vậy nữ phụ ác độc không nghi ngờ gì chính là Jeanette, dramaqueen này vẫn luôn tận tâm trong công việc, hơn nữa còn có loại cảm xúc hâm mộ ghen tị hận Laura, nhìn thế nào trong sáu ngày tới sẽ lăn lộn ra không ít chuyện xấu.

Alex có thể đóng vai nam phụ phản diện, hiển nhiên anh ta có hảo cảm với Jeanette, quả thực là người được chọn cho ‘sống bị người khác lợi dụng’.

Người duy nhất trông giống Boss có lẽ là Anne, hơn nữa cô nàng này rất có khả năng là nhân vật mấu chốt, tôn giáo, cuồng tín đồ, tín ngưỡng Leviathan, hòn đá thần bí phát sáng... Tất cả tin tức khiến người bất an cuối cùng đều có liên quan với Anne.

Một điểm nữa là khi mọi người tập trung tại giáo đường vây xem hòn đá kia, Anne không hề xuất hiện, nàng chỉ lộ mặt lúc ăn tối, lý do là nàng cảm thấy không được khỏe, vẫn luôn nghỉ ngơi trong phòng. Thời điểm tìm vật tư vào buổi sáng, ông chú da đen Mark và nàng cùng nhau hành động, chú ấy cũng xác nhận điểm này —— tình trạng thân thể Anne yếu ớt.

So với sóng ngầm mãnh liệt của đội nước ngoài, không khí bên đội Trung Quốc một mảnh tường hòa. Tính cách chị em Cảnh thị và Tiết Giai Tuệ đều không thích gây chuyện thị phi, ba người vẫn luôn hành động cùng Hạ Bách, không những tìm được nguồn vật tư lớn mà còn không bị tổn hại gì, Hạ Bách chiếu cố ba cô gái rất tốt.

Tới ban đêm, mọi người về phòng mình nghỉ ngơi. Mặt trời không lặn nên vào ban đêm rất sáng ngời, nhưng quan trọng là cửa sổ phía sau căn phòng đột nhiên tối sầm lại, Tề Nhạc Nhân nói tắt camera rồi ngã xuống giường ngủ tới sáng ngày hôm sau.

Sáng sớm hôm sau, hồi ức cốt truyện trong đầu cứ như vậy kết thúc, Tề Nhạc Nhân có thể tự do điều khiển thân thể của mình, điều này cũng có nghĩa là vòng game kinh dị này chính thức bắt đầu.

Tề Nhạc Nhân cẩn thận nhìn kỹ thẻ kỹ năng, trước mắt cậu có ba thẻ, thẻ kỹ năng có hơi nhiều: [SL Đại Pháp], [Trời mưa thu quần áo], [Cách đấu thuật sơ cấp], [Ác ma lễ nghi], [chủy thủ hút máu] và [Âm thầm quan sát]. Thẻ đạo cụ thì có [Tiên tri chi tâm] và [Đồ ăn làm người ta yêu thích]; mặt khác còn có mị ma kết tinh, nước thánh, ba quả bom mini, một khẩu Smith & Wesson 625, bộ sạc do người chơi tự chế và thuốc hồi phục thể lực mà Trần Bạch Thất đề cử.

Không ổn chính là, phần lớn nhiệm vụ lần này đều lộ ra dưới ống kính camera, cậu mà lấy ra bất kỳ vật phẩm nào đều sẽ bại lộ thân phận dị thường của cậu; một khi quá nửa người xem nghi ngờ thân phận và lai lịch của cậu, sẽ dẫn đến số ngày sinh tồn bị khấu trừ thành 0. Giả sử cậu không có biện pháp giải quyết vấn đề này, thì gần như cáo biệt với các loại thẻ kỹ năng và đạo cụ trong trò chơi này.

E rằng chỉ có [Âm thầm quan sát] và [Trời mưa thu quần áo] là luôn được trang bị, cho dù sử dụng cũng không sợ khán giả nhìn ra, [Cách đấu thuật sơ cấp] cũng có thể dùng, nhưng hiệu quả có hạn, chỉ có thể nói có còn hơn không.

Tề Nhạc Nhân còn ác ý thú vị tưởng tượng nếu chính mình đột nhiên sử dụng [Tiên tri chi tâm], trong nháy mắt triệu hồi ra đại thiên sứ bám vào trên người mình chiến đấu, chỉ sợ khán giả trước màn hình sẽ lập tức tan vỡ tập thể... Không biết làm vậy có thể khiến “khán giả bị người chơi có lai lịch thần bí công kích” hay không, có lẽ cậu nên chuẩn bị cho mình một thân phận, tránh ở thời khắc nguy cấp khán giả tam quan vỡ vụn?

Bảy giờ bốn mươi phút, Tề Nhạc Nhân rửa mặt xong ra khỏi phòng đi về phía giáo đường. Bởi vì máy chiếu được trang bị trong giáo đường đúng 8 giờ sẽ công bố ai là người tốt nhất hôm qua, mọi người không muốn bỏ lỡ đáp án này.

Nhiệt độ không khí ở vùng địa cực cực kỳ thấp, Tề Nhạc Nhân lại không cảm thấy rét lạnh. Sau khi Maria ban cho cậu thánh quang chúc phúc, khả năng chống lạnh của cậu được cải thiện rất nhiều; vả lại trên người còn có nhiệt độ ổn định của khoa học kỹ thuật tương lai, dù chỉ là một lớp ánh sáng bạc nhưng vẫn miễn nhiễm thân thể với những tổn thương do giá rét.

“Tề Nhạc Nhân, Tề Nhạc Nhân!” Bác sĩ Lã và Đỗ Việt chờ ở giáo đường vẫy tay với cậu từ xa, phòng của hai người họ khá gần nhau nên sáng sớm cùng đi.

“Tiền bối, tối hôm qua ngủ có ngon không?” Đỗ Việt nhiệt tình hỏi, ánh mắt nhìn Tề Nhạc Nhân sáng rực làm cậu nhớ tới khi còn bé có nuôi một con chó lớn, ánh mắt cũng sáng rỡ như thế!

“Cũng không tệ lắm, buổi sáng tốt lành.” Bởi vì đang làm nhiệm vụ, không cần mỗi ngày đúng giờ rời giường mua bữa sáng cho Trần Bách Thất và Thiến Thiến cho nên Tề Nhạc Nhân có chút không quen.

“Huây, cảm thấy thế nào?” Bác sĩ Lã làm mặt quỷ với Tề Nhạc Nhân.

Hiện tại mọi thời mọi khắc bọn họ đều bị camera ghi lại, dựa theo quy tắc bọn họ không thể bại lộ thân phận người chơi của mình, ít nhất không thể để khán giả cách hàng tỷ năm ánh sáng phát hiện; nếu không nhiệm vụ lần này làm một cách vô ích, còn bị trừ 30 ngày sinh tồn, có thể nói là tổn thất nặng nề.

Vì thế bọn họ liếc mắt nhìn nhau, chuẩn bị chờ buổi tối tắt camera, sau khi tiến vào thời gian riêng thì sẽ đến trao đổi tình báo nhiệm vụ.Đúng 7:50 phút, mọi người tụ tập lại chờ đợi máy chiếu nho nhỏ này sẽ nói cho bọn họ biết ai là người tốt nhất hôm qua.

“Cảnh Tư Vũ và Cảnh Tư Tuyết đâu?” Hạ Bách nhìn đám người, nhớ đến cặp chị em chưa có mặt.

“Ngủ quên sao?” Tiết Giai Tuệ nói.

“Không có khả năng hai người đều ngủ quên, ngày hôm qua Tư Tuyết nói sáng sớm sẽ đi tìm Tư Vũ trước, hai người cùng nhau tới đây.” Hạ Bách trầm ngâm một lát rồi nói: “Tôi đi xem thử.”

Tới rồi, nội tâm Tề Nhạc Nhân khẽ lộp bộp, ánh mắt không kìm được liếc nhìn cánh cửa ẩn sâu trong giáo đường. Ngày hôm qua bọn họ ném hòn đá phát sáng kia vào trong căn phòng này, cậu dám đánh cược, tựa như bối cảnh nhiệm vụ đã nói, lúc này nhất định hòn đá đã mở tung ra, bên trong là chất nhầy đã khô…Có thứ gì đó giấu được dụng cụ dò xét sinh mệnh của tổ chương trình, dựng dục trong “hòn đá” này, sau đó phu hóa.

“A ——— cứu, cứu, mau cứu chị gái tôi với!” Bên ngoài tòa giáo đường vang lên tiếng bước chân dồn dập, còn có âm thanh té ngã, mọi người chạy về phía sảnh chính, chỉ thấy Cảnh Tư Tuyết kinh hoảng thất thố lao tới, như bắt được cọng rơm cứu mạng ghì lấy tay Hạ Bách: “Chị tôi rơi xuống! Phòng của chị ấy, có, có một tầng hầm ngầm... Nắm cửa, tôi không mở ra được, cứu chị ấy, mau cứu chị ấy!”Đúng 8 giờ, một giọng nữ máy móc từ phía sau căn phòng truyền đến: “Hiện tại là kết quả bầu phiếu, người đạt được ‘tốt nhất hôm nay’ là —— Hạ Bách!”****

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
MK
myotp KxB07 Tháng ba, 2023 11:27
Cuối cùng cũng có chap mới rùi hiu hiu đọc bản convert nửa hiểu nửa không chờ mãi ngày này
JHN
Jisung hôm nay ăn cơm chưa?07 Tháng hai, 2023 08:07
Mỗi lần đọc lại chương này là một lần xót thương Ninh Chu, từ bỏ tín ngưỡng và tương lai của bản thân vì tình yêu chưa bao giờ dễ dàng
Ngọc Hằng
Ngọc Hằng24 Tháng mười hai, 2022 08:17
Có đó b, mà mjk chưa có thời gian edit
KT
Kiều Trinh23 Tháng mười hai, 2022 07:52
cho mình hỏi có phần 2 không dịch giả ơi
JHN
Jisung hôm nay ăn cơm chưa?20 Tháng mười, 2022 23:12
“ Đôi khi trực giác đầu tiên của bản thân luôn chính xác”
JHN
Jisung hôm nay ăn cơm chưa?20 Tháng mười, 2022 21:10
Khúc Tu La tràng chương 95 tui cười khà khà luôn ó :))) mặc dù là sai trái nhưng tui muốn một chân đạp hai thuyền quáaa, thuyền Chu Nhạc hay Hoà Nhạc đều rất là keo ly sơ ri mộng tuyền luôn ấy ạ ^3^
JHN
Jisung hôm nay ăn cơm chưa?20 Tháng mười, 2022 20:36
Tôi không thuộc đảng sủng công nhưng mà đoạn cuối chương 92 thương Ninh Chu quá
JHN
Jisung hôm nay ăn cơm chưa?19 Tháng mười, 2022 19:57
“Đôi khi trực giác đầu tiên của bản thân luôn chính xác” là spoil đúng không editor T^T huhu làm tui nhìn Tô Hoà không còn lương thiện và bthg được nữa (tui cmt lần thứ 3 rồi mong là cmt này sẽ k bị biến mất @.@)
JHN
Jisung hôm nay ăn cơm chưa?19 Tháng mười, 2022 19:44
“Đôi khi trực giác đầu tiên của nản thân luôn chính xác”… câu này là spoil đúng k editor T^T băn khoan về Tô Hoà quá huhu
JHN
Jisung hôm nay ăn cơm chưa?19 Tháng mười, 2022 19:33
Tôi vốn không nghĩ gì cho đến khi editor thêm câu “đôi khi trực giác đầu tiên của bản thân luôn chính xác” (C.69) TT^TT huhu bé cưng Tô Hoà sao có thể đối xử ác với Nhạc Nhạc được huhu tui đao đứn tui gụk ngã
xxx
xxx20 Tháng tám, 2022 01:11
aaaa tui mới phát hiện ra cô edit nhìu truyện qué đi hihi
Ngọc Hằng
Ngọc Hằng19 Tháng tám, 2022 09:16
mjk edit xong bộ 'Nam phụ' sẽ quay lại edit bộ này. Cảm ơn mn đã ủng hộ.
LT
Luna Tran15 Tháng tám, 2022 22:03
bạn co dịnh edit tiêp phần 2 , phan 3 ko a . mây thây wikidich cung ra p2 , p3 roi a . mong ban edit tiep a
Ngọc Hằng
Ngọc Hằng30 Tháng bảy, 2022 08:54
Rất vui vì b đã thích bộ truyện này, mjk dự đjnh sẽ edit tiếp các phần sau nhưng mãi chưa có tg. Hy vọng tg tới sẽ hoàn thành bộ này.
ÂTC
Âm thanh của Kí Ức25 Tháng bảy, 2022 09:13
Đọc đến đây mình thực sự không ngăn được nước mắt, cuối cùng tất cả tín ngưỡng mà hắn từng tôn thờ chỉ còn có một, đó chính là cậu - Tề Nhạc Nhân, cậu vừa là thần, cũng vừa là tội ác của hắn. Thực sự phục tác giả vì đã cho mình câu nói ấn tượng thế này. Mình đi đọc QT p2 bộ này đây.
AT
Anh Thiên19 Tháng mười một, 2021 04:24
Ninh Chu đâu rồi đến đón vợ ngươi về đi Nói ko chừng bị cướp đó
ĐĐĐ
Đèn Đom Đóm28 Tháng bảy, 2021 12:15
Hóng chap mới!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK