chương 116: Tên gia hỏa làm tâm tình Trần Bách Thất phiền muộn một hồi lâu chết rồi sống lại xuất hiện trước mắt, hai mắt cậu sáng ngời, giữ chặt lấy cô, vội hỏi: “Chuyện này nói ra thì dài, về sau nói tỉ mỉ, Ninh Chu đâu? Hắn đã trở lại chưa? Tôi muốn gặp hắn!”
Sắc mặt Trần Bách Thất thay đổi, đúng là Ninh Chu có trở về, nhưng lại đi nữa rồi, đầu tiên là đi Giáo đình Vĩnh Vô Hương, hiện tại chỉ sợ là đã tiến vào Luyện Ngục...Đỉnh đầu truyền đến tiếng phi hành khí, hai người ngẩng đầu nhìn phi hành khí cỡ nhỏ rơi xuống bên người họ, còn chưa đáp xuống cửa khoang đã mở ra, phía trước là chấp hành quan AL của Sở Thẩm Phán lúc trước từng quen biết với Tề Nhạc Nhân, hắn nhảy khỏi phi hành khí, vững vàng đứng bên cạnh Tề Nhạc Nhân: “Sao lại là cậu? Không phải cậu đã chết rồi sao?”
“Chết rồi nhưng sống lại, bởi vì có đạo cụ sống lại.” Nói xong Tề Nhạc Nhân nhớ tới Maria giao phó, hỏi AL: “Tiên Tri ở Sở Thẩm Phán đúng không? Maria nữ sĩ nhờ tôi đưa cho anh ấy một vật.”
AL và Trần Bách Thất hoài nghi liếc mắt nhìn nhau, Trần Bách Thất châm chước mở miệng hỏi: “Maria nữ sĩ?”
“Tôi đã thấy bà ấy...
linh hồn? Hoặc phải nói là ý thức còn sót lại? Tôi cũng không rõ đó là cái gì...
nhưng đúng là bà ấy không sai.” Tề Nhạc Nhân nói.
Sắc mặt AL nghiêm trọng: “Tôi mang cậu đi Sở Thẩm Phán trước.”
Tề Nhạc Nhân gật đầu, đi theo AL lên phi hành khí, quay đầu nói với Trần Bách Thất: “Tôi sẽ quay lại ngay, cô nói với Ninh Chu một tiếng tôi không sao… Tôi có lời muốn nói với hắn.”
Cửa khoang đóng lại, phi hành khí cất cánh chở Tề Nhạc Nhân rời bãi cát. Vừa rồi xảy ra động tĩnh lớn hấp dẫn không ít người đi đường, may mắn khu vực này tương đối hẻo lánh. Sở Thẩm Phán đã giới nghiêm khu vực cấm người vây xem tụ tập, Trần Bách Thất cũng được họ lịch sự mời đi, cô rất quen thuộc với nhóm chấp hành quan Sở Thẩm Phán, vừa nói về tình huống vừa rồi vừa rời khỏi bãi cát này.
Nhìn phi hành khí bay càng lúc càng xa, Trần Bách Thất thở dài thườn thượt, trước khi Ninh Chu viết thư trở về, cô thật sự không liên lạc được với hắn.
Sau bao ngày Tề Nhạc Nhân lại lần nữa đến Sở Thẩm Phán, sau khi phi hành khí đáp xuống, cậu được đưa thẳng đến trước mặt Tư Lẫm. Tề Nhạc Nhân có ấn tượng rất sâu đối với vị quản lý Sở Thẩm Phán này —— chủ yếu là vì anh ta lớn lên thật nương khí, vậy mà còn để một đầu tóc dài, đôi mắt như mắt rắn làm người ta sởn tóc gáy.
Tuy Tư Lẫm đối với cậu một mực khách khí, nhưng Tề Nhạc Nhân luôn cảm thấy đây là nhìn mặt mũi Ninh Chu, kỳ thực Tư Lẫm cũng không thích cậu.
Sau khi gặp Tư Lẫm, Tề Nhạc Nhân nói việc Maria giao phó cho anh ta, nhưng không nói rõ đó là thứ gì.
“Tiên Tri đại nhân đang trong kỳ ngủ say, không có việc trọng yếu, chúng tôi tận hết khả năng không quấy rầy đến ngài.” Tư Lẫm nói: “Cậu có thể giao đồ cho chúng tôi, chờ Tiên Tri đại nhân tỉnh lại chúng tôi sẽ chuyển giao cho ngài ấy.”
Trên đường trở về Vùng đất Hoàng Hôn suýt chút nữa không biết bị vị đại thần phương nào đánh cướp, Tề Nhạc Nhân quả quyết cự tuyệt: “Tôi không thể vi phạm việc Maria nữ sĩ giao phó, thứ này rất quan trọng, tôi cần phải tự tay giao cho anh ấy.”
Tư Lẫm cười cười —— cứ tạm gọi là cười đi, trong mắt Tề Nhạc Nhân toàn bộ ngũ quan của hắn đều không động đậy, chỉ có khóe miệng mấp máy: “E rằng cậu không hiểu Tiên Tri đại nhân là dạng tồn tại gì, lấy một ví dụ đơn giản, còn nhớ lần trước cậu nằm vùng ở Sát Lục Mật Hội không?”
“Ở thời điểm cuối cùng, tín đồ Ma Vương Giết chóc chạy trốn khắp nơi, chúng tôi phong tỏa toàn bộ kết giới của Vùng đất Hoàng Hôn, chỉ chậm một bước, khiến hai tín đồ trốn thoát. Tại sao lại đi đến bước này? Bởi vì ngay cả trong trường hợp đó, chúng tôi vẫn không đánh thức Tiên Tri đại nhân, mà là gián tiếp mượn sức mạnh của ngài, nếu không đã chẳng có chuyện cá lọt lưới.”
“Nếu cậu muốn tôi đánh thức Tiên Tri đại nhân trước, vậy cậu phải chứng minh cho tôi thấy, tầm quan trọng của vật đó.” Tư Lẫm nói.
Tề Nhạc Nhân rơi vào do dự, có nên nói cho Tư Lẫm hay không? Kỳ thực cậu hiểu rõ, nếu ngay cả Boss Sở Thẩm Phán phụ trách thủ vệ Vùng đất Hoàng Hôn mà cũng không tin tưởng được, vậy toàn bộ Vùng đất Hoàng Hôn không còn người nào có thể tín nhiệm, hay nói một cách khác, trận doanh nhân loại hoàn toàn xong rồi. Mặc dù cậu không thích thái độ của Tư Lẫm, nhưng nói một cách lý trí, cậu lý giải hành động của hắn.
“Được, nhưng tôi chỉ có thể nói cho một mình anh biết thôi, người biết càng ít càng tốt.” Tề Nhạc Nhân nói.
Tư Lẫm suy nghĩ một lúc rồi đồng ý yêu cầu của cậu, AL nhún nhún vai đi ra ngoài đóng cửa lại giúp họ.
Trong văn phòng chỉ còn lại Tề Nhạc Nhân và Tư Lẫm.
“Hiện tại cậu có thể nói.” Tư Lẫm nâng cằm, bộ dáng hắn nghiêm túc lắng nghe.
Tề Nhạc Nhân nhìn tên đạo cụ ghi [Địa Ngục Quyền Trượng] thậm chí nó không có từ ngữ giới thiệu, chỗ vốn dĩ giới thiệu thể hiện dấu ba chấm đằng sau.
Tề Nhạc nhân nói: “Có lẽ anh chưa từng nghe qua thứ này, bất quá nó không quan trọng, trên đường tôi gặp phải một tên gia hỏa không rõ thân phận có ý đồ muốn cướp nó từ tay tôi. Thứ này tên là [Địa Ngục Quyền Trượng]….”
“……Cái đệch!” Tư Lẫm nhảy dựng khỏi ghế, quả thật mười vạn phần thất thố: “Cậu lặp lại lần nữa?!”Động tác Tư Lẫm quá lớn, tách trà trên bàn lăn một vòng, nước ấm chảy đầy bàn, hắn một chút cũng không cảm giác, nhìn chằm chằm Tề Nhạc Nhân, như thể muốn đoạt đạo cụ từ tay cậu ra xem.
Tề Nhạc Nhân hơi kinh ngạc, lúng túng nói: “Địa Ngục Quyền Trượng.”
Tư Lẫm hít sâu một hơi, che trán: “Vật này thế mà ở trong tay cậu..”
“Chính xác mà nói, là trong tay nữ sĩ Maria, tôi chỉ phụ trách chuyển giao thôi.” Tề Nhạc Nhân sửa lại cho đúng.
Tư Lẫm gọi AL tiến vào: “Hiện tại triệu tập toàn thể thành viên nghị sự, 20 phút sau mở cuộc họp, tôi khởi xướng chương trình hội nghị khẩn cấp yêu cầu đánh thức Tiên Tri đại nhân.”
Vẻ mặt AL mê mang nhìn nhìn Tư Lẫm, sau đó nhìn khuôn mặt vô tội của Tề Nhạc Nhân, gật gật đầu, xoay người rời đi.
“Cậu chờ ở đây nửa giờ, nửa giờ sau tôi dẫn cậu đi gặp Tiên Tri đại nhân.” Tư Lẫm tựa hồ chắc chắn đề nghị lần này sẽ được thông qua, hắn cầm lấy áo khoác vắt trên ghế, bước nhanh ra cửa.
Tề Nhạc Nhân lần nữa nhìn về phía đạo cụ của mình. Cho nên, đây thực sự là đồ vật đặc biệt quan trọng? Tư Lẫm đi quá nhanh, cậu chưa kịp hỏi rõ ràng... Thôi quên đi, biết nhiều cũng không phải chuyện gì tốt.
Mười lăm phút trôi qua, trong phòng hội nghị lớn lục tục có người tiến vào, đa số đều mặc chế phục của Sở Thẩm Phán, một người trong đó cười nói với Tư Lẫm: “Boss đột nhiên mở chương trình hội nghị khẩn cấp, chẳng lẽ liên quan đến luồng thánh quang buông xuống vừa rồi?”
Một người phụ nữ đang chơi bài thản nhiên nói: “Hướng ánh sáng đó tới từ Thánh thành, hơi thở kia, hẳn là thánh nữ tu sĩ đại nhân.”
“Không phải thánh nữ tu sĩ đại nhân đã ngã xuống rồi sao?”
“Cao thủ cấp lĩnh vực giữ ý thức còn sót lại tại thế này là chuyện rất bình thường.”
“Nói cũng đúng, chẳng lẽ có liên quan đến sự sụp đổ đột ngột lĩnh vực Thánh thành mấy ngày trước?”
“Aiya, luôn cảm thấy hình như đã xảy ra chuyện lớn...”
Trong phòng hội nghị, các nhân viên thấp giọng thảo luận.
Lại qua năm phút, chỉ còn lại một ghế trống. Tư Lẫm sốt ruột cầm bút đánh lên mặt bàn: “Ảo thuật sư đâu?”
Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh hắn nói: “Tôi ủy thác anh ta chấp hành một nhiệm vụ, chỉ sợ ngày mai mới về.”
Tư Lẫm cảm thấy kỳ quái, nói: “Công việc bên giới luật sao lại giao cho người dị đoan Sở Thẩm Phán như hắn?”
Người đàn ông trung niên trả lời: “Tình huống người tín ngưỡng Lý Tưởng Quốc này rất đặc thù, vô cùng am hiểu ảo thuật, hơn nữa thật thật giả giả đã tiệm cận ác ma hóa, lúc trước có vài vị chấp hành quan đi xử lý nhưng không đối phó được, vẫn nên để ảo thuật như hắn dốc lòng đi thôi.”
Tư Lẫm gật gật đầu: “Vậy hiện tại mở họp. Nhắc đến chương trình hội nghị khẩn cấp nên có đặc sứ giáo đình đến bàng thính, nhưng vì Ninh Chu tiên sinh đã rời khỏi Giáo hội, trước mắt Giáo đình bên Vĩnh Vô Hương vẫn chưa xác định người được chọn cho vị trí đặc sứ mới, hết thảy giản lược. Tình huống hội nghị tôi sẽ trình lên Giáo đình sau.”
“Ngay vừa rồi, có người từ Thánh thành mang khẩu dụ của Thánh nữ tu sĩ đến, sự tình quan hệ trọng đại, yêu cầu lập tức báo cho Tiên Tri đại nhân, nội dung cụ thể không tiện tiết lộ, hiện tại, bắt đầu biểu quyết.” Dựng đồng thon dài xẹt qua khuôn mặt mỗi người.………………Sau khi hội nghị kết thúc, Tề Nhạc Nhân được Tư Lẫm mang theo đi xuống Sở Thẩm Phán dưới lòng đất. Cậu không ngờ nơi này lớn như thế, hơn nữa khắp nơi đều bị băng tuyết bao phủ, ngay cả bậc thang cũng đóng băng, chở bọn họ vào vực sâu vô tận.
Thang dừng, cánh cửa băng nửa trong suốt mở ra, phía trước là vực sâu hắc ám, nhưng theo bọn họ đến, bóng tối sâu không thấy đáy ánh lên ánh sáng xuyên qua khí lạnh thấu xương, ánh sáng trắng lóa mắt giống như mặt trời vô hình chậm rãi chiếu sáng băng cung dưới lòng đất.
Ngay phía trước là một hành lang vô cùng trống trải, hai bên hành lang là trụ băng bốn năm người mới có thể ôm hết, cao chừng mấy chục mét, khiến người ta có cảm giác nơi này không phải dưới lòng đất, ngược lại cảm thấy giống như đặt mình trong một tinh cầu băng tuyết.
Tại nơi lạnh lẽo và yên tĩnh này, Tư Lẫm mang Tề Nhạc Nhân tiến về phía trước.
Chắc hẳn nơi này rất lạnh, Tề Nhạc Nhân thầm nghĩ, bởi vì cậu thở ra không khí nhanh chóng ngưng tụ thành một đoàn khí trắng. Nhưng kỳ quái thân thể cậu không cảm thấy lạnh, điều này làm cậu hoài nghi rốt cuộc nhiệt độ không khí nơi này có vấn đề hay là thân thể cậu có vấn đề.Đi dọc theo hành lang về phía trước, một tòa Giáo đường ngầm cao lớn nguy nga như tòa lâu đài băng tuyết đột nhiên xuất hiện trước mắt, so với Thánh Điện địa chỉ cũ của Giáo đình còn rộng lớn hơn, có lẽ liên quan tới khoản tiền bỏ ra, thoạt nhìn nó như Giáo đường của một người khổng lồ. Tư Lẫm và Tề Nhạc Nhân đứng trước cửa, thậm chí còn chưa cao đến một phần tư cánh cổng.
“Nơi này là giáo đường sao?” Tề Nhạc Nhân hỏi.
“Không, nơi này là phần mộ.” Tư Lẫm trả lời.
Tề Nhạc Nhân khó hiểu nhìn hắn một cái, Tư Lẫm nhìn chằm chằm cánh cửa Giáo đường, đôi dựng đồng của động vật máu lạnh kia thế mà toát ra sự tôn kính cùng bất đắc dĩ khó thể hình dung.
“Chốc nữa nhìn thấy Tiên Tri đại nhân, bất kể ngài ấy nói gì, cậu đừng kinh ngạc.” Tư Lẫm nói.
“Tôi sẽ cố gắng.” Tề Nhạc Nhân nói, không nhịn được hoài nghi vị Tiên Tri đại nhân này có năng lực dự đoán tương lai hay không, nếu không tại sao lại được gọi là “Tiên Tri”?
Cánh cửa Giáo đường chậm rãi mở ra trước mặt hai người, người mở cửa là hai con rối khổng lồ được khắc bằng băng, các nàng kéo cánh cửa ra không một tiếng động, sau đó lùi về sau cửa lẳng lặng đứng đó. Nếu không phải Tề Nhạc Nhân tận mắt nhìn thấy các nàng sống lại, cậu tuyệt đối không nhìn ra hai khối khắc băng này khác thường.Đằng sau cánh cổng là một tòa thánh đường rộng lớn bên trong, giống như giáo đường bình thường, bên trong có một loạt dãy ghế dài, chỉ là đằng trước không có pho tượng nhân vật tôn giáo, chỉ có một mặt hồ kết băng.
Trước hồ nước là một bức tường đá cao cao, trên bức phù điêu có dấu ấn Giáo đình, Tề Nhạc Nhân đã từng thấy qua đồ án này trên cổ áo Ninh Chu, tượng trưng cho quyền uy của thần vĩnh viễn trấn áp ác ma trong địa ngục.
Nhìn thế nào cũng thấy đây là một tòa Giáo đường, tại sao Tư Lẫm lại nói đây là phần mộ?
Khi cậu đang hết sức hoang mang, Tư Lẫm dẫn cậu đến giữa hồ, lớp băng dày đến mức có thể chịu được trọng lượng của hai người, thậm chí Tề Nhạc Nhân còn hoài nghi toàn bộ hồ nước đã đông lạnh thành một khối băng to.
Tư Lẫm vẽ một chữ thập trước ngực, tia sáng mỏng manh từ cơ thể hắn bắn ra, dưới chân đột nhiên truyền đến tiếng băng nứt, Tề Nhạc Nhân hoảng sợ vội vàng cúi đầu —— mặt băng dưới chân không biết đã nứt ra từ khi nào, lộ ra nước ao xanh thẳm dưới lớp băng! Tề Nhạc Nhân chưa kịp phản ứng, hai người đã cùng nhau rơi xuống dòng nước rét lạnh thấu xương!
“Tùm” một tiếng, Tề Nhạc Nhân cảm giác mình rớt xuống nước, cuống quít hút khí thì cậu lại phát hiện chính mình không bị sặc nước, mà là hút vào từng ngụm không khí như thường, nước trong hồ cũng không lạnh như cậu tưởng tượng, ngoại trừ chân không chạm đất thì không có cảm giác gì khó chịu.Đáy nước có màu lam sẫm, không hiểu sao băng liên nổi lơ lửng tỏa ra ánh sáng lam nhạt, khiến cho phiến thủy vực thần bí này có vẻ tựa như mộng ảo. Dưới đáy hồ nước có một quan tài bằng băng chìm dưới đáy nước, xuyên qua lớp băng mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người.
Là Tiên Tri phải không? Trong lòng Tề Nhạc Nhân đập lỡ một nhịp, nhớ tới trong miệng Tư Lẫm nói vị Tiên Tri đại nhân kia “ngủ say” trong thời gian dài, đột nhiên có dự cảm không lành... Chẳng lẽ hắn đã...
Quan tài băng chưa từng mở ra, nhưng trong nước lại có vô số quang điểm màu trắng bạc chiếu rọi, ngưng tụ thành một bóng người hư ảo. Hắn mặc một bộ thánh bào thuần trắng, bộ dáng xen giữa thiếu niên và thanh niên, khi mắt bạn nhìn về phía hắn, trong khoảnh khắc sẽ quên đi phán đoán của mình —— bởi vì hắn giống như “thần” trong các bức bích họa tôn giáo, chứ không phải một người có hỉ nộ ai nhạc, loại ôn hòa từ mẫn này thoát khỏi phạm trù cảm xúc nhân loại, thuộc về lòng nhân ái của thần.
“Không nghĩ tới gặp lại ngươi nhanh như vậy, Tề Nhạc Nhân.” Tiên Tri không mở miệng, nhưng “giọng nói” của hắn quanh quẩn trong phiến thủy vực này, linh hoạt kỳ ảo mà thần bí.
“Chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao?” Tề Nhạc Nhân mê hoặc hỏi.
Tiên Tri đột nhiên lộ ra một nụ cười giảo hoạt —— giờ khắc này loại khí chất xa cách thánh khiết trên người hắn hoàn toàn biến mất, phần thuộc về thần tính bị giấu đi, để lại phần thuộc về con người, khiến hắn trở nên sống động hơn trong mắt Tề Nhạc Nhân.
Hắn dùng giọng nói hoạt bát và giọng điệu hứng thú bừng bừng nói: “Đương nhiên, chúng ta còn ở chung suốt bảy ngày nữa mà, ngươi vô cùng chủ động cởi quần áo cho ta xem, thật là làm người ta ngại ngùng. Chúng ta còn tham khảo kỹ thuật hóa trang lẫn nhau, tuy ngoài miệng ngươi không tình nguyện, nhưng thân thể lại rất thành thật để ta vẽ lớp trang điểm ngụy nương cho ngươi, tuy rằng ta rất muốn mặc nữ trang đến xoay một vòng trước mặt bọn họ, nhưng xét đến trái tim khỏe mạnh của mọi người, ta đành nhẫn nhịn..”
“Tiên Tri đại nhân, vì hình tượng của Sở Thẩm Phán và hình ảnh cá nhân của ngài, xin ngài tận lực bảo trì im lặng, được không?” Hai chữ cuối cùng là Tư Lẫm nghiến răng nói.
Vừa mở miệng liền thả bay bản thân, Tiên Tri đại nhân khôi phục nụ cười tràn đầy thần tính: “Không.”*****
Danh Sách Chương: